Trở lại gian phòng, Đằng Tại Hi lập tức đem hai dì cháu Noãn Noãn ngồi lên giường, sau đó anh đi lấy thuốc.
Bảo Bối ngồi ở bên cạnh Noãn Noãn, cầm bàn tay bị bỏng của cô đưa lên miệng thổi.
Noãn Noãn cẩn thận từng li từng tí đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bối nâng lên, nhìn cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé đều sưng đỏ lên, trong lòng Noãn Noãn cảm thấy đau đớn : “Bảo Bối, mặt con đau lắm phải không ?”
Bảo Bối không muốn dì lo lắng, lập tức lắc đầu : “Bảo Bối không đau đâu!”
Lúc này, Đằng Tại Hi đã cầm một hộp thuốc trở lại, ngồi xuống trước mặt Noãn Noãn, trầm giọng ra lệnh : “Đưa bàn tay bị bỏng của em ra đây !”
Noãn Noãn ngoan ngoãn đưa tay ra, để anh tùy ý bôi thuốc cho mình.
Noãn Noãn cẩn thận liếc mắt nhìn Tại Hi, rụt cổ một cái, nhẹ giọng nói : “Em không sao đâu, anh hãy bôi thuốc cho Bảo Bối trước đi? Mặt của Bảo Bối đều sưng lên rồi!”
Cố tay của mình cũng chỉ là nóng đỏ mà thôi, còn nửa bên mặt của con bé đều sưng đỏ lên như vầy !
Bảo Bối nghe vậy, lập tức lớn tiếng nhìn Đằng Tại Hi nói : “Cha , cha cứ bôi thuốc cho dì trước đi, Bảo Bối không làm sao hết!”
“Mặt của con đều sưng lên như vầy, làm sao lại không có việc gì được!” Noãn Noãn đau lòng nhìn khuôn mặt Bảo Bối, thầm nghĩ muốn Đằng Tại Hi nhanh giúp con bé bôi thuốc, để cho vết sưng kia mau mau dịu đi!
“Thế nhưng tay của dì cũng sưng lên vậy a!”
“Mặt của con bị sưng nhiều hơn !”
Hai dì cháu mải mê tranh luận , không chú ý tới Đằng Tại Hi kia đang càng ngày càng sạm mặt.
Đằng Tại Hi xoa xoa hai huyệt thái dương, nhìn hai dì cháu Noãn Noãn gầm nhẹ : “Hai người im miệng cho tôi!”
Cả hai người, Noãn noãn và Bảo Bối lập tức im lặng, rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa, chỉ sợ làm Đằng Tại Hi nổi cáu !
“Mỗi người lần lượt, ai cũng sẽ được bôi thuốc! Ai còn dám lên tiếng tôi sẽ không tha ai!” Ánh mắt uy hiếp trừng trừng nhìn hai cô gái, Đằng Tại Hi mới mặt lạnh tiếp tục bôi thuốc cho Noãn Noãn !
Tại Hi nhẹ nhàng bôi bôi thuốc mỡ lên mu bàn tay Noãn Noãn, lành lạnh , Noãn Noãn cảm thấy rất thoải mái, khóe miệng cũng không khỏi gợi lên một nụ cười ngọt ngào.
Đằng Tại Hi hết sức chuyên chú bôi thuốc cho Noãn Noãn, gương mặt nghiêm túc của anh thời làm cho Noãn Noãn thất thần, đột nhiên có một loại cảm giác, dường như với anh cô là một bảo vật trân quý!
“Được rồi, mấy ngày này em không nên đụng vào nước! biết chưa ?” Đằng Tại Hi đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí trầm mặc.
Noãn Noãn lập tức trở về với thực tại, liền thu tay lại, lẳng lặng cúi đầu.
Đằng Tại Hi đem tầm mắt chuyển sang chỗ Bảo Bối, Bảo Bối liền cười lấy lòng, thế nhưng khuôn mặt của anh vẫm trầm mặc như cũ.
Anh từ từ bóp thuốc ra tay rồi nhẹ nhàng bôi lên gương mặt đang sưng đỏ của Bảo Bối, cảm giác hơi đau nhói, khiến cô bé không tự chủ liền cau mày.
Đằng Tại Hi nhất thời nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Đau lắm sao?”
Bảo Bối không muốn Tại Hi lo lắng, cũng không muốn anh nổi giận, gượng mỉm cười, “Không đau, Bảo Bối không đau !”
Đằng Tại Hi lần đầu tiên quan tâm tới Bảo Bối như vậy khiến cô bé càng thêm khát vọng muốn có được tình thương của cha.
Đằng Tại Hi trầm mặc không nói, nhưng động tác của tay đột nhiên trở nên ôn nhu hơn, nhè nhẹ xoa, chỉ sợ Bảo Bối sẽ đau.
Noãn Noãn nhìn hai cha con, không tự chủ liền lộ ra nụ cười.
Nếu như Đằng Tại Hi thích Bảo Bối, như vậy Bảo Bối nhất định sẽ rất hạnh phúc !
Bôi thuốc xong, Đằng Tại Hi liền đuổi Bảo Bối ra, thế nhưng Bảo Bối nói cái gì cũng không muốn buông anh ra, đã có voi còn đòi tiên nữa, Bảo Bối khăng khăng muốn cha ôm mình một cái!
Đằng Tại Hi hiện tại rất hối hận! Hối hận vì sao vừa rồi đột nhiên đối với cô bé lại ôn nhu như vậy, hại anh bây giờ muốn bỏ cô bé ra một bên cũng không bỏ được, cô bé này cứ như kẹo kéo, dính chặt lấy anh!
“Cha ơi, cha! Cha chơi với con một lát có được không?” Bảo Bối vốn muốn Tại Hi ôm mình một cái, nhưng cha không chịu, mà cô cũng đành phải tự mình ôm chặt lấy bắp chân của cha!
Đằng Tại Hi sắc mặt cứng đơ, trầm giọng nói: “Buông ra!”
Không cần biết cha nói cái gì, Bảo Bối vẫn nhất quyết không chịu buông tay.
Noãn Noãn ở một bên đột nhiên nhịn không được lập tức bật cười, Đằng Tại Hi ánh mắt sắc bén liếc nhìn Noãn Noãn, gầm nhẹ: “Noãn Noãn! Mau ra gỡ con bé này ra khỏi người anh! Nếu không hai người sẽ gặp rắc rối lớn đấy!”
Noãn Noãn lập tức đem Bảo Bối ôm vào trong ngực, chỉ sợ Đằng Tại Hi thực sự tức giận lên lại làm đau con bé!
Bảo Bối còn đang la hét, Đằng Tại Hi ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bé, Noãn Noãn lập tức lấy tay che miệng cô bé lại, nhìn Tại Hi cười cười.
Đằng Tại Hi giơ tay lên nhìn vào đồng hồ trên tay, nhíu lại mi, lại nhìn Noãn Noãn ra lệnh : “ Noãn Noãn, ngoan ngoãn ở nhà chờ, anh sẽ quay lại sau!”
Noãn Noãn liền gật gật đầu, vẫn như cười lấy lòng.
“Còn nữa” Đằng Tại Hi không được tự nhiên quay đầu đi, mới trầm giọng nói: “Đừng để mình bị thương nữa đấy!”
Nói vừa xong, anh liền lập tức bỏ đi.
Noãn Noãn đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng của anh biến mất dần, đột nhiên cảm thấy đôi khi lời nói của anh rất ôn nhu, rất dịu dàng khác hẳn vẻ ngoài của anh.
Những lời nói đó của anh cũng luôn khiến cô động lòng!
Bảo Bối rời khỏi vòng tay của Noãn Noãn, cười hì hì: “Dì à, cha của chúng ta rất là soái ca phải không dì?”
Noãn Noãn chưa phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác gật gật đầu.
“Vậy dì có yêu cha không? Rất yêu đúng không?”
Noãn Noãn lập tức phục hồi tinh thần lại, nhẹ gõ lên đầu nhỏ của Bảo Bối, nhẹ giọng nói: “Con lại nói nhảm cái gì đó! Dì đâu có nói yêu cha của con bao giờ!”
Bảo Bối ôm lấy đầu của mình, vẻ mặt ủy khuất, “Nhưng con rất muốn dì thích cha a! Con muốn dì làm mẹ con! Hơn nữa cha không phải nói muốn cùng dì đính hôn sao? Hai người đính hôn rồi sau này dì không phải sẽ là mẹ của con sao?”
Bảo Bối nói nhắc nhở Noãn Noãn, dáng tươi cười chợt biến mất, rũ đuôi mắt xuống, thở dài, “Bảo Bối à, cha con không yêu dì a! Đính hôn với một người mà mình không yêu, liệu có thể hạnh phúc được sao?”
Đằng Tại Hi chỉ là không muốn để cho cô có cớ bỏ đi mà thôi, anh ta căn bản là không hề yêu cô!
” Nhưng mà Bảo Bối cảm thấy cha rất yêu đì a!” Bảo Bối kiên trì: “Vì thế dì à, dì nhất định phải cùng cha đính hôn nha! Nếu không để cho người phụ nữ kia làm mẹ của Bảo Bối, Bảo Bối nhất định sẽ bị khổ đó ! dì cũng không muốn để Bảo Bối chịu khổ mà, phải không dì?”
Bảo Bối nói làm cho Noãn Noãn phản bác không được, cô thực không muốn mẹ kế sau này của Bảo Bối sẽ khi dễ con bé.
Nhưng để cô làm mẹ của Bảo Bối liệu có được hay không?
Nhìn thấy thần sắc do dự của Noãn Noãn, Bảo Bối lập tức bồi thêm: “Dì à, dì rất yêu thương Bảo Bối mà! Thế nên dì đừng để Bảo Bối phải chịu khổ, nha dì!?”
Noãn Noãn thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng nói: “Dì cũng không biết.
Thôi thì, cứ thuận theo tự nhiên đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...