Mới ở trong ký túc xá một ngày, mà Noãn Noãn đã thấy nhớ tới Đằng gia rồi .
Noãn Noãn hai tay chống cằm, không ngừng thở dài , nhớ lại buổi tối hôm đó, giữa cô và Đằng Tại Hi đã phát sinh tình cảm.
Ngón tay khẽ sờ lên môi , ánh mắt Noãn Noãn trở nên mê ly.
Đó chính là, mùi vị của hôn môi sao?? Đúng lúc đó Đằng Tử Hạo đi vào liền bắt gặp bộ dạng của cô nhất thời nhíu mi, gõ lên bàn học làm cho cô giật mình thức tỉnh.
Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh, hỏi: “Làm sao vậy, Tử Hạo?”
Đằng Tử Hạo trầm tư một hồi, nói: “Noãn Noãn, cô và cậu của tôi đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao cậu ấy lại để cho cô dọn tới ký túc xá ở?”
Nghe đến cái tên Đằng Tại Hi, theo bản năng cô khẽ run rẩy một chút, chột dạ mà cười, “A? Tôi, tôi cũng không biết.
.
.
.
.
.”
Đằng Tử Hạo còn muốn nói cái gì đó thì đột nhiên có một nữ sinh hốt hoảng chạy đến kêu:
“Trời! Tôi vừa nhìn thấy Triển học trưởng bị thương! Bị băng bó khắp tay đi lên! Thật sự là đau lòng mà!”
“Khuôn mặt thì bầm tím! Không biết là tên khốn nạn nào mà dám đối xử với Triển học trưởng như vậy chứ!? Không thể tha thứ được!”
Noãn Noãn nghe thấy vậy trong lòng khẽ nhói đau, chau mày, Đằng Tử Hạo cũng không thể ngăn cản, cô lập tức chạy đi tìm Triển học trưởng.
Noãn Noãn không biết phải đến đâu để gặp được Triển Lệ Ương, theo bản năng cô cứ nhằm hướng phòng luyện tập mà đi, bởi trực giác của cô mách bảo cô rằng anh ta sẽ có ở đó!
Dùng hết sức lực đẩy cửa phòng luyện tập, Noãn Noãn đứng ngoài cửa thở hổn hển, tròn mắt nhìn vào người đang ngồi ở bên trong!
Triển Lệ Ương buông đàn ghi-ta, nhướng mày, kinh ngạc nhìn cô: “Noãn Noãn, sao em lại tới đây ? Em không phải ở.
.
.
.
.
.”
“Học trưởng!” Noãn Noãn đột nhiên la lớn, ngắt lời Triển Lệ Ương, đôi mắt có chút đỏ hoe, nhìn thấy tay anh bị thương phải băng vải, thì trong mắt đã ngân ngấn nước.
Giương mắt nhìn lên khuôn mặt anh, kia rõ ràng là có vết bầm tím , Noãn Noãn thấy lòng càng đau hơn, nức nở nói, “Thực rất xin lỗi.
.
.
.
.
.
Học trưởng, thực xin lỗi.
.
.
.
.
!!!!.”.
Nước mắt nhất thời tràn mi mà ra thành dòng lệ dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Triển Lệ Ương nhất thời kích động, lập tức kéo cô vào lòng mình, đưa bàn tay trái không bị thương lên lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói, “Làm sao vậy? Tôi không sao, nên em đừng khóc, ngoan!”
Noãn Noãn vẫn áp khuôn mặt mình vào ngực anh, ôm chặt lấy thắt lưng anh, nước mắt cứ tuôn rơi mà nức nở khóc.
Triển Lệ Ương thở dài một hơi, xót xa mà vuốt ve lên tóc cô, khẽ đặt môi lên trán cô, ôn nhu nói, “Noãn Noãn ngốc nghếch, tôi thật sự không có việc gì, em đừng khóc được nữa”.
Noãn Noãn càng ôm chặt anh hơn, không muốn buông ra.
Cô không thể tưởng tượng được Đằng Tại Hi lại làm tổn thương học trưởng, biết rõ điểm yếu của đối thủ , mà vẫn làm bị thương tay học trưởng , thật sự là quá đáng!
Khóc trong chốc lát, cô từ trong lòng ngực Triển Lệ Ương ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ,hoe ngay cả cái mũi nhỏ cũng đỏ gay, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay bị thương của anh: “Thật sự là không làm sao chứ? Có còn đau không? em giúp anh thổi được không?”
“Không đau !” Triển Lệ Ương đưa tay kia lên xoa xoa mái tóc của cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Nhưng Noãn Noãn vẫn cố chấp nhẹ nhàng cầm tay anh thổi khí: “Anh sẽ nhanh chóng cảm thấy dễ chịu ngay thôi!”.
Triển Lệ Ương trong lòng chợt dấy lên một cảm giác ấm áp, mỉm cười nhìn cô, ánh mắt cũng tự nhiên chan chứa tình cảm.
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...