Triển Lệ Ương đã từng nói, nơi đó là nhà của cô, là căn cứ bí mật của anh và cô!
Ôn Noãn Noãn bây giờ trong lòng rất rối bời, đột nhiên cô rất muốn nhìn thấy Triển Lệ Ương, cô liền vẫy một chiếc taxi thẳng hướng tới căn cứ bí mật của hai người.
cô nghĩ rằng Triển Lệ Ương cũng đang ở đó, cho dù anh không có ở căn cứ bí mật thì cô cũng vẫn ở đó chờ anh trở về.
Đi tới trước tòa cao ốc cũ, Noãn Noãn vừa đứng trước chiếc cửa sắt, cô bỗng nghe thấy một âm thanh, đó là tiếng nhạc.
khuôn mặt cô trở lên tươi tỉnh, bước lại gần cánh cửa.
nhưng đúng lúc cô đang định gõ cửa lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng của một người con gái.
Noãn Noãn nhất thời bất động, nét tươi tỉnh trên mặt cũng biến mất!
Cửa không khóa, Noãn Noãn khẽ đẩy cửa hở nhỏ, ghé mắt lại, từ khe hở đó cô có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong.
Bên trong phòng, Triển Lệ Ương đặt cây đàn ghi ta ở bên cạnh người, ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn người con gái xinh đẹp,ăn mặc trang nhã, trầm giọng nói: “Hàn Hồi Hương, cô tới đây làm gì?”
Hàn Hồi Hương đang quan sát căn phòng, nhún nhún vai, mỉm cười nói: “Sao vậy, anh không chào đón em sao? em cũng đã từng là chủ nhân của nơi này mà!”
Triển Lệ Ương nhất thời cười lạnh lên, đối với cô gái trước mặt lạnh giọng nói: “Cô vẫn nhớ mình đã từng là chủ nhân ở đây sao?!! nhưng bây giờ nó không còn dành cho cô nữa, làm phiền cô hãy đi đi cho!”
Triển Lệ Ương xoay người lại hướng tới chiếc máy vi tính ngồi xuống, Hàn Hồi Hương không để tâm đến lời nói của Lệ Ương, từ phía sau đưa tay ra ôm lấy anh, tựa cằm lên sau vai anh, thở dài: “Lệ ương à, em rất nhớ anh! ngày nào em cũng nghĩ tới anh, nhớ đến mức không sao ngủ được, anh biết không!!! Anh không nhớ em sao?”
Triển Lệ Ương trầm mặc , để mặc cho Hồi Hương ôm anh.
Hàn Hồi Hương đột nhiên chuyển tới trước mặt Lệ Ương, ngồi lên đùi, hai tay ôm lấy cổ anh, nhìn anh nói: “Anh thật sự không nhớ em chút nào sao? Lệ ương, em rất hối hận , thực sự rất hối hận !”
Hồi Hương nhẹ nhàng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Triển Lệ Ương, nhìn thẳng vào mắt anh , trong mắt lộ vẻ ưu thương: “Lệ ương, đến bây giờ em mới biết, em không thể không có anh.
Em yêu anh, thực sự rất rất yêu anh!”
Nói xong, cô cúi người xuống, lấy đôi môi đỏ mọng của mình đặt lên môi anh, hôn nhẹ, động tác dịu dàng, mang theo tình yêu, mê hoặc Triển Lệ Ương!
Triển Lệ Ương không phản ứng lại, thuận theo nụ hôn nồng nàn của Hàn Hồi Hương, chậm rãi bắt đầu đáp lại cô.
anh đưa tay ra sau giữ lấy cô, rồi từ từ đưa lên cổ cô, làm kích thích thêm sự ham muốn tình dục, nồng nhiệt hôn cô!
chứng kiến cảnh tượng này, Noãn Noãn vô cùng kinh ngạc bước lùi về sau tránh xa cánh cửa , không dám nhìn lại, thân thể lạnh run, cô như chịu một đả kích to lớn!
Hóa ra, nơi này sớm đã có nữ chủ nhân.
vốn dĩ, đây không phải là nhà của cô!
Ôn Noãn Noãn cắn môi dưới, trong lòng thực bi thương, cuối cùng, cô vẫn là một người không có nhà để mà trở về, cô thực rất đáng thương!
Noãn Noãn lập tức lấy tay che miệng mình lại, đôi mắt đỏ hoe như đang muốn trào nước mắt, cô lập tức hướng dưới lầu, một khắc cũng không thể đứng lại nơi này , bởi vì nơi này không thuộc về cô!
Trên đường người đi đường vội vã, tấp lập.
Noãn Noãn không còn chỗ để đi, cuối cùng vẫn là về đến công viên cách Đằng gia không xa liền ngồi xuống, nhìn ánh chiều tà, nước mắt đột nhiên chảy xuống!
Cô lập tức đưa tay lên lau nước mắt, trong lòng tự vấn bản thân tuyệt đối không được yếu đuối!
Noãn Noãn hít sâu một hơi , nuốt lại nước mắt, gượng cười, một nụ cười thật khó coi, so với khóc càng khó xem hơn!
Phía chân trời, mặt trời đã xuống núi, Ôn Noãn Noãn vẫn ngẩn người ngồi yên tại chỗ, bởi vì cô không biết mình phải đi đâu, hơn nữa cô nghĩ mình không phải là người quan trọng gì, nên dù bây giờ cô có mất tích đi chăng nữa , cũng sẽ không có ai lo lắng cho cô cả!
Lúc này từ trong bóng tôi đột nhiên có một người bước ra, thở dài nói: “Rốt cục cũng tìm được cô, Noãn Noãn !”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...