Đằng Tại Hi nhướng đôi mày rậm, dùng tay day day huyệt thái dương, lãnh đạm nói “Đây đâu thể tính là con gái chứ.
Ngực không ra ngực, mông không ra mông, chỉ là người qua đường vô tình gặp mà thôi”.
Bị người ta nói không có ngực cũng chả có mông đối với một nữ sinh trung học mà nói thật ngượng ngùng, hai má nàng phình to ra, nhưng sau đó nhanh chóng nhụt trí, lại cúi đầu thấp xuống.
Được rồi, nàng thừa nhận chế độ dinh dưỡng của mình không tốt, thế nhưng đó là chuyện riêng của nàng, sao người đàn ông này có thể nói những lời làm nàng mất mặt như thế chứ? Thật tổn thương.
Ôn bảo bối lôi tay của Ôn Noãn Noãn, đôi mắt đỏ hồng vẫn chăm chú nhìn vào Đằng phu nhân, trông bà ấy thật đẹp và quý phái, bộ điệu cũng rất ung dung nhàn nhã.
Đột nhiên linh quang chợt lóe, khẽ cắn cắn đôi môi nhỏ, bảo bối ngập ngừng, “Xin hòi, bà lại bà nội của con ạ?”.
“Cháu nói cái gì?” Đằng phu nhân vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé giống y chang Đằng Tại Hi.
Ngay lập tức, bà nghiêm mặt, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, truy hỏi Đằng Tại Hi “Tại Hi chuyện gì đã xảy ra vậy? Con đi gieo hạt giống từ lúc nào thế này? Lẽ nào nữ sinh chưa dậy thì kia lại là mẹ đứa bé?”.
Trong mắt Đằng phu nhân lộ vẻ không thể tin được, nữ sinh này thoạt nhìn y chang một đứa trẻ vị thành niên sao đã sinh được một đứa con đã tám tuổi nhỉ? Trời ơi, thằng con trai tôi đã làm cái chuyện tốt đẹp gì thế này? “Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đấy, làm sao mà nữ sinh kia lại sinh ra đứa nhóc được chứ?” Đằng Tại Hi liếc mắt nhìn vẻ mặt hết sức ngây ngốc của mẹ mình, rồi hắn xoay người, cao ngạo nhìn Noãn Noãn ra lệnh “cô còn không mau mang nó rời khỏi đây”.
Đằng phu nhân sửng sốt ngây ngốc trong vài giây thì hồi tỉnh, đột nhiên lên tiếng hỏi “Nói như vậy, đứa bé này là cháu gái của ta sao?”.
Lúc này, Ôn Noãn Noãn cúi đầu, đã chuẩn bị mang theo Ôn bảo bối rời khỏi đây rồi, nhưng bất chợt bảo bối bị Đằng phu nhân kéo lại, Noãn Noãn tự động buông tay ra.
Ngay sau đó, Đằng phu nhân ôm chặt bảo bối ở trong lòng, ánh mắt lộ rõ vẻ sủng nịnh và yêu thương, vuốt ve đôi má nhỏ đỏ hồng của bảo bối, “ai da, cháu gái của ta lớn lên chắc chắn rất xinh đẹp cho xem, quả giống Tại Hi lúc bé như đúc.
Con tên là gì? Đói bụng không? Bà nội lập tức đưa con đi ăn món rất ngon nhé”.
Bà cũng đã có mấy đứa cháu, nhưng tất cả đều là cháu trai mà chúng cũng lớn tướng hết rồi, nên bà vẫn luôn mong ước có được một đứa cháu gái đáng yêu dễ thương để cùng vui đùa.
Đứa bé gái này rất ngoan, đáng yêu quá đi mất.
“Mẹ, mẹ còn ở đây làm gì nữa? Cho dù nhóc con kia có là con gái của con đi nữa thì con cũng không cho phép mẹ mang nó về nhà”.
Đằng Tại Hi tuyệt đối không cho phép trong không gian sinh hoạt của mình lại xuất hiện bất cứ một sinh vật bé nhỏ nào.
(ối giời ơi, anh này mắc bệnh sợ trẻ con ạ, căn bệnh lạ quá, chết cười).
“tên nhóc con thối tha kia, đây chính là con gái của con đó, không được phép kêu nhóc này, nhóc nọ nữa”.
Đằng phu nhân trừng mắt nhìn hắn, rồi quay qua tủm tỉm nhìn bảo bối “Con mau theo bà nội về nhà đi, sau này mỗi ngày bà nội sẽ yêu thương chiều chuộng con, cho con ăn thật nhiều món ngon nữa”.
Ôn Noãn Noãn lộ ra nụ cười tươi, nhìn Đằng phu nhân cúi đầu nói “Phu nhân, cảm tạ bà đã mang bảo bối về nhà, cảm tạ bà”.
Đằng phu nhân nhướng mắt nhìn nàng, tỏ ý không hiểu “sao phải cảm tạ ta? Cô là ai” “Đây là dì của bảo bối, bà nội ơi, bà nội cũng đưa dì về ở cùng chúng ta có được không?” Ôn bảo bôi dúi đầu vào lòng Đằng phu nhân làm nũng “Bảo bối cùng dì không còn nhà để về nữa rồi.
Sau khi mẹ của bảo bối chết đã để lại một khoản nợ rất lớn cho dì.
Bà nội sẽ giúp con đúng không?”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...