Sau một hồi ngây ngẩn, Đằng Thiến Thiến là người đầu tiên có phản ứng trở lại, cô đi đến bên cạnh Đằng Tại Hi, vỗ vỗ lên bả vai anh, cười nói: “Hảo tiểu tử, còn nói không thích Noãn Noãn! cậu em của tôi đã lớn thật rồi, đã muốn tự bay bằng đôi cánh của mình rồi, ngay đến chị mà cậu cũng lừa gạt? Em thực sự rất thích Noãn Noãn mà!”
Đằng Tại Hi liếc nhìn sang Thiến Thiến, trầm giọng nói: “Em đâu có nói là thích cô ấy!”
“Sao?” Đằng Thiến Thiến nhất thời mơ hồ.
Noãn Noãn sắc mặt trắng bệch, giương mắt nhìn Tại Hi, người đàn ông này thực sự không có chút trách nhiệm nào cả!
Đằng phu nhân xoay người lại, hít sâu, sau đó chỉ vào Đằng Tại Hi lớn tiếng nói: “Đằng Tại Hi, con muốn chọc giận chúng ta sao? Nếu không thích cô ta, tại sao con còn đính hôn với cô ta làm gì? Hôn nhân là chuyện để con đùa giỡn hay sao chứ?”
Đằng Tại Hi hai tay đút túi quần, ánh mắt sâu thẳm nhìn Đằng phu nhân : “con cũng không hề nói là mình đang đùa bỡn!”
“Còn dám nói không phải đang đùa?” Đằng phu nhân cảm thấy mình bị thằng con trai làm cho tức chết mất thôi, hô hấp dồn dập, ngực đang đau dần lên.
Còn Tiếu Tiêu thì uất giận, trừng mắt nhìn Noãn Noãn, cô tuyệt đối không tin Đằng Tại Hi lại đính hôn với một con bé miệng còn hôi sữa? Anh nghĩ địa vị của mình như thế nào mà có thể đính hôn với một con bé?… Bao nhiêu năm qua cô yêu say đắm một người là vì cái gì?
Người cao hứng nhất lúc này là Bảo Bối, bởi vì điều cô muốn đã thành hiện thực, cô rốt cục đã có thể gọi Noãn Noãn là mẹ !
Đằng Hỉ Ái đứng bên vẫn bàng quang nhìn mọi người, cười khẽ nói: “Mẹ, mẹ việc gì phải làm khổ mình như vậy, mẹ nghĩ xem mẹ có tức giận mấy đi chăng nữa thì liệu em chín có nghe theo lời mẹ hay không? Tính cách em chín thề nào mẹ không phải mẹ không biết, từ nhỏ nó đã quyết định việc gì thí có ai ngăn nổi nó, biết đâu sau khi đính hôn nó lại sửa đổi được tính cách!”
“Đằng Hỉ Ái con đang nói vớ vẩn gì vậy? !” Đằng phu nhân giận dữ, nghĩ không ai chịu đứng về phía bà mà nói đỡ cho bà, thế giới này loạn hết cả rồi!
“Không được! Tuyệt đối không được!” Đằng phu nhân lớn tiếng gầm: “Đằng Tại Hi, ta cho con biết, ta tuyệt đối không cho phép con cùng cô ta đính hôn!”
“Con cũng không nói là cần sự đồng ý của mẹ! Chuyện của con, con sẽ tự quyết định!” Đằng Tại Hi không coi lời nói của Đằng phu nhân vào đâu, quay sang ôm Noãn Noãn vào trong lòng, rồi đi lên trên lầu.
“Đằng Tại Hi!” Đằng phu nhân nhất thời cảm thấy đầu của mình rất đau, xoa huyệt Thái Dương, giận dữ nói: “Nếu con không nghe theo lời ta nói, ta sẽ nói cho cha của con biết chuyện này !“
Đằng Tại Hi bỗng dừng lại, quay đầu ra sau liếc nhìn Đằng phu nhân, nhếch môi cười nhạt: “Mẹ nghĩ con sẽ sợ sao? Đã lâu rồi không được gặp, con cũng đang rất nhớ ông ấy đây!”
Đằng phu nhân tức đến nói không ra lời, một người con có thể nói ra những lời này được sao?
Đằng Hỉ Ái nhíu mi, trách cứ anh: “Em chín, em sao có thể nói như vậy? mau ra xin lỗi mẹ đi!”
Đằng Tại Hi liền cười lạnh, sau đó lướt nhìn mọi người rồi dắt Noãn Noãn đi lên lầu!
Đằng phu nhân tức giận đến hô hấp trở nên khó khăn, Đằng Thiến Thiến cùng Đằng Hỉ Ái lập tức lại giúp bà ngồi xuống, trấn an: “Mẹ đừng nóng giận, tính tình em chín mẹ cũng biết rõ mà, mẹ càng cấm nó càng không nghe đâu!”
“Chẳng lẽ con muốn ta để cho nó đính hôn với Ôn Noãn Noãn hay sao?” Đằng phu nhân gắt gao giữ ngực, thở gấp, “Ôn Nhu Nhu đã làm tổn thương nó một lần, bây giờ ta tuyệt đối không để cho Ôn Noãn Noãn lại làm tổn thương nó thêm nữa!”
Đằng Thiến Thiến nhất thời nhỏ giọng nói thầm: “hmm, Ôn Nhu Nhu chẳng đã sinh ra Bảo Bối cho mẹ sao!”
Đằng phu nhân nheo mắt nhìn Thiến Thiến: “Con nói thầm cái gì đó?”
“Không, không có gì a!” Đằng Thiến Thiến làm ra vẻ vô tội nhìn bà: “Con nghĩ, nếu Bảo Bối đã trở về, hơn nữa cũng đã khuya rồi, mọi người nên đi ngủ đi thôi!”
Đằng phu nhân nhìn thấy Bảo Bối đang ngáp ngắn ngáp dài liền bế cô bé đi ngủ, nhưng chuyện của Tại Hi bà sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!
Noãn Noãn mở to đôi mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, trong khi đang chuẩn bị đi vào phòng anh, Noãn Noãn liền dứt khoát rút tay ra: “Anh rể, em nhất định sẽ không đính hôn với anh đâu!”.
Đằng Tại Hi tháo cà vạt, cởi áo ngoài ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn: “Tôi đâu có hỏi ý kiến của em!”
“Nhưng em không đồng ý! Tuyệt đối không thể!” Ôn Noãn Noãn đi đến trước mặt Tại Hi, ngửa mặt lên trừng mắt nhìn anh: “Anh hãy mau đi nói với phu nhân rằng những gì anh vừa nói chỉ là nói đùa, chúng ta sẽ không đính hôn!”
Đằng Tại Hi khoanh tay nhếch môi cười: “Ôn Noãn Noãn, chúng ta phải đính hôn, quyết định này sẽ không thay đổi! Em hãy chấp nhận một tuần sau làm cô dâu của tôi đi!”
Noãn Noãn thực sự cảm thấy không thể hiểu nổi người đàn ông đang đứng trước mặt mình, cô hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh hỏi: “Tại sao? Tại sao anh phải đính hôn với em? Chẳng lẽ anh thích em sao? Thích đến mức độ nào? Thích đến mức muốn đính hôn với em sao?”
“Hừ, tôi thích em khi nào chứ ?” Đằng Tại Hi lập tức cười nhạo, dùng ánh mắt hèn mọn nhìn cô: “Em xem lại mình xem, người không ra người, mặt mũi không ra mặt mũi, em có cái gì để tôi phải thích ? Em dựa vào cái gì làm cho tôi phải thích đây? Em thấy con mắt của tôi chỉ thấp vậy ư? Tôi không phải là người đàn ông lý tưởng sao?”
Noãn Noãn nhất thời tức giận, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nếu em kém như vậy, anh vì cái gì còn muốn đính hôn với em? Chẳng lẽ do em ép buộc anh phải làm như vậy ư? Hay do mắt anh đã mù rồi?”
Đằng Tại Hi nghe vậy, nhất thời lộ vẻ mặt vô tội, cúi đầu tới gần Noãn Noãn, cười gian tà: “Em không phải nói nơi này không phải nhà của em, em không muốn trở về hay sao? em đính hôn với tôi, sau này Đằng gia sẽ là nhà của em, em sẽ không còn lý do để bỏ đi nữa! Vậy nên, em vẫn sẽ ở bên cạnh tôi!”
Noãn Noãn nhất thời kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Tại Hi, chỉ vì cô nói nơi này không phải là nhà của cô, còn anh là vì cô nên mới đính hôn với cô sao? Anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?
Noãn Noãn bỗng có chút cảm động, anh vì cô mà muốn cho cô có một gia đình!
Đằng Tại Hi bị ánh mắt của Noãn Noãn làm cho có chút không tự nhiên, xoay người sang chỗ khác, ho nhẹ vài tiếng: “Vì vậy em hãy chờ một tuần sau đính hôn với tôi là được rồi, còn những chuyện khác em đừng nghĩ tới!”
Cho dù anh không thích mình, nhưng như vậy cũng là đủ rồi!
Noãn Noãn mỉm cười thở dài một hơi, nhìn Tại Hi, nói: “Nhưng…, anh rể, em không thể đính hôn với anh được!”
“Em nói gì?” Đằng Tại Hi lập tức xoay người lại trừng mắt nhìn Noãn Noãn.
“Việc anh làm cho em khiến em rất cảm động, nhưng em không thể vì chuyện đó mà bắt anh đính hôn với em được!” Noãn Noãn nở nụ cười tươi như hoa, đôi mắt long lanh: “Em muốn sống trong gia đình có người em thực sự yêu thương!”
Cô nhìn anh khẽ gật đầu, cảm kích: “Nhưng mà, em vẫn rất cảm ơn anh!”
“Đứng lại!” Đằng Tại Hi gọi lại khi bóng dáng Noãn Noãn đang chuẩn bị rời đi, anh tiến lại phía cô, kéo cô vào lòng mình: “Không cần biết em có thích hay không, một tuần sau, em vẫn phải đính hôn với tôi!”
“Anh rể.
.
.
.
.
.! Tại sao chứ, em không hiểu?”
Đằng Tại Hi không trả lời, mà trực tiếp bế cô lên, đi về hướng chiếc giường, đặt cô xuống, sau đó dùng thân mình khống chế cô: “Còn nữa, từ hôm nay trở đi, em hãy ngủ ở đây! Bây giờ, lập tức nhắm mắt lại ngủ cho tôi!”
“Cái gì?” Ôn Noãn Noãn nhất thời ngạc nhiên mở to đôi mắt, đôi tay nhỏ bé đem hết sức lực chống lên ngực anh: “Anh, anh rể.
.
.
.
.
.
anh buông em ra!”
Trời ơi! từ nay cô sẽ phải ngủ ở phòng anh sao? Muốn cô ngủ ở đây thà rằng giết cô đi còn hơn!
Vì sự áp sát của Tại Hi, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, sức nóng tỏa ra như lò lửa!
Đằng Tại Hi càng cúi xuống gần Noãn Noãn, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, khóe miệng nhếch lên cười, ánh mắt nóng rực làm cho cô chống đỡ không được: “Vì sao tôi phải buông em ra? Bởi vì tôi làm em bối rối? Mặt đỏ ? Tim đập rất nhanh?”
Noãn Noãn cắn chặt môi dưới, kinh ngạc nhìn Tại Hi.
Đằng Tại Hi ôm Noãn Noãn vào trong lòng ngực, tự tin cười: “Ôn Noãn Noãn, em thích tôi !? Như vậy, đính hôn với tôi, chẳng phải em rất vui sao?”
Noãn Noãn nhất thời nói không ra lời, sao trên đời này lại có người tự cao như vậy chứ? cô nói thích anh khi nào?
Noãn Noãn bĩu môi, xoay lưng lại phía Tại Hi, nếu phản kháng không được, thì cô không nhìn anh nữa là được rồi?
Đằng Tại Hi không tự giác lộ ra ý cười, từ phía sau đem cô ôm chặt vào trong ngực, cằm giác thoải mái tựa vào lưng của cô, ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể cô, miệng cười càng lúc càng tươi.
Noãn Noãn chấn động, sau lưng truyền đến hơi ấm từ cơ thể anh khiến cô không thể bình tĩnh !
Phía sau, Đằng Tại Hi nhắm mắt lại vẻ mặt thỏa mãn, nhìn cô, nhưng vẫn mở to đôi mắt, muốn ngủ lại không ngủ được.
.
.
.
.
.
Học viện Duy Lợi Á đã không còn Triển Lệ Ương, Noãn Noãn cũng thiếu đi một phần sức sống, mỗi ngày trôi qua, là một ngày nặng nề đối với cô.
Mùa đông , thời tiết rất lạnh.
Noãn Noãn đã mặc thêm đồ nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, đi cùng Đằng Tử Hạo tới cổng, cô muốn nhanh chóng bước vào trong xe cho đỡ lạnh!
Đằng Tử Hạo vừa đi, trộm nhìn Noãn Noãn, thật lâu sau anh quyết định mở miệng, chắn trước mặt cô, hỏi thật: “Noãn Noãn! Tôi muốn hỏi cậu một chuyện!”
Noãn Noãn cảm thấy mình đang lạnh sắp chết rồi mà anh còn bắt cô đứng lại như vậy thật không có tính người chút nào, liếc nhìn Tử Hạo nói nhanh: “Có chuyện gì vậy ? Nói mau đi, tôi đang lạnh lắm!”
Đằng Tử Hạo chủ động đưa áo khoác ngoài của anh cho cô, vừa khoác lên người cô, vừa nói: “Cậu thật sự sẽ đính hôn với cậu tôi sao?”
Khuôn mặt Noãn Noãn trắng bệch, còn tưởng rằng cậu ta muốn hỏi cái gì, hóa ra lại là vì chuyện này!
“Cậu đi mà hỏi cậu của cậu đi! Đừng hỏi tôi!” Hỏi cô thì ngang với hỏi đầu gối, ai biết Đằng Tại Hi nói thật hay nói giỡn! Mặc dù hôm qua nhìn anh ta không có vẻ là đùa giỡn chút nào.
Đằng Tử Hạo nhất thời suy sụp cúi đầu: “Vậy cậu và cậu tôi đính hôn, về sau, chả phải tôi nên gọi cậu là mợ sao? Trời ạ! làm sao tôi có thể gọi kêu được từ mợ đó đây?”
Toàn thân Noãn Noãn nổi da gà, liếc mắt nhìn Tử Hạo, sau đó không để ý tới cậu ta nữa, chui nhanh vào trong xe ô tô!
“Noãn Noãn, từ từ đã! Tôi với cậu thương lượng một chút, về sau tôi còn có thể gọi cậu là Noãn Noãn không?” Đằng Tử Hạo đuổi theo, giọng nói to vang vọng khắp trường.
Vừa đi ra đến cửa, Đằng Tử Hạo bỗng dừng lại, không dám đùa bỡn với Noãn Noãn nữa .
Ôn Noãn Noãn nghi hoặc, cau mày, nhìn theo hướng tầm mắt của Tử Hạo, ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông phía trước!
Đằng Tại Hi sao lại xuất hiện ở đây?
Đằng Tử Hạo bước lại, chào hỏi: “Cậu, hôm nay, ai sẽ đưa chúng con về nhà đây?”
Đằng Tại Hi lạnh lùng nhìn Tử Hạo, sau đó quay sang nhìn Noãn Noãn, trầm giọng nói: “Em còn đứng đây làm gì, mau lại đây!”
Noãn Noãn chu miệng , từ từ bước lại, Đằng Tại Hi lập tức kéo cô đến gần người, liếc trên người cô đang khoác chiếc áo của Tử Hạo, anh liền cởi ra ném trả lại cho cậu ta.
Tại Hi đẩy Noãn Noãn vào trong xe, quay đầu nhìn Đằng Tử Hạo nói: “Tử hạo, cháu chờ lão Lý tới đón, chúng ta đi trước !”
“Cái gì? !” Đằng Tử Hạo nhất thời ngạc nhiên,hét to một tiếng, trơ mắt nhìn chiếc xe biến mất trước mắt mình.
Sau một giây, anh hồi phục lại tinh thần, nhìn theo bóng chiếc xe la lớn: “Này! sao có thể đối xử với cháu như vậy?”
Trong xe mở hệ thống sưởi ấm, Noãn Noãn cũng dần dần ấm lên, trộm nhìn Đằng Tại Hi, nhỏ giọng hỏi: “Anh rể, chúng ta đi đâu vậy ?”
Cô nhận ra đây không phải là đường về nhà, chợt có chút nghi hoặc.
Đằng Tại Hi liếc nhìn Noãn Noãn, trầm giọng nói: “Ăn cơm!”
Lần đầu tiên Noãn Noãn được đi đến nhà hàng năm sao để dùng cơm.
Bên trong có một cái hồ nước khá đặc biệt, còn có một sân khấu cũng rất đặc biệt, bên trên có một chiếc đàn dương cầm màu đen bóng loáng, đang đợi người đánh đàn ra biểu diễn!
Ngồi ở vị trí đầu tiên, Noãn Noãn không khỏi có chút căng thẳng, cô lo lắng không biết khi ăn tại đây có phải tuân theo quy tắc gì không?
Đằng Tại Hi mở thực đơn, sau đó ngẩng đầu nhìn Noãn Noãn hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Ôn Noãn Noãn cũng lật xem thực đơn, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lộ rõ sự đau khổ, bởi vì tên các món ăn đều được ghi bằng tiếng Anh!
Đằng Tại Hi nhanh chóng hiểu ra, vẫy tay gọi hầu bàn, tự mình gọi cơm cho Noãn Noãn, cũng không thèm để tâm xem cô có thích hay không, nhưng Noãn Noãn cũng không nói gì cả, ai bảo cô không biết tiếng Anh nên chẳng hiểu là người ta ghi gì nữa!
Trong khi chờ đợi đồ ăn được mang lên, nhìn khuôn mặt Noãn Noãn đang vô cùng xấu hổ, cô không biết mình nên nói gì với Tại Hi.
Đằng Tại Hi ôm cánh tay, ánh mắt chăm chú nhìn lên người Noãn Noãn, khóe miệng không lộ ý cười.
Ánh mắt của anh làm cho Noãn Noãn bỗng đỏ mặt, càng ngày càng cảm thấy người nóng ran lên.
Màn đêm vẫn bao phủ xung quanh họ, bỗng đâu vang đến tiếng nhạc du dương cùng với một giọng ca quen thuộc.
.
.
.
.
..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...