Vừa mới xuống xe, Noãn Noãn liền chạy chậm đi đến trước cửa phòng của Đằng Tại Hi, hít sâu , sau đó đưa tay lên gõ cửa phòng.
Lúc này, cô không biết anh ta có ở nhà hay không, trong lòng có chút vướng mắc không thể không hỏi, bằng không cô sẽ không ngủ được!
Chờ đợi trong chốc lát, không có động tĩnh gì, Noãn Noãn nhíu mi, lại gõ cửa.
Lúc này, từ phía sau cô vang lên giọng nói quen thuộc: “Em đang làm cái gì đó? Tìm tôi phải không?”
Noãn Noãn nhất thời chấn động, xoay người, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh , theo bản năng cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh rể, em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Vào phòng đi!” Đằng Tại Hi mặt không chút thay đổi đi lướt qua cô đi vào phòng, không để ý tới việc cô đang ở trong phòng , mà thay y phục trước mặt cô!
Noãn Noãn nhất thời đỏ mặt, đưa tay che mắt, giọng nói run nhè nhẹ: “Anh rể, em muốn biết tại sao anh lại đả thương học trưởng ? với anh ấy đôi tay rất quan trọng, anh rõ ràng biết vậy mà còn làm bị thương tay của anh ấy là sao? Chẳng lẽ anh không biết làm như vậy là quá đê tiện hay sao?”
“Cô nói cái gì?” Đằng Tại Hi nhất thời nhíu mày, ánh mắt trở nên nguy hiểm, chậm rãi bước về phía cô , dồn cô vào sát tường: “Cô nói tôi đê tiện, tôi quá đáng sao?”
Noãn Noãn sợ hãi cúi mặt xuống, nghĩ đến việc Triển Lệ Ương bị thương ở tay, trong lòng tràn đầy dũng khí , lớn mật giương mắt nhìn anh: “Đúng vậy! Anh rể, anh thật quá đáng! em đều đã giải thích với anh, là em muốn gặp học trưởng chứ không phải học trưởng chủ động tới gặp em!”
–thình thịch–thình thịch
RẦM…..!!!!!
“Á!” Noãn Noãn nhắm mắt lại hô một tiếng nhỏ, chỉ cảm thấy bên tai mình như có một trận gió thổi qua, trộm mở mắt ra, lập tức nhìn thấy hai mắt anh đằng đằng sát khí,thân thể đều sợ hãi lạnh run: “Anh rể.
.
.
.
.
.”
Đằng Tại Hi một tay đấm mạnh lên tường, lực đánh rất lớn, khiến các đốt ngón tay đều bầm tím , sưng đỏ lên, nhưng nhìn anh như không hề có cảm giác đau đớn, mà chỉ có suy nghĩ căm tức cô.
Anh không nói lời nào, chỉ riêng ánh mắt thôi cũng đã làm cho Noãn Noãn cảm thấy sợ hãi , tầm mắt lơ đãng nhìn vào tay anh, liền phát hiện anh bị thương, nhất thời đưa tay lên chạm vào tay anh, kích động nói: “Anh rể, Anh bị thương rồi, có đau không vậy?”
Đằng Tại Hi lập tức rút tay về , sắc mặt lạnh như băng, giọng nói trầm thấp theo yết hầu từ sâu trong tràn ra, “Noãn Noãn, cô vì tên Triển Lệ Ương mà nói lớn tiếng với tôi? Hắn là gì của cô? cô thích hắn hả?”.
Tưởng tượng đến chuyện Noãn Noãn thích Triển Lệ Ương, Đằng Tại Hi đột nhiên trở nên luống cuống, hoàn toàn không có đối sách, thầm nghĩ phải làm thế nào để cô ấy luôn ở sát bên mình không thể rời đi!
Noãn Noãn giờ không còn tâm trí nghĩ tới những gì anh đang nói, nhìn thấy các đốt ngón tay anh đang sưng đỏ lên, trong lòng lập tức đau đớn , không suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Nhất định là rất đau phải không? chúng ta đi đến chỗ bác sĩ khám xem thế nào có được không?”
Đang trong cơn giận dữ, nhìn thấy cô quan tâm tới mình như vậy thì cơn giận của anh cũng đã phần nào dịu xuống.
Đằng Tại Hi chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô , đột nhiên đưa tay kéo cô vào lòng, cứ theo thế mà hôn lên môi cô, không kiềm chế được bản thân mà nồng nhiệt hôn cô, giữ chặt cô , không cho cô có cơ hội chạy thoát, cô chỉ có thể ở lại bên anh mà thôi.
.
.
.
.
..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...