Được ở bên cạnh Triển Lệ Ương khiến Noãn Noãn quên cả thời gian, đang chìm đắm trong sự hạnh phúc vô bờ, cô chợt giật mình thức tỉnh nhận ra thời gian đã lặng lẽ trôi qua rất nhanh.
Vội vàng trở về Đằng gia, khi bước vào cổng nhà thì trời đã tối.
Noãn Noãn trong lòng đã đoán trước thể nào Đằng Tại Hi sẽ rất tức giận khi cô về muộn!
Nhẹ nhàng nhón từng bước chân đi vào nhà, thấy trong nhà không có ai, Noãn Noãn mừng thầm trong lòng, cảm thấy mình thật may mắn .
Quay trở về phòng của cô, còn chưa kịp bật đèn, bỗng nhiên chiếc bóng đèn ở đầu giường bật sáng lên, cùng với một tiếng nói đầy tức giận: “Em đã về rồi sao!”
Ôn Noãn Noãn giật mình, không tin được lại có một người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân trên giường của cô, có vẻ như người này đang ngồi chờ cô?
Đằng Tại Hi không quan tâm đến sự kinh ngạc của Noãn Noãn, sắc mặt anh tối sầm, hỏi: “Em đã đi đâu về ?”
“Không có, em đâu có đi đâu đâu!” Ôn Noãn Noãn nhất thời nói lắp, “chỉ là em có chút việc nên trở về muộn, em xin lỗi!”
Đằng Tại Hi nghe vậy lại càng nghi hoặc tựa lưng vào thành giường, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn tựa hồ có chút bất an của cô: “Chuyện gì thế? Em đi gặp Triển Lệ Ương và ở bên cạnh hắn sao?”
Ôn Noãn Noãn bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, tại sao anh ta lại biết chuyện này? Chẳng lẽ.
.
.
.
.
.
Đằng Tại Hi liền đứng dậy, bước đến bên cô, Noãn Noãn lại sợ hãi bước lùi về sau , trong lòng có một thứ cảm giác chẳng lành, có lẽ chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng mà qua được.
.
.
.
.
.
“Sao em phải lùi lại? không lẽ là chột dạ sao ?” Đằng Tại Hi bước từng bước lại gần cô, ánh mắt thâm sâu khiến người ta không đoán nổi là anh đang nghĩ gì .
Đột nhiên lắc đầu, Ôn Noãn Noãn tim đập nhanh , khẽ nuốt nước miếng, giọng run rẩy nói: “Em không có làm gì hết!“
“Không có?” Đằng Tại Hi cười gian tà, ngay sau đó anh đưa tay ra sau ôm lấy thắt lưng của cô, kéo cô vào lòng , ý cười càng sâu, “Đã hôn hắn chưa?”
“Cái gì?!” Noãn Noãn nhất thời vẻ mặt kinh ngạc, trừng lớn đôi mắt nhìn thẳng vào anh .
Phản ứng của cô khiến Đằng Tại Hi rất hài lòng, bởi điều đó chứng tỏ rằng Triển Lệ Ương chưa đụng đến cô, cơn giận của anh cũng giảm xuống một chút.
Chợt nhiên ánh mắt anh lóe lên tia sáng, đưa ngón tay thon dài khẽ vuốt lên môi của cô, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc: “Ôn Noãn Noãn! đây là lần cuối cùng, em hãy nhớ cho kỹ, em là người của Đằng Tại Hi, mọi thứ thuộc về em đều là của tôi, ngay cả bờ môi này cũng không được để người đàn ông nào khác đụng vào, bằng không, tôi sẽ rất tức giận, đến khi đó, tôi sẽ không để mọi thứ được yên ổn đâu !”
Ánh mắt của anh rất ôn nhu nhưng lại làm Noãn Noãn không kiềm nổi sự sợ hãi, dường như nếu cô để cho ai đó đụng vào mình thì người đó sẽ phải chết ngay tức khắc vậy!
Không thể khống chế được nữa, cả thân hình Noãn Noãn liền run rẩy, lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh!
Đằng Tại Hi không chú ý đến sự sợ hãi của Noãn Noãn, khẽ kéo cô vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về vào lưng cô, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai cô: “Noãn Noãn, em là của tôi, tôi sẽ khiến em hoàn toàn trở thành người của tôi! Khi em tròn mười tám tuổi cũng chính là lúc em trở thành người của tôi vĩnh viễn! ngay lúc này đây, em tuyệt đối không được để bất kỳ người đàn ông khác đụng vào, bởi vì, em là của tôi !”
Đấy là lời cảnh cáo của anh với cô.
Ôn Noãn Noãn nhất thời không tự chủ được mà run rẩy, cô rất muốn phản bác lại lời nói của anh rằng cô không phải là của anh nhưng lại không có dũng khí để nói ra những lời nói đó!
Cô liền cắn chặt môi, trong lòng tự trách mình thật yếu đuối.
trong đầu cô đột nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Triển Lệ Ương , nhưng rồi lòng cô lại dấy lên niềm chua xót.
Cô sẽ không còn được ở bên cạnh học trưởng, không còn được nghe anh hát nữa.
.
.
.
.
.
Có phải không.
.
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...