“Đến gặp cha cậu bàn công chuyên, sao, cậu cũng cảm thấy hứng thú à?” Đằng Tại Hi như nhìn thấu tận lòng Triển Lệ Ương : “Nhưng mà, thật có lỗi, chúng tôi đã thỏa thuận xong, cậu không có cơ hội để cùng tham gia rồi, tạm biệt!”
“Thỏa thuận? Anh và cha tôi đã thỏa thuận điều gì ?” Vẻ mặt Triển Lệ Ương đầy sự hồ nghi nhìn Tại Hi.
Đằng Tại Hi tiến lại gần Triển Lệ Ương, ghé sát vào tai anh nhẹ giọng nói: “Bí mật!”
Nói xong, anh liền nở một nụ cười gian tà, liếc mắt nhìn Lệ Ương thản nhiên bước rời đi.
Triển Lệ Ương trừng mắt nhìn cha, trầm giọng hỏi: “Cha, người và hắn đã thỏa thuận chuyện gì vậy ? Con không biết rằng cha và tên người đầy mùi tiền bạc đó lại có quan hệ!”
“Triển Lệ Ương!” Triển Vĩ Trụ nhìn anh gầm nhẹ một tiếng: “Đằng tiên sinh là nhà tài trợ chính cho trường học của cha, con không được vô lễ!”
“Người tài trợ?” Ánh mắt Triển Lệ Ương chợt lóe sáng, không biết bọn họ đã thỏa thuận thành công việc gì : “Hắn và cha đã thỏa thuận chuyện gì đó có liên quan đến con có phải không? không cho con gặp Noãn Noãn chứ gì? ha ha, Tên Đằng Tại Hi người đầy mùi tiền này thật đúng là muốn kiếm chuyện đây mà!”
“Con đã hiểu như vậy, thì hãy nghe lời ta lập tức chuyển trường đi.
Chuyển đến một học viện khác cũng có thể học âm nhạc ở đó!” Triển Vĩ Trụ thử thuyết phục Lệ Ương , bởi lẽ ông đã hứa với Đằng Tại Hi sẽ cho Lệ Ương chuyển trường.
Triển Lệ Ương nhất thời phá lên cười, cũng rất mau lại bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Là cha đã đáp ứng hắn chứ chẳng liên quan gì đến con cả ? con muốn học ở trường Duy Lợi Á , con muốn được gặp Noãn Noãn, thì làm sao chứ? Tên Đằng Tại Hi đó làm gì được con?!”
Triển Vĩ Trụ trở nên sốt ruột : “Triển Lệ Ương, nếu con không chuyển trường, anh ta sẽ không tài trợ cho học viện của chúng ta nữa!”
Triển Lệ Ương nhún nhún vai, tỏ vẻ không liên quan tới mình, liếc mắt nhìn ông: “Đó là chuyện của cha, không liên quan đến con, không tài trợ nữa cũng tốt!”
“Triển Lệ Ương!”
Phía sau anh là giọng nói giận dữ của cha nhưng Triển Lệ Ương lại coi như không hề nghe thấy, đeo trên lưng cây đàn ghi ta, sải bước rời đi.
Người tài trợ cho học viện! người muốn anh chuyển trường! người đó chính là Đằng Tại Hi!
Anh, Triển Lệ Ương tuyệt đối sẽ không nghe lệnh của hắn! Muốn anh rời khỏi Noãn Noãn ư? Hắn mới chính là người không nên ở bên cạnh Noãn Noãn, hắn muốn Noãn Noãn yêu thương hắn, quan tâm hắn nhiều hơn mà, Triển Lệ Ương tự hỏi bản thân mình ‘không biết nên làm sao bây giờ!?’
Đang đi đột nhiên anh dừng lại, thay đổi phương hướng, đi tới học viện Duy Lợi Á.
Đằng Tại Hi không muốn cho anh gặp Noãn Noãn, thì anh càng gặp, anh muốn cho hắn biết, không phải có tiền là muốn làm gì cũng được!
Ở trường trung học bây giờ đang bắt đầu vào tiết cuối, Noãn Noãn trông như đang rất chăm chú nghe giảng nhưng thực ra lại chẳng nghe vào chút bài giảng nào.
Đầu óc cô hiện giờ cứ mơ mơ màng màng.
Đang lúc cô mơ màng, một học sinh nữ đột nhiên hét lên, cô cũng lập tức tỉnh khỏi cơn mộng, bời vì cô nghe thấy cái tên Triển Lệ Ương !
Chớp chớp đôi mắt, thật sự cô không có nhìn lầm, Triển Lệ Ương thật sự đang đứng trên bục giảng cùng thầy giáo nói chuyện!
Trong khoảnh khắc lông mày của Đằng Tử Hạo nhíu lại, không biết đang trầm tư điều gì.
Ánh mắt Noãn Noãn vẫn chăm chú nhìn Triển Lệ Ương đang tiến về phía cô.
Mới nháy mắt, Triển Lệ Ương đã đưa tay ra giữ cô lại, rồi kéo cô đi ra ngoài.
Một lần nữa lại vang lên tiếng thét chói tai của những học sinh trong lớp cô, tiếng thét vang rộ cả phòng học.
Những ánh mắt ghen tức vẫn nhìn theo bóng hai người rời đi.
.
.
.
..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...