Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra


Buổi tối, Noãn Noãn không ngủ được, luôn nằm mơ thấy lại chuyện hôm nay.

Người đàn ông đó luôn đuổi theo sau cô, giống như là muốn nuốt luôn nàng vào bụng.
Noãn Noãn đột nhiên mở bừng mắt, thân thể bắt đầu lạnh run, tự ôm chặt mình, cô cuộn rút cả cơ thể lại.

Không ngừng tự an ủi chính mình là không có việc gì, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn tràn ngập trong lòng.
Cô thật rất muốn gặp anh, rất muốn được anh ôm vào lòng, để anh bảo vệ mình khỏi những thương tổn thế nhưng anh lại không ở đây, anh vẫn chưa trở về.
Suốt cả đêm cô đều nằm thấy ác mộng, mãi đến rạng sáng cô mới ngủ được nhưng chỉ mới một lúc đã bị đánh thức.
Đằng Tử Hạo thật ngạc nhiên sao Noãn Noãn giờ này vẫn chưa thức dậy, bình thường cô lúc nào cũng đúng giờ, hôm nay sao lại vậy?
Anh gõ cửa phòng cô nói: ” Noãn Noãn, anh vào nha?”
Đẩy cửa đi vào, lúc này mới thấy Noãn Noãn ngồi dậy, gương mặt nhỏ nhắn đầy mệt mỏi, anh lo lắng quan tâm tới gần cô hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao em lại trông mệt mỏi đến vậy?”
Noãn Noãn lấy mền che kín mặt, mạnh mẽ lắc đầu, thanh âm rầu rĩ: “Tử Hạo, hôm nay em không muốn đi học!”.

Cô sợ, rất sợ sẽ gặp lại người đàn ông hôm qua.
“Vì sao?” Đằng Tử Hạo nhíu mày nhìn nàng, nhất định ngày hôm qua ở trường học đã xảy ra chuyện gì rồi? Nếu không cô sao lại sợ đi học như vậy?
Noãn Noãn vẫn lắc đầu không nói gì.
Đằng Tử hạo thở dài, xoa tóc nàng nói: “Được rồi, nghe giọng em không được thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, anh chép bài giúp em”
Sau khi Đằng Tử Hạo đi, Noãn Noãn lại nằm xuống, cuộn rút cơ thể thật chặt.
Cảm giác sợ hãi lại lan vào trong tâm trí, cô chẳng biết phải làm sao, chỉ biết nằm trên giường đợi cho cảm giác đó mất đi.
Cô đếm từng giây từng phút trôi qua, trong đầu luôn nghĩ đến Tại Hi.
Cầm chiếc di động đang ở trên bàn lên, mở hộp danh bạ ra, chỉ có một dãy số duy nhất, do dự suy nghĩ, cô rất muốn gọi cho anh, mà lại sợ làm phiền, nỗi nhớ nhung trong lòng sắp nhấn chìm cô mất rồi.

Cuối cùng thở dài một hơi, cô thả lại điện thoại lên bàn, kéo mền đắp lại, cứ như làm như vậy sẽ không nghĩ đến anh nữa.
Đằng phu nhân biết Noãn Noãn không đến trường, nên đã lên lịch học bồi dưỡng tại nhà cho cô.

Đằng phu nhân thấy gương mặt sưng đỏ của cô nhưng vẫn vờ như không biết, không quan tâm cũng như không để ý, chỉ là kêu cô phải lo mà chăm chỉ đi học thôi.
Noãn Noãn cũng biết bà một chút cũng không thích mình, cho nên cũng chưa từng dám nghĩ bà sẽ quan tâm đến mình.

Hiện tại cô cũng chỉ muốn học thật tốt, không để cho người khác phải lo lắng.
Đằng Tử Hạo tới trường, đầu tiên là đi tìm Hạ Tử Uy, kéo cô đến chỗ không có ai, truy vấn: “Tử Uy, dấu tích trên mặt Noãn Noãn là của cô, phải không?”
Hạ Tử Uy cười khẽ: ” Thật đúng là chuyện cười hiếm thấy, vết thương của cô ta thì liên quan gì đến em chứ?”
“Không phải cô thì là ai nữa? Ở trường này người dám đả thương cô ấy cũng chỉ có cô thôi” Đằng Tử Hạo nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ thấy có cô ta dám làm chuyện này.
Cho dù có thích anh đến mức nào, mà bị anh vu tội thế này Hạ Tử Uy cũng cảm thấy hờn giận, căm tức nhìn anh: “Đằng Tử Hạo, em đây nói cho anh biết, không phải là em làm, anh tin cũng được, không tin cũng được, em không còn gì để nói”
Đằng Tử Hạo lập tức buông tay cô ra, nhíu mày hỏi: “Thật không phải là cô?”
Hạ Tử Uy nghe vậy, đôi mắt đã đỏ trừng lên: “Đằng Tử Hạo, trong lòng, trong mắt anh, em là người ác độc đúng không? Anh đã nghĩ như vậy thì tốt thôi, phải, là em làm đó, là em khi dễ cô ta đó, thì sao nào?”
” Hạ Tử Uy, tôi chỉ muốn nghe cô nói thật”
” Em là đang nói thật, anh nghe rõ rồi chứ?” Hạ Tử Uy nói xong liền tức giận xoay người đi.
Đằng Tử Hạo tay xoa cằm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, thật không phải là cô ấy sao? Như vậy, thật ra là ai?
Ngày hôm sau, Đằng Tử Hạo biết mình hoàn toàn hiểu lầm cô, bởi vì đã tìm được thủ phạm.

Có một nữ sinh cùng trường cũng đúng thời gian đó đi đổ rác gặp phải tên lang thang đó, bị hắn tập kích, nhưng rồi hắn cũng bị cảnh sát bắt được.

Đằng Tử Hạo khi đó biết được, thì ra Noãn Noãn cũng gặp phải hắn, anh nghĩ lúc đó hẳn là Noãn Noãn đã rất hoảng sợ.


Mà hai ngày nay, Noãn Noãn cũng không đến trường, vẫn ở nhà, một bên học tập, một bên là đợi Đằng Tại Hi trở về.
Noãn Noãn hở một chút là bị thầy cô giáo mắng, nào là “làm sai rồi!”, nào là “không đúng như vậy!”… Nhưng cô vẫn không nhụt chí, chỉ cần nghĩ tới Tại Hi, cô lại có thêm năng lượng để tiếp tục.
Hôm nay, thầy cô giáo cùng cô ở phòng khách để dạy cô cách đi đứng của một tiểu thư khuê các là như thế nào.Noãn Noãn thực đã cố gắng hết sức, nhưng thói quen mười bảy năm muốn sửa đi thật là rất khó.

Lúc này, cửa phòng khách bỗng mở ra, một giây sau, một người đàn ông như thiên thần xuất hiện trước mắt cô.

Noãn Noãn ngừng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh, nhẹ nhàng lên tiếng: ” Anh rể…”
Nói xong, cô chạy ngay đến chỗ anh, nụ cười tươi trên mặt tràn ngập ngọt ngào, tuy nhiên phía sau anh còn có một cô gái,cô dừng lại ngơ ngẩn nhìn cô gái đang khoác tay anh.

Bình thường thì Tại Hi nhất định sẽ hất tay cô ta ra, nhưng bây giờ anh lại để mặc cô ta khoác tay mình.
Mắt Noãn Noãn một mảng mất mát cùng nghi hoặc, không nghĩ ra khi nào thì anh và cô ta đã thân đến vậy, hay là trước nay vẫn thân như vậy?
Đằng Tại Hi cũng nhìn thấy Noãn Noãn, nhưng chỉ lạnh lùng liếc cô một cái rồi lướt ngang qua cô đi lên lầu.

Cô gái bên cạnh Tại Hi là Tiếu Tiêu, cô ta cau mặt nhìn Noãn Noãn, cười lạnh rồi mới theo anh lên lầu.
Noãn Noãn ngu ngơ, thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ.
” Noãn Noãn, sao lại đứng im vậy, tiếp tục đi!” Thầy cô giáo kêu cô quay lại, nhưng toàn bộ tâm trí của cô đã bay biến đâu mất, rồi làm sai càng nhiều, kết quả rước lấy từng đợt quở trách.
Cô rất muốn hỏi, Tiếu Tiêu đó cũng mấy ngày rồi không thấy, có phải là do cùng anh sang Mỹ không? Hai người họ cùng nhau đi sao?Trong lồng ngực cô, đủ loại vấn đề cứ quay cuồng lên, làm cô thở không nổi, nghĩ mãi cũng không đoán ra được.
Trên bàn cơm, Tiếu Tiêu không ngừng kể cho Đằng phu nhân nghe những chuyện lý thú ở Mỹ, những người khác thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu, không khí rất thân thiện.


Noãn Noãn vẫn cúi đầu mải miết ăn, giống như thể xác ở đây mà tâm trí thì đã bay đâu mất.
Đằng Tại Hi sau khi trở về, chưa một lần nhìn qua cô, càng không nói chuyện với cô.

Điều này làm Noãn Noãn cảm thấy khó chịu, chán nản, chẳng lẽ mọi chuyện trước đây chỉ là trò đùa thôi sao?
Ôn Bảo Bối luôn trừng mắt nhìn theo Tiếu Tiêu, cô bé cảm thấy ấm ức khi Tiếu Tiêu ngồi vào vị trí của dì mình.

Bây giờ Noãn Noãn lại ngồi đối diện với Đằng Tại Hi chứ không ngồi bên cạnh như mọi khi.

Bảo Bối càng nhìn càng tức, nghĩ nghĩ, rồi nhìn Tiếu Tiêu nói:
” Dì Tiếu, dì sao lại ngồi bên cạnh Cha con? Vị trí đó là của mẹ tương lai, mà mẹ tương lai của con là Dì Noãn Noãn, dì mau trả lại chỗ ngồi đó cho Dì con đi”
Bảo Bối vừa nói xong, Tiếu Tiêu cảm thấy rất xấu hổ cùng tức giận.
Đằng phu nhân mặc dù rất thương bảo bối nhưng nghe xong lời Bảo Bối nói cũng không khỏi nhíu mày nói:
” Bảo bối, ai dạy con nói những lời không lễ phép như vậy? Đằng gia chúng ta không dạy con như vậy, con học được từ đâu?” Ý tứ là nói Bảo Bối như vậy là do Noãn Noãn dạy mà ra, gián tiếp mắng luôn Noãn Noãn.
Noãn Noãn lập tức kéo Bảo Bối lại, nhíu mày thấp giọng nói: “Bảo bối, con không thể không lế phép như vậy”
“Nhưng đó là chỗ ngồi của Dì mà” Bảo Bối bất mãn bĩu môi, bị quở trách thật là mất cả vui.
Noãn Noãn liếc trộm Tại Hi một cái, thấy anh không quan tâm, cứ thế ăn, cô cảm thấy thất vọng, muốn khóc, lập tức hạ xuống đuôi mắt, không dám tiếp tục nhìn anh.
“Ai nói đó là vị trí của Dì con? Sau này, vị trí của Dì con là chỗ này, biết chưa?” Đằng phu nhân không chỉ nhìn Bảo bối nói mà cả Noãn Noãn, cô gật gật đầu, giữ chặt Bảo Bối để nõ không nói lung tung nữa.
Đằng Tử Hạo thấy không khí không được thoải mái, lập tức mở miệng nói sang chuyện khác:
“A, đúng rồi! Cậu Chín, cậu có mua quà về không vậy?”
Đằng Tại Hi mắt lạnh liếc Tử Hạo một cái, trầm giọng nói:
“Chẳng lẽ ngươi còn nhỏ lắm sao?”
“Gì chứ! Cháu chỉ là hỏi dùm Bảo Bối thôi mà” Đằng Tử Hạo quay đầu nhìn Bảo bối hỏi:
“Bảo bối, em nghĩ có đúng không? em có thích nhận được quà không?”
Bảo Bối liếc thấy sắc mặt âm trầm của Đằng Tại Hi, dù cho rất thích cũng không dám nói.
Không khí lại trở nên trầm thấp, Đằng Tử Hạo có chút xấu hổ, cười khan vài tiếng, dời mắt sang Noãn Noãn, nói: ” Đúng rồi Noãn Noãn, buổi tối anh giúp em bổ sung bài học, cũng gần đến kỳ thi rồi”

Noãn Noãn cũng không có tâm tình gì, lại vẫn gật đầu.
Đằng Tại Hi chau mày, nhìn chằmm chằm cô: ” Sao em lại cần Tử Hạo giúp học bù? Không phải anh dặn em đi học nghiêm túc sao? Chỉ số thông mình thì thấp, mà còn không học hành chăm chỉ, em không muốn đạt được yêu cầu sao?”
Noãn Noãn bị anh mắng, liền cúi đầu, mắt muốn khóc nên không muốn cho anh biết.
Đằng Tử Hạo thấy vậy chịu không nổi, muốn giúp cô giải thích lại bị Đằng phu nhân cắt lời: ” Noãn Noãn, cô cần phải cố gắng, không đạt yêu cầu thì sẽ không thể làm vợ Tại Hi, Tiếu Tiêu rất có thể sẽ thay thế đó”
Tiếu Tiêu mừng rỡ nói:” Cám ơn Bác gái!”
Noãn Noãn cúi đầu thấp hơn, nước mắt cứ muốn chảy ra nhưng cô cố nhịn lại.
Đằng Tử Hạo liếc qua bọn họ một cái, nhỏ giọng nói: “Con đã nói sẽ giúp Noãn Noãn học bài rồi mà, mọi người đừng lo”
“Hừ! Ta đâu có lo, vì sao phải lo lắng cho cô ta chứ?” Đằng phu nhân lườm hắn, rồi quay qua Tiếu Tiêu cười tươi: “Tiếu Tiêu của chúng ta tài giỏi như vậy, có gì phải lo đâu”
Đột nhiên Tại Hi buông đũa xuống, trầm giọng nói: “Tôi no rồi, mọi người từ từ ăn” Anh đứng lên, rồi lại nhìn Tiếu Tiêu nói: “Tiếu Tiêu ăn xong lên thư phòng gặp tôi” Nói xong anh xoay người đi.
Tiếu Tiêu vẻ mặt đắc ý nhìn Noãn Noãn, tà mị cười: ” Tôi phải ăn nhanh chút, Tại Hi đang đợi”
Noãn Noãn không ngẩng đầu, vẫn cúi đầu, không để người khác thấy được biểu cảm trên gương mặt mình.
Đằng Tử Hạo nói giúp cô học bù, cho nên ăn cơm xong Noãn Noãn liền ôm sách vở đến phòng Tử Hạo.

Phòng của anh tràn ngập hương vị mặt trời, toàn bộ đều là sắc màu ấm áp, làm cho người ta mới đi vào đã cảm thấy thật thoải mái.

Ngồi vào bàn, Đằng Tử Hạo kêu cô mở sách ra, sau đó từ từ giảng bài cho cô.
Noãn Noãn thật rất muốn nghe giảng, tuy nhiên nó chẳng vào đầu được chút nào, trong lòng không khỏi u sầu, nếu cô thật sự không đạt yêu cầu thì làm sao đây?
“Noãn?, Noãn?” Đằng Tử Hạo kêu, cô mới xoay người lại, thấy anh nhìn mình, hỏi: ” Làm sao vậy?”
Đằng Tử Hạo thở dài, buông sách xuống hỏi: “Em vừa rồi có nghe anh nói gì không?”
Nhìn cô bộ dạng ngây ngô của cô, Tử Hạo biết nhất định là cô chẳng nghe được gì rồi, lại thở dài một hơi, tỉ mỉ giảng lại.
Không biết qua bao lâu, Noãn Noãn đột nhiên buông bút, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Tử Hạo, anh nói có phải anh rể không quan tâm đến em đúng không? Anh ấy đã có người yêu, thì em trở thành quá khứ sao?” Đầu bị gõ một cái, Noãn Noãn ôm trán, nâng mắt nhìn Tử Hạo la đau.
Đằng Tử Hạo trừng mắt liếc Noãn Noãn, nói: ” Để em khỏi nghĩ lung tung, muốn nữa không? Nhanh giải bài này đi, không thì đừng hòng đi ngủ!”
Quay lại với bài học, Noãn Noãn lại bắt đầu chán nản..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui