Tiếu Tiêu không có gì trở ngại, ở bệnh viện nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai liền trở về Đằng gia.
Vốn Đằng phu nhân nói muốn ở nhà cùng cô, nhưng vì bà có hẹn với một người bạn nên không thể không đi, bà đành để cô ở nhà đi ra ngoài một lát.
Hôm nay là chủ nhật, Noãn Noãn cùng Bảo Bối đều ở nhà, có lẽ hôm nay không phải là một ngày bình yên rồi !
Noãn Noãn thích tự mình nấu cơm ăn, vì thế tranh thủ trong lúc nhà chỉ còn lại có cô và Bảo Bối, cô liền bảo người làm đi ra ngoài để cô tự nấu.
Khổ nỗi Tiêu Tiêu cũng ở nhà, vì thế Noãn Noãn phải làm thêm phần của cô ta nữa.
Bảo Bối đứng ở một bên nhìn Noãn Noãn nấu ăn, mất hứng nghẹn miệng : “Dì à, sao dì phải nấu cả phần của người đàn bà đó nữa ? con không thích cô ta!
Ôn Noãn Noãn liếc nhìn sang Bảo Bối, nhún nhún vai, “Bảo Bối, không được vô lễ như vậy ! Tiếu tiểu thư là khách của nhà chúng ta, dù con không thích cô ấy thì cũng không được thất lễ với cô ấy, nghe chưa nào ?!”
Bảo Bối nghe vậy, càng thêm mất hứng , cắn chiếc thìa trong tay, la hét : “Thế nhưng cô ta muốn tranh giành cha với dì ! Con không thích cô ta làm mẹ của con, con muốn dì làm mẹ con cơ !”
Noãn Noãn nhất thời dừng lại động tác trong tay, chăm chú nhìn Bảo Bối : “Bảo Bối, cô ấy chưa từng tranh giành cha con với dì, bởi vì cha con không phải của dì, con hiểu không ?!”
“Không hiểu, không hiểu!” Bảo Bối khăng khăng lắc đầu, làm nũng : “Dì ơi, chúng ta cùng nhau ghét cô ta có được không?”
Noãn Noãn nhất thời mỉm cười dùng ngón tay ấn nhẹ lên trán Bảo Bối : “Chớ có nói nhảm , con hãy mau đi ra ngoài, chuẩn bị ăn cơm đi thôi !”
Nói xong, Noãn Noãn liền đi ra ngoài , gọi Tiêu Tiêu ra cùng nhau ăn cơm!
Bảo Bối chu cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ không thích Noãn Noãn đối xử tốt với Tiếu Tiêu! Người đàn bà này dám dụ dỗ cha của ta, ta tuyệt đối không để cho cô được yên đâu!
Suy tính quỷ kế một hồi, đột nhiên Bảo Bối lấy tay che miệng lại, trộm cười, hai con mắt liếc ngược liếc xuôi, tốt rồi, không có ai!
Bảo Bối lập tức đi tới, do người thấp quá, cô bé lập tức đẩy một cái ghế qua, đứng lên trên, cố gắng kéo một bát canh lại gần, sau đó từng chút xúc từ trong các lọ gia vị ra đổ vào bát canh, nào là muối, tương ớt rồi hạt tiêu nữa…quấy đều lên.
Xong ! vậy là hoàn thành một bát canh cực phẩm rồi! (*cười gian tà*)
Lúc này Noãn Noãn cũng vừa quay lại, liền bắt gặp Bảo Bối đang đứng trên ghế, nhất thời có chút kinh ngạc : “Bảo Bối, con đang làm gì vậy?”
“Con muốn giúp dì lấy canh thôi mà! Hj hj, dì thấy con có ngoan không ?” Bảo Bối nhảy xuống khỏi ghế, mỉm cười lấy lòng Noãn Noãn.
“Ha ha, Bảo Bối của chúng ta thực sự rất ngoan nha!” Ôn Noãn Noãn ngợi khen, đơn thuần cô không nhìn ra sự giảo hoạt trong mắt Bảo Bối.
Bảo Bối liếc nhìn ra ngoài cửa, lập tức bưng bát canh kia đi ra ngoài : “Dì à, con giúp dì bưng bát canh này ra ngoài nha!”
Đi tới phòng ăn, Bảo Bối từ xa nhìn thấy Tiếu Tiêu đang ngồi trước bàn ăn liền cười trộm một cái, lập tức bưng bát canh đi tới, đem canh đặt ở trước mặt Tiếu Tiêu, tươi cười : “dì Tiếu à, bát canh này con bưng cho dì nè.
”
Cho dù rất không thích Bảo Bối, nhưng bởi vì nó là con gái của Đằng Tại Hi nên Tiếu Tiêu vẫn tươi cười nhìn : “Cám ơn con a!”
Noãn Noãn lúc này cũng bưng hai bát canh đi ra, tất cả cơm nước cũng đều chuẩn bị chu đáo, liền ngồi xuống đối diện với Tiếu Tiêu.
Tiêu Tiêu cầm bát canh lên, uống một ngụm, lập tức phải phun ra hết, gương mặt xinh đẹp đều nhăn lại, không ngừng ho khan : “Khụ khụ…”
Noãn Noãn kinh hãi, đi tới : “Tiếu tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Bảo Bối lại ở một bên cười trộm , trong lòng thầm mắng “cho đáng đời! “
“Nước! Nước!” Tiếu Tiêu bị nghẹn, vất vả nói ra mấy lời, cả khuôn mặt đều đỏ lên, trong cổ họng xuất hiện các vị giác khó tả!
Noãn Noãn lập tức lấy tới một cốc nước ấm : “nước đây!”
Tiêu Tiêu đoạt vội lấy chiếc cốc trên tay Noãn noãn, uống một ngụm lớn hơi thở mới dịu đi một chút rồi giương mắt liếc nhìn Noãn Noãn, trong lòng trào lên một trận uất giận, đột nhiên vung tay đẩy mạnh Noãn Noãn, gầm nhẹ : “Cô nói cô là không phải cố ý! Muốn hại chết tôi sao?”
Noãn Noãn bất ngờ bị Tiếu Tiêu đẩy, lập tức bước lui về phía sau mấy bước, vô tình đụng tay trúng vào bát canh nóng của Bảo Bối, tay liền bị bỏng, sưng đỏ lên.
Noãn Noãn nhíu mày chịu đau, cắn chặt răng, nhìn Tiếu Tiêu giải thích : “Tiếu tiểu thư, tôi không phải cố ý, tôi không biết…”
Cô thực sự không biết vì sao bát canh của Tiếu Tiêu lại có vấn đề, vừa rồi cô đã thử trước rồi kia mà!
Bảo Bối đi tới bên cạnh Noãn Noãn cầm bàn tay bị bỏng của cô lên, trong lòng nhói đau.
“Cô còn dám nói cô không phải cố ý!” Tiêu Tiêu giận dữ, đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt , nay lại càng có lý do để chửi : “cô đã cho gì vào bát canh của tôi ? cô chán sống rồi sao ? tôi sẽ nói cho bác gái biết chuyện này, xem cô sẽ như thế nào!”
Noãn Noãn ủy khuất, hai tròng mắt đỏ hoe, đứng trước mặt Tiếu Tiêu hai tay nắm chặt, vẻ mặt luống cuống.
Bảo Bối thấy vậy không nhịn được liền đứng lên, trừng mắt nhìn Tiếu Tiêu, lớn tiếng nói : “Bà dì này, ta không cho phép cô mắng dì của ta! Là ta đã cho thêm gia vị vào bát canh của cô, là do ta ghét cô đó, sao nào!”
Noãn Noãn bỗng dưng trợn to mắt chân trối nhìn Bảo Bối đang đứng trước mặt mình, thật không ngờ là cô bé đã làm như vậy!
Tiếu Tiêu tức giận đến mức không nhịn được nữa, không hề báo động trước giơ tay lên tát Bảo Bối một cái, khiến Bảo Bối ngã nhào trên mặt đất.
“Bảo Bối!” Noãn Noãn kinh hãi kêu một tiếng, lập tức đem Bảo Bối nâng dậy, nhìn bên má đang sưng đỏ vì bị đánh : “Con có đau lắm không? để dì thổi cho con, con đừng khóc ! Bảo Bối đừng khóc!”
Thế nhưng Bảo Bối lại vẫn khóc lớn lên : “Hu hu… Dì ơi, con đau quá… hu hu…”
Noãn Noãn đau lòng chết được, lập tức giương mắt trừng nhìn Tiếu Tiêu : “Tiếu tiểu thư, cho dù Bảo Bối là không đúng, cô cũng không nên làm như vậy với một đứa trẻ ! cô xem cô đánh nó mạnh đến mức làm mặt nó xưng đỏ lên như vầy!”
“Hừ! vậy thì đã sao?” Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, ôm cánh tay vẻ mặt chẳng đáng : “Dám can đảm đối đầu với tôi như vậy, thì bất kể là trẻ nhỏ hay người lớn, tôi cũng sẽ không bỏ qua!”
Noãn Noãn trong lòng dâng lên một ngọn lửa tức giận, luồng ngọn lửa này làm cho lý trí của cô từ từ biến mất, nắm chặt bàn tay của Bảo Bối, căm tức nhìn Tiếu Tiêu, uất giận nói : “Tiếu tiểu thư, cô hãy xin lỗi Bảo Bối đi!”
Tiêu Tiêu tỏ bộ cao ngạo, châm biếm : “Tôi chưa bắt hai người xin lỗi thì thôi, hai người còn dám bảo tôi xin lỗi ư? Thật lực cười! Ôn Noãn Noãn, cô quả nhiên đáng ghét giống như chị của cô!”
Thật quá đáng ! ngay cả chị gái của cô cũng mắng.
Noãn Noãn nhất thời cố lấy mặt, căm tức nhìn Tiếu Tiêu : “tôi không cho phép cô mắng chị của tôi! cô có tư cách gì nói chị của tôi như vậy?”
“Hừ, tôi chính là muốn mắng cô ta đó? Tôi còn muốn mắng cô ta không biết xấu hổ là gì! Nếu như không phải cô ta câu dẫn Tại Hi, thì Tại Hi như thế nào sẽ cùng ả sinh ra con bé này? Càng thêm sẽ không kết hôn với cô ta!” Nghĩ tới Ôn Nhu Nhu, Tiêu Tiêu lửa giận liền không ngừng được, nếu như không phải là bởi vì ả ta, cô cũng sẽ không phải rời khỏi mơi này!
“Hu hu! Không cho phép cô mắng mẹ ta! Không cho phép ngươi khi dễ dì của ta!” Ôn Bảo Bối tiếp tục khóc lớn hơn, tay nắm chặt lấy quần của Noãn Noãn.
Ôn Noãn Noãn đau lòng, hít một hơi thật sâu, giương mắt căm tức nhìn Tiếu Tiêu, đột nhiên nở nụ cười : “tính cách của cô như vậy, trách không được anh rể lại ghê tởm cô!”
“Cô nói cái gì? !” Tiêu Tiêu nghĩ không ra Noãn Noãn cũng dám nói những lời này với mình, nhất thời tức giận đến trừng lớn đôi mắt.
Noãn Noãn cũng nhìn lên đối diện với Tiếu Tiêu, nếu cô ta dám đánh Bảo Bối lại còn mắng chị gái của cô, cô sẽ không để yên đâu!
Noãn Noãn khóe miệng mị cười : “Tôi nói trách không được anh rể lại chán ghét cô, nguyên lai là vì cô thực sự khiến người ta phải chán ghét!”
Tiêu Tiêu chỉ tay về phía Noãn Noãn, rống giận: “Ôn Noãn Noãn, cô dám nói với tôi như vậy? được, tôi sẽ nói với bác gái chuyện này, để xem bà ấy có đuổi cô ra khỏi nhà không !”
“Ha ha, vậy cô cứ thử xem a!” Noãn Noãn liền cười đắc ý : “Cô nên nhớ, một tuần sau, tôi và anh rể sẽ đính hôn, cô nói xem anh rể sẽ đồng ý để tôi đi sao? Cô đang nằm mơ à!”
Tiêu Tiêu nhất thời tức giận đến nghiến răng : “Ôn Noãn Noãn, cô chớ có đắc ý! cô cho là bá mẫu sẽ để Tại Hi đính hôn với cô sao? Đừng có mơ tưởng, Tại Hi là của tôi!”
“Để xem cuối cùng ai sẽ là người mỉm cười!” Noãn Noãn cảm giác mình thực lợi hại, lần đầu tiên cô dám nói chuyện đối diện với người khác như vầy, trong lòng có chút khoái ý!
Bảo Bối cũng ngừng khóc, trốn phía sau Noãn Noãn, nức nở , trừng mắt nhìn Tiếu Tiêu.
Tiếu Tiêu càng phát hỏa, không kiềm chế được, đột nhiên liền bưng bát thức ăn trên bàn, ném vào người Noãn Noãn : “Nói nữa đi này !”
Noãn Noãn không kịp né tránh, trên người dính đầy thức ăn, dầu mỡ!
Tiêu Tiêu nhất thời cười đắc ý, đùa cợt nói : “Hừ, xem cô còn dám đối đầu với tôi nữa không! Tại Hi sẽ chỉ là của tôi, cô cút qua một bên cho tôi!”
“Tôi không biết tôi là của cô bao giờ!” Đằng Tại Hi đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng ăn , mặt lạnh nhìn một đống hỗn độn.
“Cha !” Bảo Bối liền gọi, hướng Đằng Tại Hi chạy lại.
Đằng Tại Hi vốn là muốn né tránh cô bé, nhưn lại nhìn thấy trên mặt Bảo Bối có vết sưng đỏ, nhất thời híp con ngươi đen, để cô bé ôm lấy chân của mình, lần đầu tiên anh chủ động chạm vào Bảo Bối, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên.
Ánh mắt sắc bén nhìn gương mặt của Bảo Bối, nguyên cả một phần khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu của cô bé in hằn vết tay đỏ lựng khiến người ta nhìn vào cũng phải sửng sốt, Đằng Tại Hi lửa giận vô danh nhất thời ở trong lòng thiêu đốt, giương mắt căm tức nhìn Tiếu Tiêu, trầm giọng hỏi : “là cô đánh?”
Bị Tại Hi nhìn chằm chằm, Tiêu Tiêu nhất thời sợ sệt, ấp ấp úng úng nói: “Ách, là bởi vì nó dám vô lễ với em, nên em mới dạy bảo nó một chút thôi mà !”
“Chung quy vẫn là cô đánh đúng không!” Đằng Tại Hi chỉ cần một kết quả, trên thực tế chính là cô dám đánh con gái của anh!
Cho dù anh không thích Bảo Bối, chán ghét nó, nhưng nó vẫn là con của anh, người duy nhất có thể khi dễ nó cũng chỉ có anh mà thôi, ai cũng không được phép khi dễ con bé, làm thương tổn nó!
Bảo Bối kéo kéo quần của Tại Hi, lập tức cáo trạng : “Cha ơi, tay của dì cũng bị bỏng, sưng đỏ lên, đau lắm!”
Đằng Tại Hi nghe vậy, ánh mắt lập tức chuyển sang Noãn Noãn.
Noãn Noãn cúng nhất thời đem hai tay của mình dấu ra phía sau, không được tự nhiên nở nụ cười.
Đằng Tại Hi bỗng dưng nheo lại đôi mắt, Tiếu Tiêu cả kinh, lập tức giải thích : “Em không phải cố ý, là cô ta vô ý đụng phải thôi !”
Đằng Tại Hi không thèm để ý tới lời giải thích của Tiếu Tiêu, ánh mắt sâu thẳm chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn Noãn Noãn, trầm giọng nói : ” Noãn Noãn, em lại đây!”
Noãn Noãn lắc đầu,hai tay vẫn để ở phía sau :”Em không sao !”
Tại Hi không có tính nhẫn nại, cau mày , gầm nhẹ : “Anh bảo em lại đây!”
Noãn Noãn nghe vậy, lập tức đi tới, không dám có thêm chần chừ, chỉ sợ anh đột nhiên lại tức giận lên !
Tại Hi thô lỗ đem hai tay của Noãn Noãn kéo ra ngoài, tay trái của cô rõ ràng có vết sưng đỏ hiện trên làn da trắng nõn thật là làm cho người ta sợ hãi!
Noãn Noãn cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Tại Hi, nhỏ giọng nói : “Em không sao , anh đừng lo lắng!”
Thế nhưng, Đằng Tại Hi lại đột nhiên đối với cô mắng to :”Em là heo sao? Lớn đến chừng này rồi mà vẫn để người ta khi dễ như vậy? Đầu của em chứa toàn bã đậu hả? Ngốc muốn chết được!”
Noãn Noãn liền bĩu môi, trợn to mắt, căm tức nhìn anh.
Cái gì gọi là đầu toàn bã đậu chứ? Cái gì gọi là ngốc muốn chết được? Anh nghĩ cô muốn mình như vậy sao ?
Nghĩ, Noãn Noãn đột nhiên lại ủy khuất hai mắt lại hoe đỏ, cái miệng nhỏ nhắn vẫn nhếch lên, không vui.
Cô cũng bị thương, mà anh chỉ biết mắng cô thôi, một câu an ủi cô cũng không có!
Tiêu Tiêu ở một bên nhìn, cũng rất khó chịu, cho dù là bị chửi, cô cũng muốn Đằng Tại Hi quan tâm mình như vậy!
Liếm liếm bờ môi khô khốc, Tiếu Tiêu đột nhiên nói: “Tại Hi, em cũng không có khi dễ cô ta! Hơn nữa em còn là người bị hại chứ bộ!”
Đằng Tại Hi đột nhiên khóe miệng cười lạnh một chút, phía sau đem Noãn Noãn ôm vào trong lòng ngực của mình, cùng Tiêu Tiêu đối diện : “Tôi mặc kệ các người có nguyên nhân gì bên trong, tôi bây giờ chỉ thấy hai dì cháu này bị thương, còn cô thì hoàn toàn lành lặn! cô nói xem, chuyện này nên làm như thế nào cho phải đây?”
Tiếu Tiêu nhất thời kinh hãi, nói lắp :”Tại Hi, anh hãy nghe em nói, em thực sự…”
“không cần phải nói nhiều!” Đằng Tại Hi giơ tay ý bảo Tiếu Tiêu câm miệng, đột nhiên mị nở nụ cười : “Noãn Noãn chuyện này coi như xong, nhưng Bảo Bối bị đánh, hãy để cho mẹ làm chủ ! E rằng cô nên đi con đường thứ hai, quay về nhà của cô đi!”
Tại Hi lành lạnh cười, huýt sáo, ôm Noãn Noãn cùng Bảo Bối cùng nhau bỏ đi, để mình Tiếu Tiêu đứng tại chỗ, ánh mắt oán hận trừng mắt nhìn bọn họ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...