Bây giờ trong trường, không một ai không nhận ra Ôn Noãn Noãn, nguyên nhân chỉ có một, bởi vì cô ấy rất thân thiết với Triển Lệ Ương.
Thời gian nghỉ trưa chính là lúc bọn họ gặp mặt riêng tư.
Chính Triển Lệ Ương cũng đã giao hẹn với nàng, muốn cho nàng là người đầu tiên được nghe ca khúc mới, thời gian trôi qua, lâu dần thành một thói quen, buổi trưa nào Noãn Noãn cũng chạy tới căn phòng nơi nhóm nhạc của Triển Lệ Ương luyện tập.
Tiếp xúc lâu dần, Noãn Noãn mới nhận ra Vẻ bề ngoài của Triển Lệ Ương không hề giống như nàng hay tưởng tượng, cao ngạo và khó gần, anh ấy thực sự rất thân thiết giống nhưu anh trai nhà kế bên, đôi khi còn rất trẻ con là đằng khác.
Ở bên cạnh anh ấy, trái tim Noãn Noãn cảm thấy rất ấm áp, đối với một người từ nhỏ đã không có cha mẹ như nàng mà nói, cái cảm giác mà Triển Lệ Ương đem tới cho nàng là duy nhất, chỉ một mình anh ấy mới làm nàng có cảm giác thân thiết ấm áp như vậy.
Vừa tới giờ nghỈ trưa, Noãn Noãn đã hối hả rời khỏi phòng học.
Đằng Tử Hạo quan sát nàng vài ngày nay, chú ý thấy nàng cứ tụ nhiên bí mất rời đi đâu đó, nên trong lòng nảy sinh nghi hoặc.
Vì vậy, nhanh lẹ giữ cổ tay nàng lại hỏi “Noãn Noãn, cậu không ở phòng học ăn cơm mà định chạy đi đâu vậy? Cậu định đi ăn ở đâu khác à?”.
Lần trước khi nói tới chuyện về Triển Lệ Ương, Tử Hạo đã nổi giận, nên Noãn Noãn mới không muốn cho cậu ta biết mình đi gặp mặt Triển Lệ Ương, suy nghĩ một chút, Noãn Noãn giật tay ra, “tôi thích ăn cơm một mình”.
Bàn tay vừa được tự do, nàng vội vã bỏ chạy, chỉ sợ sẽ lại bị Tử Hạo giữ lại hỏi han.
Đằng Tử Hạo nhìn đôi tay trống không của mình, chậm rãi nheo mắt lại, rồi giương mắt mải miết nhìn theo bóng hình của nàng đang dần xa khuất, trong trái tim cảm thấy có chút mất mát nói không nên lời.
Ngồi ở phía trên, Hạ Tử Uy chậm rãi buông đĩa cơm xuống, liếc mắt nhìn Tử Hạo, sau đó ánh mắt oán hận nhìn theo bóng hình Noãn Noãn ở phía xa xa, tức giận nghiến răng ken két.
Ôn Noãn Noãn! Nàng tuyệt đối sẽ không để cô ta được sống thoải mái.
※※※
Noãn Noãn tới phòng luyện tập vừa ăn cơm vừa nghe Triển Lệ Ương hát.
Noãn Noãn vừa mở hộp cơm của mình ra, Triển Lệ Ương lập tức ngửi thấy một mùi thơm nức mũi, Không khỏi liếc mắt nhìn sang hộp cơm của Noãn Noãn, lập tức cảm thấy hứng thú bởi màu sắc cùng hương vị của các món ăn.
Lên tiếng hỏi: “Tất cả các món này đều do em chuẩn bị hả? Nhìn trông rất ngon mắt”.
Noãn Noãn ngẩng đầu cười tươi rói: “Em tự làm đấy, anh muốn ăn không? Em chia cho anh một nửa nhé”.
“Để anh cũng chia lại cho em một nửa của anh”.
Nói dứt lời, Triển Lệ Ương đứng lên đi lại gần Noãn Noãn.
Noãn Noãn nhìn chăm chú vào gương mắt tuấn tú của Lệ Ương, trong lòng đột nhiên kích đông nói: “Anh à, hay là mỗi ngày em đều chuẩn bị đồ ăn cho anh nhé?”.
“Có được không?”.
Triển Lệ Ương gắp lên một miếng trứng rán, ngon thật.
Nghe thấy lời Noãn noãn nói, đôi mắt Lệ Ương nhất thời sáng lên.
Noãn Noãn gật đầu, cười hết sức ngọt ngào, giúp anh ấy chuẩn bị bữa sáng đây chính là vinh hạnh của nàng.
“Noãn Noãn của chsung ta, thực sự là cô bé tốt bụng”.
Triển Lệ Ương vừa cười vừa vuốt tóc nàng, khiến mái tóc nàng loạn xạ cả lên.
Noãn Noãn vừa vuốt lại tóc vừa giương mắt nhìn Lệ Ương, anh ấy thật đáng yêu, Lệ Ương thấy vậy, lần thứ hai phá ra cười thật to.
Vào buổi chiều hôm đó, nhóm Ly’band của Triển Lệ Ương lại đi ra ngoài biểu diễn.
Bọn họ vừa mới ra khỏi cửa trường học, một chiếc porche màu đen ở đâu phóng tới cản trước mặt bọn họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...