Noãn Noãn hướng khuôn mặt đầy nước mắt của mình nhìn về phía người vừa đến , sụt sịt mũi, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Tử Hạo.
.
.
.
.
.”
Đằng Tử Hạo thở dài , tiến lại gần, khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng: “Tại sao cô không trở về nhà ? cô có biết mọi người đều rất lo lắng cho cô không vậy? chúng tôi đã đi tìm cô khắp nơi !”
Noãn Noãn theo bản năng liền cúi đầu, thấp giọng nói: ” xin lỗi!”
“điều chùng tôi muốn không phải là lời xin lỗi của cô!” Đằng Tử Hạo ngồi xuống trước mặt Noãn Noãn, ngước mặt lên nhìn cô: “Nói cho tôi biết, tại sao cô không muốn trở về ? buổi chiều cô không đi học, vậy cô đã đi đâu? Cô đi tìm Triển Lệ Ương phải không ? Hắn đã nói gì làm tổn thương cô ư?”
Noãn Noãn liền lắc lắc đầu, cắn môi dưới, đôi mắt ủy khuất đỏ hoe: “Không có, tôi không gặp anh ấy!”
“Vậy tại sao cô không về nhà ?” Đằng Tử Hạo còn tưởng rằng nguyên nhân là vì Triển Lệ Ương, nhưng xem ra anh đã đoán sai.
Noãn Noãn vẫn cứ lắc đầu, cự tuyệt, không muốn nhắc lại chuyện đã xảy ra !
Nếu Noãn Noãn không muốn nói, Đằng Tử Hạo cũng không cưỡng ép cô, liền lắm lấy tay cô kéo vào lòng mình: “mọi chuyện sẽ ổn thôi, chúng ta về nhà đi, Bảo Bối không trông thấy cô liền khóc toáng lên, nó rất lo lắng cho cô đấy!”
Nhắc tới Bảo Bối, Noãn Noãn trong lòng liền cảm thấy lo lắng, trên đời này cô chỉ có Bảo Bối là người thân duy nhất mà thôi !
Noãn Noãn vừa mới đi vào đại sảnh, lập tức nghe thấy tiếng khóc của Bảo Bối .
“Huhu.
.
.
.
.
.
Dì ơi !!!.
.
.dì !!!.
.
.
Bảo Bối tìm dì mãi không thấy.
.
.
.
.Huhuhu.
.
.
.
.dì đâu rồi.
.!!!” Ôn Bảo Bối khóc lớn , từng hàng từng hàng nước mắt tuôn chảy, Noãn Noãn chạy tới ôm lấy Bảo Bối, sụt sùi!
Noãn Noãn nhất thời đau lòng ngồi xổm xuống, nhíu lại mi, đưa tay lên lau nước mắt cho Bảo Bối, nhẹ giọng nói: “Bảo Bối ngoan nào, là dì không tốt, từ nay về sau dì sẽ không làm như vậy nữa, được chứ!?, dì xin lỗi con!”
Bảo Bối gật gật đầu, ôm cô tiếp tục khóc nức nở , hôm nay Bảo Bối thật sự rất sợ hãi!
“Ôn Noãn Noãn!” Đằng phu nhân nghiêm mặt ngồi trên ghế sô pha nhìn Noãn Noãn: “cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà đã học đòi chuyện yêu đương trai gái?! không lo học hành cho tốt !! cô đã muốn rời khỏi Đằng gia tại sao còn quay trở về làm gì, Đằng gia ta không thừa người để làm những chuyện không đâu!, cô hãy cư xử cho đúng với thân phận của mình”
Ôn Noãn Noãn nhất thời cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Dạ, phu nhân, cháu rất xin lỗi vì đã làm phiền mọi người!”
“Hừ!” Đằng phu nhân đứng lên, mắt lạnh trừng mắt nhìn cô: “Cô hãy nhớ kỹ, cô là người hẫu của Tại Hi, cả đời cũng chỉ có thể là người hầu! Tại Hi vốn đã có vị hôn thê, về sau cô có hầu hạ ai thì hầu trừ Tại Hi , nó đã có vợ của nó lo không đến lượt cô, biết chưa? Cho nên đừng để cho chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa!”
Lúc này, Đằng gia bỗng có khách quý đến.
Tiếu Tiêu mang theo hộp quà đến, vẻ mặt tươi cười xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn Đằng phu nhân chào hỏi: “Bác gái, cháu đến để hỏi thăm bác ạ.”
“ha ha, Tiếu Tiêu, cháu đã đến rồi đấy à.” Đằng phu nhân mỉm cười lôi kéo tay Tiếu Tiêu, quay đầu nhìn Noãn Noãn trầm giọng nói ra lệnh: “Noãn Noãn, đi pha một ấm trà mời Tiếu Tiêu, nhanh lên!”
Noãn Noãn giật mình, cúi đầu hướng phòng bếp đi vào, vừa mới đi đến cửa phòng bếp, đã bị tiếng người gọi lại.
“Ôn Noãn Noãn!” Đằng Tại Hi đột nhiên xuất hiện ở cầu thang, khuôn mặt bình tĩnh, chậm rãi đi xuống, tầm mắt dừng lại chỗ Noãn Noãn đang đứng: “Em lại đây”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...