Noãn Noãn sợ hãi, tim đập loạn nhịp, giương mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh, chợt trong lòng có một chút hoảng loạn.
Đằng Tại Hi bỗng nhiên chau mày, xoay khuôn mặt của cô về chính giữa, buộc Noãn Noãn phải đối diện nhìn thẳng vào mắt mình, trầm giọng nói: “Bây giờ là lúc tôi đang nói chuyện cùng em, hãy nhìn thẳng vào tôi đây này !”
Noãn Noãn hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Anh rể, anh hãy giải thích cho em, vì sao anh lại làm học trưởng bị thương?”
Sắc mặt Đằng Tại Hi chợt thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi làm hắn bị thương khi nào?“
“Cánh tay của học trưởng phải băng bó, trên mặt lại có vết bầm tím do bị đánh, còn không phải do anh làm sao?!?” Noãn Noãn không thể tin được anh là loại người dám làm mà không dám nhận!
Đằng Tại Hi rất tức giận, trán nổi lên gân xanh, nắm chặt tay thành hình nắm đấm để khống chế cơn tức giận, ánh mắt lạnh băng trừng trừng nhìn cô: “Nếu tôi nói không phải là tôi, em có tin không?”
“Không!” Noãn Noãn không cần nghĩ đáp lại anh!
Đằng Tại Hi nhất thời nheo mắt, ánh mắt lạnh băng đầy sát khí như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy! Noãn Noãn cảm thấy run rẩy , trong lòng loáng thoáng bất an , ánh mắt của anh thực sự khiến cô sợ hãi tột cùng!
Đột nhiên, Đằng Tại Hi thu hồi ánh mắt đó lại, trên khóe môi gợi ra một nụ cười tà mị, đưa tay vuốt nhẹ lên cằm cô, nở nụ cười trông hết sức nguy hiểm: “Noãn Noãn, em thích tên Triển Lệ Ương kia phải không?!? Nhưng thật đáng tiếc, khi phải nói với em rằng, đã là người của Đằng Tại Hi tôi thì mãi mãi chỉ có thể là của tôi mà thôi, mà em, vẫn còn một món nợ lớn phải trả nữa đó!”
Thân thể run nhè nhẹ , Noãn Noãn không biết trong lời nói của anh có hàm chứa điều gì nữa.
khi anh quay người lại nhìn vào đôi mắt cô, cô lập tức sợ hãi bước lùi về sau, không may vướng phải chiếc giường ngã xuống, không kiềm chế được bản thân run rẩy.
Đằng Tại Hi cười khẽ, cúi người bế cô đặt lên giường, từ trên nhìn xuống liền cảm nhận được sự sợ hãi trong mắt cô, ý cười càng sâu, liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đối với cô nhẹ giọng nói: “Noãn Noãn, hôm nay tôi muốn cho em biết, em là người của tôi, vì vậy em tuyệt đối không được phép có tình cảm với bất cứ một người đàn ông nào khác!”
Khi anh từ từ cúi xuống gần cô, Noãn Noãn nhất thời kinh hoảng, hét lớn: “Không được mà”.
Nghiêng đầu, anh áp sát vào ngực cô, Noãn Noãn luống cuống, không hiểu gì hết, bởi cô nhìn thấy sự nguy hiểm trong ánh mắt của anh, cô sợ hãi khi thầm cảm thấy … sự thuần khiết của cô sợ không còn giữ được nữa!!!
“Không được?” Đằng Tại Hi hai tay giữ lấy eo cô, cười gian tà, “em thực sự không muốn sao?”
Noãn Noãn lập tức gật gật đầu, cắn môi dưới trông thật đáng thương nhìn anh: “anh rể, xin anh, em không muốn, thực sự không muốn!”
“Tại sao?” Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô khiến Đằng Tại Hi cũng không còn hứng thú, nhưng vẫn muốn trêu đùa cô.
Noãn Noãn lại cắn môi, cố gắng suy nghĩ, đột nhiên nhanh trí, lớn tiếng nói: “Em vẫn chưa trưởng thành!”
Đằng Tại Hi nhất thời nở nụ cười, nếu như anh muốn, thì dù cô có trưởng thành hay không, anh vẫn sẽ làm!
Noãn Noãn không biết anh đang nghĩ gì, trong lòng không yên .
Đột nhiên, Đằng Tại Hi nằm xuống cạnh cô, rồi ôm chặt cô vào trong lòng.
Noãn Noãn bỗng kinh hãi: “Anh rể.
.
.
.
.
.”
“Đừng nhúc nhích!” Anh ôm cô: “Đừng nói, ngoan, nhắm mắt lại và ngủ đi !”
Noãn Noãn liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, muốn cử động nhưng lại không dám.
Đằng Tại Hi lúc này nét khoan khoái gợi lên khóe miệng, ôm cô mà nhắm mắt lại.
.
.
.
.
..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...