Đằng phu nhân đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, sắc mặt u ám, trừng mắt nhìn Đằng Tại Hi: “Đằng Tại Hi, con muốn ta tức chết có phải không?”
Đằng Tại Hi trước ý bảo Noãn Noãn phải ăn hết thức ăn trong bát, sau đó mới trầm giọng nói: “Nếu mẹ thực sự muốn chết, thì con cũng không còn cách nào khác, con sẽ bảo bố làm cho mẹ một cỗ quan tài thật tốt!”
“Đằng Tại Hi!” Đằng phu nhân thật sự cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi, không thể tưởng tượng được anh lại có thể nói những lời như thế.
Đằng Thiến Thiến lập tức ra đỡ lời: “Được rồi, mẹ à! người cũng đừng tức giận, con nghĩ em chín không có ý như vậy đâu, phải vậy không, em chín?”
Đằng Tại Hi cũng không để ý tới Thiến Thiến, không hài lòng về việc Noãn Noãn từ nãy tới giờ vẫn đều cúi đầu, anh liền đưa tay nâng khuôn mặt cô ngẩng lên, dùng đũa gắp một khối tôm thịt, mệnh lệnh nói: “Há miệng ra!”
Noãn Noãn sắp điên lên rồi, những lời nói của Tại Hi không câu nào cô có thể chấp nhận được!
Noãn Noãn nghĩ chắc chắn là Tại Hi cố ý làm như vậy, anh muốn cô bị mọi người oán hận, ngay lúc này đây,mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô!
Noãn Noãn tỏ thái độ cự tuyệt khiến Đằng Tại Hi nổi giận, chau mày, đôi mắt lóe ra ánh nhìn nguy hiểm, âm thanh trầm thấp từ sâu trong tràn ra: “Ôn Noãn Noãn, tôi nói em há miệng ra!”
Noãn Noãn bị một dọa của Tại Hi, nhất thời theo bản năng nghe lời hé miệng, liền có một khối mỹ vị gồm tôm và thịt được đưa vào trong miệng cô, từ từ nhai, quả nhiên rất ngon.
Đằng phu nhân cùng Tiếu Tiêu giận đến tức chết, mà Đằng Thiến Thiến lại thấy rất hay, có thể nhìn thấy Đằng Tại Hi đối xử tốt với một người con gái, là cơ hội ngàn năm có một , cô nhất thời không thể không nghĩ người con gái này đối với Tại Hi có vị trí rất quan trọng.
Trong khi mọi người làm ấm ĩ cả căn nhà, thì Đằng Tử Kì và Đằng Tử Hạo ngồi bên không một tiếng nói, chỉ lẳng lặng ăn cơm, như thể không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.
Đằng Thiến Thiến đẩy đẩy nhẹ bên người Đằng Tử Kì, hỏi: “A kì, cậu nói xem, em chín nhà ta có phải là có ý với cô bé này không vậy? rốt cuộc cô bé này là ai ?”
Đằng Tử Kì và Đằng Thiến Thiến cùng tuổi, cho nên hai người đều xưng hô với nhau như bạn bè.
Đằng Tử Kì liếc thấy Tại Hi đang cẩn thận gắp thức ăn cho Noãn Noãn, cười khẽ: “Hmm, Noãn Noãn, chính là em gái của vợ trước của Tại Hi, còn về phần Tại Hi có tình ý gì với Noãn Noãn hay không, thì ngươi hãy đi hỏi cậu ta đi.
”
Em gái của vợ trước sao? Đằng Thiến Thiến không khỏi cảm thấy hứng thú với mối quan hệ này, cô càng không nghĩ Tại Hi lại có quan hệ với em gái của vợ trước!
Cơm chiều đã xong , Đằng Thiến Thiến liền gọi Đằng Tại Hi vào phòng.
Đưa cho Đằng Tại Hi một chén rượu, Đằng Thiến Thiến cười hỏi: “Em chín, em không phải có chuyện muốn nói với chị sao?”
Đằng Tại Hi uống một ngụm rượu, mắt lạnh nhìn cô: “Em không biết em có chuyện gì cần nói với chị!”
Đằng Thiến Thiến nhún nhún vai, đi đến bên người Tại Hi, ôm cổ, giả bộ đáng thương nhìn anh: “Không có sao? Em như vậy là không thật lòng rồi! phụ công chị luôn coi em như báu vật, em có bí mật mà không thèm chia sẻ cho chị!”
Giả bộ đáng thương là sở trường của Thiến Thiến, mà Đằng Tại Hi không thích nhất chính là bộ dạng này của cô, liền nhướng mày, thở dài: “Chuyện này đâu phải là bí mật, Tử Kì không phải đã nói cho chị rồi sao !?”
“Vậy em thích cô bé đó?” Đằng Thiến Thiến tra hỏi.
“Không!” Đằng Tại Hi lập tức phản bác.
Đằng Thiến Thiến nhất thời nở nụ cười, buông tay rời khỏi cổ Tại Hi, thơm nhẹ lên trán anh: “Em chín, em sẽ không nói dối chị, đúng không!?!”
Ánh mắt của cô như nhìn thấu tâm can anh, Đằng Tại Hi không được tự nhiên lập tức quay đầu, giọng nói trở nên trầm thấp: “Em nói không có là không có!”
Thiến Thiến ánh mắt sắc sảo kèm theo một chút trêu đùa khiến cho Tại Hi có chút hoảng hốt, buông mạnh cái chén xuống bàn, vội vã rời khỏi.
Đằng Thiến Thiến nhìn bóng dáng rời đi vội vã của Tại Hi, trên miệng liền nở nụ cười thâm ý.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...