Có một chiếc Rolls-Royce đang đợi sẵn bên kia đường.
Lâm Di đi trước nhưng bước chân chần chừ do dự không muốn bước tiếp, Ngôn Thần Ngạo đi sau bực mình, cất cao giọng:
“Cô muốn giở trò gì nữa?”
Không muốn để vụt mất cơ hội đối mặt với Du Nguyệt, nên Lâm Di đành phải nói dối Ngôn Thần Ngạo.
“Tôi muốn về nhà thăm anh trai.” Giọng cô nhỏ nhẹ đủ anh nghe thấy, đây là cơ hội có một không hai, nếu để lỡ cô e rằng sẽ không còn gặp lại Du Nguyệt nữa.
Thấy anh cau mày phân vân, Lâm Di nói thêm một câu khẳng định:
“Tôi sẽ về nhà trước khi trời tối.”
“Tôi xin anh đấy, đã lâu rồi tôi không về nhà.
Anh cho tôi mượn vài trăm đi taxi nữa, tôi không có tiền, anh nhiều tiền thế cơ mà.”
Dáng vẻ phụng phịu của Lâm Di thật chướng mắt, Ngôn Thần Ngạo không muốn nhìn thêm nên mới rút trong ví ra năm trăm ngàn đưa cho Lâm Di.
Anh cho phép nhưng không quên buông lời cảnh cáo:
“Cô dám trốn thì đừng trách tôi đối phó với anh trai cô.” Dự án xây dựng trung tâm thương mại lớn nhất nước Phúc Ân đang trong giai đoạn tiến hành và mất 3 năm mới có thể hoàn thành, Ngôn Thần Ngạo không lo lắng khi dùng điểm yếu này để kìm hãm sự ngoan cường của Lâm Di.
“Anh biết tôi không thể trốn mà?” Lâm Di nhìn anh nhoẻn miệng cười tươi rói, sau khi Ngôn Thần Ngạo quay đầu rời đi, nụ cười trên môi vụt tắt, cô dời ánh mắt sang chiếc xe buýt cách đó không xa, rồi nhanh chân chạy ra đường đón một chiếc taxi đang đi tới.
Khi Du Nguyệt vừa đi ra khỏi bệnh viện, cô bắt xe buýt rời khỏi.
Lâm Di ngồi trên taxi từ từ đi theo chiếc xe buýt đó.
Lâm Di thất vọng khi tưởng Du Nguyệt sẽ trở về cái khách sạn trá hình đó, cô định trở về thì chiếc xe buýt bất ngờ đi thẳng, Lâm Di kiên trì bám theo.
Chiếc xe buýt bất ngờ dừng trước một con hẻm.
Chiếc taxi cũng dừng theo.
Đợi Du Nguyệt xuống xe và đi được một đoạn.
Lâm Di mới từ trong taxi bước ra, lén lút đi theo.
Con đường quá hẹp chừng 1,5 mét, lại toàn là ổ chuột khó đi vô cùng, càng vào sâu bên trong, quang cảnh càng cô quạnh.
Lâm Di có cảm giác nơi này chẳng khác gì khu ổ chuột trong phim là mấy.
Những ngôi nhà trông đơn sơ đến tồi tàn, trong đầu Lâm Di lúc này liền nghĩ “chẳng lẽ Du Nguyệt sống ở đây.”
Du Nguyệt dừng lại trước một căn nhà nhỏ cũ kĩ có mái tôn vách gỗ mà Lâm Di nghĩ nó còn thua một cái chuồng heo.
Thấy Du Nguyệt đi vào, Lâm Di đứng nép một bên nhìn vào khẽ hở giữa hai ván gỗ.
Bên trong có hai người, một người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường hình như đang bị bệnh, người còn lại là một cô gái hai chân bị xích lại vào nhau, đôi mắt vô hồn giống như người điên.
Thấy Du Nguyệt đi vào người phụ nữ trung niên ấy ngóc đầu dậy giọng yếu ớt: “Về đó hả con, sao hôm nay về sớm vậy?”
“Hôm nay con được nghỉ sớm.” Du Nguyệt mệt mỏi thở dài, mấy ngày nay cô vừa ở bệnh viện vừa phải về nhà chăm sóc mẹ, vất vả muốn kiệt sức nhưng vẫn cố mỉm cười cho mẹ vui.
Người phụ nữ nói xong gắng gượng ngồi dậy.
Du Nguyệt nhìn thấy vội chạy đến bên cạnh giường, ánh mắt ươn ướt lộ vẻ lo lắng:
“Mẹ đang bệnh, cứ nằm nghỉ để con làm.”
Du Nguyệt đỡ mẹ nằm xuống, cô nhóm người đứng dậy định đi ra đằng sau, đôi mắt vô tình liếc nhìn mâm cơm đang để trên bàn bên cạnh giường, cơm canh vẫn còn nguyên vẹn như chưa hề động đũa, còn ly nước để cạnh thì đã cạn sạch.
Du Nguyệt cau mày, giọng điệu sốt sắng lo lắng:
“Sao mẹ không chịu ăn cơm, chỉ uống nước không thôi làm sao mau khỏi bệnh.” Nói xong câu này, Du Nguyệt đã không kìm được cảm xúc mà khóc nức nở.
“Du Nguyệt con đừng tốn công phí sức vì mẹ nữa, bệnh ung thư chữa hết tiền cũng không khỏi đâu con, quan trọng là chị của con, nó còn trẻ còn có hy vọng chữa khỏi.” Mắt bà đỏ hoe nhìn Du Nguyệt nói ra mấy lời thật lòng, nói xong bà nhìn sang đứa con gái lớn đôi mắt lờ đờ, ánh mắt nhìn xa xăm vô hồn, chân bị xích lại ngồi co quắp một chỗ không màng động đậy mà lòng bà quặn đau như cắt.
Du Nguyệt cũng đưa mắt nhìn sang hướng chị mình, nước mắt rơi nhiều hơn.
Lâm Di đứng bên ngoài nhìn qua khe gỗ có chút đồng cảm và chút thương hại khi thấy người chị gái người gầy ốm xanh xao, hai mắt sâu hoắm, hai bên má hóp lại, đầu tóc rối bù trông rất thảm thương.
Nhìn thấy cảnh tượng này Lâm Di mới hiểu được vì sao mà Du Nguyệt bất chấp bán đứng lương tâm, tự trọng để kiếm tiền, dù biết được gia cảnh của Du Nguyệt thì sao chứ, Lâm Di không có ý định sẽ tha thứ hay giảng hòa với Du Nguyệt vì suy ra những chuyện cô ta và những người kia làm với cô thật là ác ôn, muốn bỏ qua cũng không dễ mà bỏ qua được.
Lâm Di bỏ qua những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, cô tiếp tục chăm chú nhìn vào trong.
Ngôi nhà hầu như không có phòng, từ trước ra sau liền kề trống trải, Lâm Di có thể nhìn thấy Du Nguyệt đi mở tủ lạnh lấy ra vài quả trứng, vẻ như đang chuẩn bị nấu cơm.
Nhìn cái tủ lạnh trống không chỉ còn vài quả trứng mà lòng Du Nguyệt nặng trĩu, cô ứa nước mắt nhớ lại khoảng thời gian trước đây, gia đình cô hạnh phúc tràn ngập tiếng cười, chị gái cô tên Du Hòa lúc còn là sinh viên nức tiếng xinh đẹp là hoa khôi của trường vậy mà chỉ sau một đêm mọi thứ đều vỡ vụn, một đứa con gái vừa tốt nghiệp cấp 3 như cô buộc phải nghỉ học để gồng gánh gia đình.
“Không đừng mà....!Tha cho tôi đi...” Tiếng Du Hòa la hét thất thanh hoảng sợ cắt đứt dòng hồi tưởng quá khứ của Du Nguyệt, cô chạy lên thấy chị mình đang đập đầu dưới đất, gào khóc thảm thiết còn mẹ hoảng loạn ngồi bật dậy, Du Nguyệt hoảng hốt lấy cái gối để dưới đất ngăn cản chị, tránh cho chị làm mình bị thương.
Du Nguyệt ngồi xuống ôm chị vào lòng, Du Hòa cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mới dần thôi kích động, toàn thân Du Hòa run lên cầm cập miệng không ngừng lẩm bẩm: “tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi.” Nước mắt của người điên loạn thật khiến người ta đau lòng.
Sau khi chị mình bình thường trở lại, mẹ cũng đã an tâm hơn Du Nguyệt mới đi ra ngoài mua đồ ăn, trước khi đi Du Nguyệt trói Du Hòa vào góc cột tránh chị lại kích động tự hành hạ chính mình.
“Mẹ! Con đi ra ngoài một chút nhé.”
Mẹ không trả lời cô mà chớp mắt một cái và gật đầu nhẹ thay cho câu trả lời.
Lâm Di thấy Du Nguyệt bước ra thì nhanh chân nấp vào gốc cây cách nhà hơn mười mét.
Du Nguyệt đi ra ngoài nhưng không đi ngay mà nhìn vào gốc cây chỗ Lâm Di đang nấp, cất giọng trầm thấp:
“Mày ra đây được rồi đó, rình rập nãy giờ không biết mệt à.”
Lâm Di đơ mấy mấy giây lòng thầm nghĩ "con này nó biết mình theo dõi nó từ khi nào vậy” Lâm Di căng thẳng đi ra, có vẻ như cô đã quá xem thường Du Nguyệt.
Lâm Di từ từ đi ra, cách Du Nguyệt chừng một mét thì dừng lại, cô hỏi:
“Mày biết từ khi nào?”
Du Nguyệt tỏ ra khá bình thản, cô nhẹ giọng trả lời:
“Lúc ở bệnh viện tao đã thấy mày thấp thoáng ngoài cổng.”
Lâm Di cau mày ngạc nhiên trước câu nói của Du Nguyệt, sự bình tĩnh trái với lẽ thường đó đã khiến cô tò mò.
Lâm Di chất vấn:
“Tại sao lại không vạch mặt tao.”
Ánh mắt của Du Nguyệt nhìn Lâm Di không rời, sau đó bất ngờ rủ mắt xuống, mắt hướng nhìn nơi khác, đưa bóng lưng cô độc đối mặt với Lâm Di.
“Bởi vì tao muốn nói cho mày biết, không phải ai trên đời này cũng muốn mình trở nên xấu xa trong mắt người khác cả, mà do hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi.” Cô nhẹ giọng, ngữ điệu chất chứa nỗi niềm ưu thương, còn có một chút mong mỏi hy vọng Lâm Di hiểu cho mình.
Câu trả lời của Du Nguyệt làm Lâm Di kích động, cô hơi cao giọng, biểu cảm trên mặt lộ mấy phần bất mãn:
“Ý mày là tao phải thông cảm cho mày phải không? Thông cảm cho mày ai thông cảm cho tao.”
Thấy Lâm Di không có ý định sẽ nương tay cho mình, Du Nguyệt cũng không muốn nhẹ nhàng xuống nước nữa.
“Tao muốn nói cho mày biết, người mày đáng trả thù không phải tao.
Nếu mày cố chấp tao cũng không ngại mà phản kháng.
Tiền đối với tao rất quan trọng…” Du Nguyệt cao giọng, đáy mắt lộ vẻ quyết liệt.
Câu nói của Du Nguyệt vô tình khơi dậy sự bất mãn trong lòng của Lâm Di.
“Vì tiền nên mày đánh mất luôn lòng tự tôn của mình… mà làm ở một nơi thấp hèn như vây ấy hả.
Vì hoàn cảnh mày không ngại dồn tao vào chỗ chết, mày nói thử xem tao có nên hận mày không.”
Lâm Di tiến lên mấy bước đối mặt với Du Nguyệt, cô không có ý định sẽ buông tha cho Du Nguyệt, nên tiếp tục cất giọng mỉa mai:
“Vì tiền chắc mày còn không ngần ngại ngủ với đàn ông luôn có phải không?”
Câu nói mang hàm ý sỉ nhục của Lâm Di thật sự đả kích đến Du Nguyệt làm mắt cô phiếm hồng, đôi tay cô bấu chặt vào nhau cố kìm nén sự chua xót trong lòng.
Câu nói của Lâm Di cũng đã vô tình chạm đến lòng tự trọng từ lâu đã ngủ yên trong lòng của Du Nguyệt.
Nội tâm giằng xé một lúc, Du Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi thở ra bình thản, đôi tay đang nắm chặt cũng giãn ra đôi chút.
Cô nói:
“Mày muốn nghĩ sao cũng được.”
Du Nguyệt không còn kiên nhẫn để tiếp tục nói chuyện với Lâm Di, cô đi vào sâu trong hẻm để ra đường lớn mua thức ăn.
“Mày đứng lại, tao với mày chưa giải quyết xong đâu.”
Du Nguyệt tỏ ra dửng dưng càng bước càng nhanh, Lâm Di tức giận đuổi theo sau.
Cả hai cô gái người đi trước kẻ đi sau, người lạnh lùng kẻ hậm hực không ai chịu nói với ai câu nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...