Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra


Đằng Tại Hi mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, thân là người thừa kế của một tập đoàn lớn, mỗi ngày anh phải tham dự rất nhiều hội nghị, gặp rất nhiều người, ký rất nhiều văn kiện, chứng thực rất nhiều sổ sách.
Nhưng cho dù anh có bận rộn đến đâu thì có một số việc cần giải quyết anh vẫn bớt thời giờ để giải quyết!
Giữa trưa sau khi giải quyết xong công việc, Đằng Tại Hi mượn áo khoác rời khỏi văn phòng.
Anh lái chiếc Porsche đi tới khu biệt thự Âu Thức, xuống xe, phía trước mặt anh là một tòa biệt thự theo phong cách Châu Âu, ấn chuông cửa, báo tên, cửa lập tức mở ra.
Đằng Tại Hi đi vào, ông chủ tòa biệt thự lập tức ra đón, lên tiếng hỏi thăm sức khỏe anh: “Đằng tiên sinh, ngài hôm nay sao lại rảnh rỗi mà tới đây vậy ? có việc gì ngài cứ việc gọi điện tôi sẽ lập tức tới chỗ ngài mà .”
Đằng Tại Hi không để ý lắm tới lời nói của ông ta, quan sát xung quanh ngôi nhà, sau đó tự nhiên ngồi vào ghế sô pha như thể đây chính là nhà của anh.

ánh mắt liếc nhìn cây đàn vi-ô-lông-xen, rồi ngay lập tức quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn chủ nhà, trầm giọng nói: “Triển nhạc trưởng, gần đây học viện âm nhạc của ông vẫn tốt chứ?”
“Đương nhiên, nhờ có sự giúp đỡ tận tình của Đằng tiên sinh mà các trang thiết bị ở học viện chúng tôi càng ngày càng đầy đủ !” ông chủ tòa biệt thự là Triển Vĩ Trụ, cũng chính là cha của Triển Lệ Ương, Triển nhạc trưởng (là người chỉ huy trong dàn nhạc hoặc hợp xướng) hiện tại ông còn là hiệu trưởng của học viện âm nhạc, mà Đằng Tại Hi lại là nhà tài trợ lớn nhất của học viện!
Đằng Tại Hi nghe vậy, liền đưa chân lên ngồi vắt chéo, nở nụ cười gian tà: “Xem ra công lao của tôi cũng không nhỏ nhỉ!”

“Đương nhiên , Đằng tiên sinh chính là đấng cứu thế của học viện chúng tôi !” Không phải là mỉa mai, mà là lời nói chân thật, bởi vì học viện của ông nếu không có Đằng Tại Hi tài trợ thì dù danh tiếng của Triển Vĩ Trụ có lớn đến đâu nếu mà không có tiền cũng chẳng thể làm gì được, thế giới tươi đẹp này chính là như vậy!
Đằng Tại Hi ánh mắt chợt lóe, đột nhiên đổi đề tài: “Quý công tử của ông là học sinh đứng thứ hai trong học viện?”
Triển Vĩ Trụ nhất thời có chút kinh ngạc, gật gật đầu: “Đúng vậy, Lệ Ương là học sinh đứng thứ hai trong số ba học sinh đứng đầu học viện !”
“Quý công tử hiện tại thường đi tới trường trung học, hơn nữa… “ Anh hé miệng cười lạnh, tiếp theo nói: “Quý công tử của ông còn làm phiền đến người của tôi nữa!”
Triển Vĩ Trụ đã hiểu tại sao hôm nay Đằng Tại Hi lại tới đây , nguyên nhân chính là do con trai của ông!
“Đằng tiên sinh ngài yên tâm, tôi sẽ bảo nó từ nay về sau không được làm phiền người của ngài nữa!”
“Ông chắc đứa con ông sẽ nghe lời ông chứ?” Đằng tiên sinh cười châm chọc, thực vừa lòng nhìn Triển nhạc trưởng nhíu mày, tiếp theo nói: “Bần cùng tôi có ý này, chính là muốn cho con ông chuyển trường, từ nay về sau không cho phép xuất hiện ở học viện Duy Lợi Á nữa!”
“Đằng tiên sinh.

.

.

.

.

.” Triển Vĩ Trụ thật không ngờ anh ta muốn Triển Lệ Ương chuyển trường , chính là.

.


.

.

.

.
“Bên Đức mới đây có một cây đàn vi-ô-lông rất quý, tôi thấy Triển nhạc trưởng có vẻ không muốn có nó thì phải.

.

.


.

.

.” Đằng Tại Hi ngồi ở trên, tựa như thấy rõ tâm can ông.
Triển Vĩ Trụ nghe vậy, lập tức vỗ ngực đáp ứng: “Đằng tiên sinh ngài yên tâm, tôi sẽ cho Lệ Ương chuyển trường!”
Đằng Tại Hi lúc này mới vừa lòng đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của ông, nở nụ cười hiền lành: “Triển nhạc trưởng, hôm nay quấy rầy rồi .”
Đạt được mong muốn rồi, Đăng Tại Hi tiêu sải bước từng bước rời khỏi căn biệt thự nhà họ Triển, cùng lúc đó ở cửa gặp Ttriển Lệ Ương vừa về tới.
Triển Lệ Ương nhất thời nheo con ngươi đen theo dõi anh: “Đằng Tại Hi, anh đển nhà tôi có việc gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui