Nghe thấy tiếng của Noãn Noãn, Đằng Tại Hi liền đẩy Tiếu Tiêu đang ôm chặt anh tách ra, hung hăng xoa xoa môi, trừng mắt nhìn Tiếu Tiêu, sau mới quay sang nhìn Noãn Noãn, trầm giọng hỏi: “Ai cho em vào đây?”
Ôn Noãn Noãn tinh thần vẫn chưa phục hồi, lại nghe trong lời nói của anh có chút giận dữ, trong lòng chấn động, đau đớn , lập tức quay đầu đối diện với anh giải thích: “Em xin lỗi, em không biết hai người.
.
.
.
.
.”
Nếu biết sẽ bắt gặp cảnh tượng này thì đánh chết cô cũng sẽ không vào!
Không suy nghĩ lâu, Ôn Noãn Noãn lập tức xoay người bước đi!
Đằng Tại Hi lại gọi cô lại: “Đứng lại! Ai cho em đi?”
Anh trừng mắt nhìn Noãn Noãn, nhíu lại mi, trầm giọng nói: “Em lại đây! Còn em, ” anh chỉ vào Tiếu Tiêu, tiếp theo nói: “Đi ra ngoài!”
“Tại Hi!” Tiếu Tiêu trừng mắt nhìn Ôn Noãn Noãn liếc mắt một cái, sau đó giữ chặt cánh tay Đằng Tại Hi, ủy mị nhìn anh: “Cô bé này là ai ? Anh có quan hệ gì với nó?”
“Chuyện này không liên quan đến em, vì vậy không cần phải hỏi!” Đằng Tại Hi gạt tay của Tiếu Tiêu ra, sau đó bình tĩnh đi tới chỗ Noãn Noãn, giữ lấy tay cô, dắt cô đi ra khỏi phòng.
Tiếu Tiêu bị bỏ lại phía sau, liền gọi to: “Đằng Tại Hi! em là hôn thê của anh, anh không được đối xử như vậy với em!… Đằng Tại Hi!”
Đằng Tại Hi không có chút phản ứng nào trước lời nói của Tiếu Tiêu, khuôn mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên mang Noãn Noãn rời khỏi văn phòng.
Nói như vậy, cô gái xinh đẹp đó không những là bạn gái mà còn là vị hôn thê của anh rể ! Như vậy về sau cô ấy sẽ là mẹ của Bảo Bối sao?
Không biết vì cái gì, Ôn Noãn Noãn lúc này đột nhiên rất muốn khóc!
khi cô phục hồi lại tinh thần cũng đúng lúc Tại Hi dẫn cô đi đến trước một quán cà phê ở gần công ty.
Đằng Tại Hi ngồi đối diện với Noãn Noãn, anh tự mình gọi cho cô một ly sữa cùng một ít bánh ngọt, sau đó ra hiệu cho người hầu bàn đi, lãnh nghiêm mặt nhìn cô: “Tìm anh có việc gì?”
Ôn Noãn Noãn tâm tình hạ xuống, chuyện của Triển Lệ Ương còn chưa được giải quyết, mà cô lại bị chuyện vị hôn thê của Tại Hi làm cho rối loạn đầu óc, vừa nghe tiếng anh hỏi, đầu cô lại rối tung cả lên!
Nhìn cô vẫn ngây ngô ngồi yên một chỗ, Đằng Tại Hi không khỏi nhướng mày, bĩu môi, không được tự nhiên nói: “Cô gái đó không phải vị hôn thê của anh, em đừng nghĩ lung tung!”
Ôn Noãn Noãn nghe vậy, nhất thời ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng không khỏi có chút nhảy nhót(vui mừng), cô gái xinh đẹp đó không phải vị hôn thê của anh ư?
Thấy cô vẫn không nói lời nào, Đằng Tại Hi cảm thấy có chút bối rối, gạt ánh mắt sang một bên, trầm giọng nói: “Cho nên, em rốt cuộc tìm anh có chuyện gì?”
Câu hỏi này của anh trong lời nói không khỏi có chút uất giận, bởi vì anh cảm thấy câu nói của mình thật khôi hài!
Noãn Noãn hít sâu một hơi, nhìn anh: “Anh rể, có phải anh đã làm cho Triển Lệ Ương bị đuổi học?”
Đằng Tại Hi nhất thời đen mặt, đôi mắt lộ vẻ tức giận, cô đến tìm anh là vì tên Triển Lệ Ương đó sao?
Anh đột nhiên lấy tay đập nhẹ xuống bàn, gầm nhẹ : “Ôn Noãn Noãn, Em nhất định phải làm anh tức giận mới vừa lòng sao?”
Cơn giận của anh làm cho người hầu bàn cũng không dám đến gần, mà Noãn Noãn lại tỏ vẻ mặt ngơ ngẩn, không biết mình đã làm gì khiến anh phải nổi giận.
Bộ dạng oan ức của cô lại càng làm cho Đằng Tại Hi phát cáu, cô ngay cả anh vì cái gì mà nổi giận cũng không biết!
Tại Hi đột nhiên đứng lên: “Ôn Noãn Noãn, Em làm cho anh quá thất vọng!”
Anh bỏ tờ tiền mặt xuống mặt bàn, tức giận bỏ đi không thèm liếc nhìn Noãn Noãn lấy một cái.
Noãn Noãn kinh ngạc ngồi tại chỗ, ánh mắt có chút đau đớn, không biết vì cái gì đột nhiên muốn rơi lệ !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...