Trong khi Noãn Noãn tỏ ra vô tội thì Đằng Thiến Thiến lại dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Đằng Tại Hi khiến hắn mang theo một thân lửa giận đi tới công ty.
Mặc dù hôm nay lễ đính hôn bị hủy bỏ nhưng Noãn Noãn cũng không vì vậy mà trở nên rảnh rỗi.
Tuy rằng bọn họ nói có một đống lớn chuyện tình phải học, phải khảo nghiệm, thế nhưng cả buổi sáng cũng không có người đến tìm Noãn Noãn, khiến cô ngồi không đến sắp mốc meo.
Muốn tìm Bảo Bối, thì người hầu nói con bé đã cùng Đằng phu nhân đi dạo phố, mà những người khác cũng đều không ở nhà, giữa căn phòng lớn cũng chỉ còn lại có một mình Ôn Noãn Noãn cô.
Noãn Noãn thở dài một hơi, thực sự rất buồn chán a! Không có hứng thú xem ti vi, đột nhiên gặp được một đoạn tuyên truyền quảng cáo, nhất thời nhảy dựng lên.
Triển Lệ Ương hình như bảo hôm nay là ngày thi hát của nhóm anh ấy.
Noãn Noãn vội nhìn đồng hồ, giờ là một giờ chiều….
lại hồi tưởng lại đoạn quảng cáo vừa rồi, tốt, còn chưa có bắt đầu! Noãn Noãn liền lập tức chạy về phòng khoác vào chiếc áo khoác mà Đằng Tại Hi mua cho cô, đội lên một chiếc mũ len hồng, đeo thêm một chiếc túi xách cũng màu hồng trên vai cô mới bắt đầu đi ra ngoài.
Ngồi tắc xi đi đến trước cửa công ty giải trí KbR, Noãn Noãn phát hiện có rất nhiều người đã tụ tập ở đây xếp hàng chuẩn bị đi vào.
Noãn Noãn cũng lập tức đi tới theo cùng mọi người vào xếp hàng, đột nhiên có chút chờ mong được nhìn thấy Triển Lệ Ương sẽ như thế nào a!
Theo đoàn người tiến vào bên trong, tìm lấy vị trí thích hợp ngồi xuống Noãn Noãn lại nghĩ nên làm thế nào cho Triển Lệ Ương biết là cô đã đến để cổ vũ cho anh.
Đây là một cuộc thi thi đấu công khai, mà người thi sẽ trực tiếp biểu diễn ngay trên sân khấu, giám khảo sẽ ngồi dưới quan sát, đánh giá.
Không lâu sau cuộc thi bắt đầu mở màn , Noãn Noãn cũng không khỏi khẩn trương lên, cô còn chưa liên lạc được với Triển Lệ Ương a.
Muốn gọi điện thoại cho hắn, thế nhưng Đằng Tại Hi nói không cho phép để cho người khác biết số điện thoại này! Noãn Noãn bắt đầu rối rắm cuộc thi đã bắt đầu rồi mà cô vẫn không biết phải làm sao,cắn cắn môi dưới, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi cho Triển Lệ Ương.
“Ai?” ngữ khí nghi vấn truyền đến.
Noãn Noãn trả lời ngay : “Học trưởng, là em nè.”
“Noãn Noãn?” Triển Lệ Ương vô cùng kinh ngạc, sao cô ấy đột nhiên gọi điện thoại cho mình ? Chẳng lẽ…
“Em đã đến rồi?” Trong giọng nói tràn đầy mong mỏi cùng sung sướng, Triển Lệ Ương lập tức từ phía sau đài đi ra, đứng ở trong góc nhỏ tìm kiếm, rất nhanh liền nhìn thấy một cô gái trên đầu đội một chiếc mũ len hồng, liền đi về hướng cô.
Noãn Noãn không biết người mình muốn tìm đang đi tới, tiếp tục nói với hắn : “Vâng, em sẽ ở dưới sân khấu cổ vũ cho anh nha, học trưởng, cố lên!“
“Cám ơn em, Noãn Noãn!” Thanh âm quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở bên tai, Noãn Noãn quay đầu lại, liền bắt gặp Triển Lệ Ương đang mỉm cười nhìn mình.
“Học trưởng!” Noãn Noãn nhất thời cười tủm tỉm nhìn Lệ Ương, cất điện thoại, nói:”Anh hãy cố gắng lên nha!“
Triển Lệ Ương cảm thấy có thể nhìn thấy Noãn Noãn ở đây, lòng anh càng thêm tự tin hơn! Hai người đơn giản hàn huyên mấy câu, Triển Lệ Ương trở về đến hậu trường để chuẩn bị, còn Noãn Noãn an vị ở vị trí, chuyên tâm chờ cổ vũ cho hắn.
Rất nhanh liền đến phiên nhóm LY’ BAND lên sân khấu, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, rõ ràng không phải chỉ mình Noãn Noãn mà chính cả khán giả cũng bắt đầu vì bọn họ.
Triển Lệ Ương đứng ở chính giữa, đeo một cây đàn ghi-ta, còn ba người khác mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
Tay cầm đàn, Triển Lệ Ương ánh mắt nhìn xuống dưới đài, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười tà mị.
Giọng hát đầu tiên vang lên, lập tức tiếng ca ngọt ngào của Triển Lệ Ương truyền ra…
Noãn Noãn hai tay tạo thành chữ thập, đôi mắt sáng ngời tản mát ra quang mang, chăm chú nhìn Triển Lệ Ương đứng trên sân khấu cả người đều bị hút vào mị lực của hắn.
Biết bao nhiêu lâu cô không được nghe tiếng ca của anh? giọng ca của anh vẫn ngọt ngào như vậy, làm xúc động trái tim của bao người! Triển Lệ Ương nhìn chằm chằm xuống dưới đài, như đang thổ lộ với ai đó, toàn tâm toàn ý dùng tình cảm của mình mà biểu diễn.
Dưới đài ban giám khảo đang cùng nhau nhỏ giọng thảo luận , thoả mãn gật đầu.
Khán giả nhiệt tình cũng tới cực điểm, toàn hội trường đều reo hò từ đầu đến cuối trong bài biểu diễn của họ.
Cuối cùng tiếng nhạc kết thúc, bốn người bọn họ chào khán giả rồi đi ra hậu trường!
Bây giờ mọi người đều đang hồi hộp chờ đợi kết quả!
Noãn Noãn cũng đang rất hồi hộp, cho dù là chính cô là người tham gia thi cũng không có cảm giác hồi hộp như bây giờ.
Sau khi MC đọc tên của nhóm nhạc thắng cuộc lên, toàn trường đều sôi trào lên mà Noãn Noãn đôi mắt cũng phiếm lệ quang!
Điều bất ngờ đầu tiên là Triển Lệ Ương từ trên sân khấu chạy xuống phía dưới khán đài ôm lấy Noãn Noãn, mà Noãn Noãn cũng cao hứng ôm hắn, cảm thụ được sự phân kích của đối phương.
Sau khi kết thúc cuộc thi, bọn họ liền đi tới ktv để chuẩn bị cùng nhau ăn mừng một phen.
Noãn Noãn cũng cùng đi với nhóm của Triển Lệ Ương, cô mới vừa ngồi xuống chiếc ghế sô pha liền bị Cao Thời lôi kéo đứng lên hát hò.
Trong tay cầm chiếc micro, Noãn Noãn có chút e thẹn lắc đầu : “Em không biết hát!“
Tuy vậy Cao Thời vẫn không buông tha cho cô :”Không biết hát vẫn hát được! Noãn Noãn tiểu học muội, không cần xấu hổ, đến hát đi!“
Triển Lệ Ương cũng mỉm cười nhìn cô : “Đúng vậy, Noãn Noãn, ở trước mặt của mọi người em không cần xấu hổ !“
Chính vì ở trước mặt bọn họ nên em mới xấu hổ chứ bộ! Noãn Noãn cắn cắn môi dưới, bộ dáng sống dở chết dở của cô nhất thời làm cho Triển Lệ Ương bật cười!
Trên khuôn mặt từng người đều là nét vui sướng tột cùng, bên trong phòng hát vẫn luôn không ngớt phát ra tiếng nói cười.
Sau đó Noãn Noãn bắt đầu hát, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Qua một giây, bọn họ mới lại cười rộ lên.
Một khi Noãn Noãn đã hát cô sẽ không thể dừng lại, mà hát càng lúc càng hưng phấn, cho dù biết mình hát không được đúng, không được hay cho lắm!
Triển Lệ Ương cười đến đau bụng, ôm bụng cười lớn nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết của Noãn Noãn : “Noãn Noãn, em hát thực sự rất đặc biệt!“
“Noãn Noãn tiểu học muội thật không đơn giản! Bội phục bội phục!” Cao Thời cũng nắm tay cười nói.
“Mọi người cũng lên hát đi chứ!” Noãn Noãn lập tức lôi kéo mọi người, muốn bọn họ cùng hát.
Lập tức trong không gian vang lên âm thanh của một dàn đồng ca, bầu không khí hòa hợp đến dị thường!
Trong lúc đó một món đồ vật bị chủ nhân quên béng đi để bên trong chiếc túi xách màu hồng xinh xắn đang vang lên từng đợt chuông kêu, chỉ tiếc bên ngoài âm thanh quá lớn nên không ai biết mà chú ý tới…
***
Đằng Tử Kỳ thở dài một hơi bỏ điện thoại xuống, Đằng Thiến Thiến liền nhíu lại chân mày hỏi : “Thế nào, vẫn chưa liên lạc được với Noãn Noãn sao?“
Đằng Tử Kỳ lắc đầu, nhìn vào bên trong phòng nghỉ : “chưa ạ!“
Đằng Thiến Thiến nhất thời phiền toái xoa tóc, có chút uất giận : “Noãn Noãn rốt cuộc đi đâu chứ? không ở nhà, lại không chịu nghe điện thoại, làm cái gì vậy chứ!?“
Đằng Tử Kỳ không trả lời, hơi cụp mắt, trầm tư đôi chút, nói : “Dì à, nếu không chúng ta trước đưa cậu chín về nhà đã? Trong nhà dù sao vẫn tốt hơn là ở phòng làm việc!“
“Cũng chỉ có thể như vậy!” Đằng Thiến Thiến thở dài một hơi, đẩy cửa phòng nghỉ ra, liền nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của Đằng Tại Hi.
Đằng Tại Hi nghe được tiếng cửa mở, thân thể không tự chủ căng thẳng, hô hấp khó khăn, khàn khàn tiếng nói gầm nhẹ : “Cút! Cút hết ra ngoài cho tôi, khụ khụ, tôi muốn gặp Noãn Noãn!“
Nói xong lời này hắn đã thở hổn hển, thân thể to lớn bỗng co quắp, vẻ mặt thống khổ!
Đằng Thiến Thiến nhìn thấy Tại Hi như vậy cũng không dám đi vào, đỏ mắt nhìn hắn: “Tại Hi, ở đây không tiện, chúng ta về nhà trước có được hay không? Noãn Noãn có lẽ đang ở nhà đợi em!“.
Cô không muốn nói dối , thế nhưng càng không muốn nhìn thấy Tại Hi khổ sở như vậy!
Đằng Tại Hi ôm chặt thân thể của chính mình, nhắm mắt lại, trên trán đổ đầy mồ hôi: “Tôi nói rồi, tôi muốn Noãn Noãn!“
Nếu như không phải Tại Hi khổ sở mà nói như vậy, Đằng Thiến Thiến thực sự rất muốn chạy lại đánh hắn một trận! Chỉ là muốn gặp Noãn Noãn mà thôi, về nhà thì không gặp được hay sao chứ? Thế nhưng, ai kêu đây là em trai mà cô yêu thương nhất chứ! Cô biết nó không muốn chính là không muốn, cũng không có cách nào, chỉ còn cách đóng cửa lại, nhìn Đằng Tử Kỳ phân phó: “Tử kỳ, cháu bảo người trong nhà mang thuốc của Tại Hi tới đây, mặt khác phân phó người mau đi tìm Ôn Noãn Noãn về đây, nhanh lên! Còn nữa, đừng đem chuyện Tại Hi phát bệnh nói cho mẹ biết, hiểu chưa?“
Đằng Tử Kỳ gật gật đầu, liền đi ra ngoài gọi điện thoại.
Đằng Thiến Thiến thở dài một hơi, vành mắt hơi đỏ nhìn vào bên trong phòng nghỉ, trong lòng một trận đau lòng.
Rốt cuộc căn bệnh này muốn dằn vặt em trai cô đến khi nào?
Chỉ chốc lát sau, Đằng Tử Hạo đầu đầy mồ hôi xuất hiện ở hành lang, thở hổn hển nhìn Đằng Thiến Thiến hỏi: “Dì, cậu chín thế nào rồi?“
Đằng Tử Hạo đang trong trận đấu bóng thì nhận được điện thoại của Tử Kỳ nói phải tìm Noãn noãn, vì thế hắn mới đang có lý do xuất hiện ở đây.
Cho dù bình thường có bao nhiêu bất mãn với người cậu kiêu ngạo tự đại của hắn, thế nhưng dù sao Tại Hi cũng là cậu của hắn, ngoại trừ bối phận, kỳ thực Đằng Tại Hi với hắn mà nói tựa như anh em với nhau vậy, đều ở trong tim của hắn rất quan trọng!
Đằng Thiến Thiến lắc đầu, ngồi trên ghế, thở dài: “Nó vẫn đang khó chịu nằm ở trong phòng.
Tử Kỳ đã gọi người mang thuốc tới, nhưng vẫn chưa tìm được Noãn Noãn, cậu của cháu cứ khăng khăng đòi gặp Noãn noãn!“
Đằng Tử Hạo nghĩ muốn vào xem một chút, thế nhưng lại không dám, sợ hắn bệnh càng nặng hơn.
Thở dài một hơi, Đằng Tử Hạo ngồi xuống cạnh Thiến Thiến: “Anh hai à! chưa tìm thấy Noãn Noãn sao ạ? Cô ấy không ở nhà sao?“
Đằng Thiến Thiến lắc đầu, không khỏi quở trách, đứng lên: “Noãn Noãn cũng thật là, vì sao đi ra ngoài đều không nói cho người khác biết là đi đâu, bây giờ thì tốt rồi, muốn tìm con bé cũng không biết phải đi đâu tìm! Với tình trạng này con bé còn có tư cách trở thành dâu nhà Đằng gia sao chứ?“
Đằng Tử Hạo nhìn Thiến Thiến, giúp Noãn Noãn nói tốt: “Dì đừng nóng giận, có lẽ Noãn Noãn có chuyện quan trọng nên mới đi ra ngoài , có lẽ…“
“Được rồi, cháu cũng không phải nói đỡ giúp con bé! Dì hiện tại không muốn nhắc tới nó!” Đằng Thiến Thiến hiện tại nghĩ tới Ôn Noãn Noãn liền đau đầu, nghĩ đến Đằng Tại Hi ương bướng bên trong kia thì càng đau đầu!
Đằng Tử Hạo bĩu môi, không dám nói thêm, lẳng lặng ngồi.
※※※
Trên ghế sa lon, năm người đang vui vẻ, lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Noãn Noãn nhìn người vừa tới, nụ cười trên mặt nhất thời phụt tắt.
Triển Lệ Ương lập tức mỉm cười đứng lên nghênh đón, đem người vừa đến thân thiết ôm vào trong lòng: “Em đã tới rồi à!“
Hàn Hồi Hương hôn nhẹ lên má Triển Lệ Ương, mỉm cười nói: “Sao vậy, nhớ em lắm sao? Nhưng mà theo như những gì nhìn thấy em lại không thấy như vậy nha!“.
Nói xong, cô tỏ ra vô ý liếc mắt nhìn sang Noãn Noãn.
Triển Lệ Ương chỉ là mỉm cười, lôi kéo Hồi Hương đi lại phía ghế ngồi.
Cao Thời nhất thời nhìn Hồi Hương giọng đùa oán trách: “Hồi Hương, em rốt cuộc đã tới, bọn anh còn tưởng rằng tiểu thư đại minh tinh như em đã quên bọn anh mất rồi a!”
Hàn hồi hương đánh nhẹ lên ngực của hắn, cười, trừng mắt liếc hắn một cái : “Một ngay quan trọng như thế này em sao có thể không đến được cơ chứ!“
Tầm mắt của Hồi Hương sau đó rơi vào người Noãn Noãn, tiếu ý càng sâu : “Noãn Noãn, em đã tới rồi!“
Đột nhiên bị gọi, Noãn Noãn run lên, sau đó nhìn Hồi Hương miễn cưỡng cười cười: “chào chị, chị Hồi Hương!“
“Được rồi, đừng hàn huyên nữa , chúng ta hát đi!“
Khoảng thời gian sau đó, Triển Lệ Ương liền cùng Hàn Hồi Hương cùng nhau thâm tình ngồi hát.
Noãn Noãn rũ đuôi mắt xuống, mím chặt môi, ngồi ở trên ghế sa lon, lơ đãng nhìn túi xách của mình, rồi chợt cầm lấy nó, lấy điện thoại di động ra xem giờ mới lại phát hiện có những hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, mặc dù chỉ là một chuỗi dãy số, thế nhưng Noãn Noãn biết đó là số của Đằng Tử Kỳ.
Lúc này, di động lại bắt đầu vang lên .
Noãn Noãn lập tức đứng lên, đi ra ngoài, tìm chỗ yên tĩnh mở máy nghe: “Đằng đại ca?“
Đằng Tử Kỳ liền thở dài một hơi: “Noãn Noãn, em rốt cuộc cũng chịu nghe điện thoại!“
“Xin lỗi, Đằng đại ca! em không cầm điện thoại nên không biết anh gọi” Noãn Noãn áy náy nói, sau đó hỏi: “Đằng đại ca, anh tìm em có việc gì sao?“
“cậu chín phát bệnh, cậu ý muốn gặp em!“
“Cái gì?!” Noãn Noãn nhất thời kinh hô một tiếng, tâm tình khẩn trương:”Vậy anh ý hiện tại thế nào rồi? có làm sao không ạ?“
“Vừa mới uống thuốc, nhưng vẫn đòi gặp em! Em đang ở đâu vậy? anh sẽ kêu người tới đón em!”
Sau khi nói vị trí của mình với Tử Kỳ xong, Noãn Noãn lập tức trở lại phòng hát vội vàng nói xin lỗi với mọi người: “Xin lỗi mọi người, em phải về trước , mọi người cứ chới vui vẻ nha!“
Nhặt túi xách lên, Noãn Noãn lập tức liền rời đi.
Triển Lệ Ương lập tức bắt được cổ tay của cô, nhíu lại mi nhìn: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Em làm gì mà phải khẩn trương như vậy? Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà!“
Noãn Noãn mạnh mẽ đem tay của mình rút về , nhìn Lệ Ương khom lưng nói xin lỗi: “Xin lỗi học trưởng, em thật sự có việc gấp, sau này có cơ hội lại đến chung vui với mọi người!“.
Vừa nói xong, cô lập tức liền xông ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...