Triển Lệ Ương dắt tay Noãn Noãn đi vào căn cứ bí mật, nhưng vừa nhìn thấy chiếc cửa sắt, đột nhiên cô không còn dũng khí đi vào, cô sợ bên trong có người con gái xinh đẹp ấy!
Triển Lệ Ương không biết lòng của Noãn Noãn đang nghĩ gì vẫn cứ dắt tay cô đi vào, khiến Noãn Noãn yên tâm rằng Hàn Hồi Hương không có ở trong.
Triển Lệ Ương cảm thấy có chút hưng phấn liền đem đàn ghi-ta ra, ngước nhìn Noãn Noãn, thấy cô có chút không được tự nhiên, nhíu mi lại hỏi: “Em làm sao vậy?“
Noãn Noãn lập tức mỉm cười lắc đầu, ngồi trên ghế sô pha: “Không có gì ạ!.”
Triển Lệ Ương suy nghĩ, nhất thời mỉm cười lên, có chút kích động nhìn Noãn Noãn nói: “Noãn Noãn à, anh mới làm xong một ca khúc mà anh cảm thấy rất hài lòng, em nghe thử xem thế nào nhé!?“
Noãn Noãn liền gật gật đầu, lập tức chăm chú nghe.
“Tình yêu không phải là thứ mà ta có thể kiểm soát được, yêu em cũng là bản năng tự nhiên của anh, chúng ta yêu nhau quá sớm, mà xa nhau cũng thật nhanh, còn không kịp ôm nhau, đã phải chia tay, em nói em yêu anh, anh nói anh yêu em, tình yêu của anh, chúng ta liệu có thể ở bên nhau.
.
.
.
.
.“
Đây thực là một khúc nhạc thương tâm, Noãn Noãn vừa nghe, bỗng dưng cũng muốn rơi lệ vì quá xúc động, đôi mắt hồng hồng.
Triển Lệ Ương ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đôi mắt Noãn Noãn, giọng ca càng trở lên mê hoặc, ánh mắt càng sâu tình, làm cho Noãn Noãn cảm thấy như ca khúc này chính là tâm trạng của Lệ Ương muốn gửi tới cô!
Cuối cùng, sau khi hát hết ca khúc trên đôi mắt Noãn Noãn chợt có một viên ngọc trong suốt rơi xuống hay chính là nước mắt của cô!
Triển Lệ Ương lập tức bước lại gần Noãn Noãn, giúp cô lau nước mắt, giễu cợt: “Noãn Noãn ngốc nghếch! cho dù anh hát hay như thế nào đi nữa thì em cũng không cần phải cảm động như vậy chứ!“
Noãn Noãn liền đưa tay lên rụi rụi mắt, thanh âm có chút giọng mũi: “Người ta cảm động mà, không được sao?“
Triển Lệ Ương lập tức xoa xoa tóc của cô, cười nói: “Có thể làm cho Noãn Noãn của chúng ta cảm động, vậy thì anh tin rằng anh có thể đi thi hát được rồi, nhất định anh sẽ đi!“
“Thi hát?” Noãn Noãn ánh mắt nghi hoặc nhìn Lệ Ương.
Triển Lệ Ương gật gật đầu, giải thích , “Mới đây, công ty giải trí k@r đang tổ chức cuộc thi hát tuyển chọn ca sĩ, ban nhạc ly’band của bọn anh cũng đang chuẩn bị tham gia! Bọn anh muốn dùng sức của mình để trở thành ban nhạc số một!“
“Thật vậy sao?” Noãn Noãn liền tỏ vẻ mặt sùng bái nhìn Lệ Ương, thành tâm mong ước: “Em tin học trưởng nhất định sẽ làm được điều đó!“
Triển Lệ Ương tâm tình tốt, bất ngờ véo véo hai má Noãn Noãn, cười lớn: “Ha ha, Noãn Noãn, em sẽ phải cho anh sức mạnh đó!“
Noãn Noãn khuôn mặt chợt ửng đỏ, có thể cùng Lệ Ương thân mật như vầy,cô thực sự rất vui.
“Ai ya, ở đây có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Đột nhiên giọng nói của một cô gái vang lên.
Noãn Noãn quay sang nhìn người đang tới, nhất thời sắc mặt cứng đờ, nét tươi cười bị dập tắt, kinh ngạc quay sang nhìn Triển Lệ Ương đang đi lại chỗ cô gái, sau đó cho cô ấy một nụ hôn, Noãn Noãn ánh mắt trở lên đau đớn.
Hàn Hồi Hương ôm Triển Lệ Ương, nhìn thấu trái tim Noãn Noãn, chợt hỏi: “Lệ Ương, anh không định giới thiệu cho em biết sao?“
Triển Lệ Ương lập tức quay lại nhìn Noãn Noãn giới thiệu: “Noãn Noãn, đây là Hàn Hồi Hương, là bạn gái của anh, Hồi Hương, Cô bé đáng yêu này chính là người anh luôn coi như em gái!“
Không còn gì đau đớn hơn khi nghe người mà mình yêu nói rằng người đó chỉ coi mình như em gái, Noãn Noãn đột nhiên đứng lên, nhìn hai người họ nói: “Học trưởng, em, em phải về rồi!” Triển Lệ Ương lập tức cầm lấy mũ bảo hiểm cùng chìa khóa xe.
Nhưng Noãn Noãn lại lắc đầu, gượng cười, trong lòng thực sự thấy khó chịu: “Không cần đâu, em có thể tự đi về được, tạm biệt!“
Noãn Noãn trong lòng hoang mang rối loạn rời khỏi căn cứ bí mật, nếu còn ở lại đây cô sợ mình sẽ không thể kiềm chế nổi bản thân mà khóc lên đau đớn !
Hàn Hồi Hương nhất thời híp con ngươi đen nhìn theo Noãn Noãn, chế nhạo: “Em gái?“
“Phải, là em gái!” Triển Lệ Ương ôm Hàn Hối Hương vào trong lòng, cúi đầu xuống hôn cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...