Thân ảnh cao to của Triển Lệ Ương vừa xuất hiện tại ban A lớp 2 thì một tràng những tiếng xôn xao vang dậy, vô số nữ sinh nhịn không nổi cất tiếng thét chói tai.
“Trời ạ! Tôi đang hoa mắt sao? Có đúng là Triển học trưởng đó không?” Một nữ sinh nhịn không nổi đưa tay véo vào mặt mình, oái đau quá!
“Triển học trưởng cho dù cầm cái sọt, cũng vẫn đẹp trai như thường”.
Một nữ sinh khác che gương mặt đỏ hồng của mình lại, trong ánh mắt hiện rõ hình trái tim.
Ủa mà cái sọt đó ở đâu ra? ! Các nàng xôn xao một hồi mới phá hiện ra tại sao trong tay của Triển học trưởng cao cao tại thượng như vậy lại cầm cái xọt đựng bóng chuyền nhỉ? Đây là chuyện gì vậy?
Noãn Noãn đột nhiên đi từ sau lưng của Triển Lệ Ương đi ra, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu sáng ngời, tủm tỉm cười nhìn Lệ Ương nói, “Triển học trưởng, em cảm ơn anh”.
Triển Lệ Ương buông cái xọt đựng bóng xuống, lơ đãng liếc mắt nhìn một đám người đang ngạc nhiên, khóe miệng trễ xuống, cúi đầu xuống gần mặt Noãn Noãn, hành động đó khiến một đám nữ sinh phá điên gào thét.
Hắn nở cười tà mị, nói nhỏ vào tai Noãn Noãn, “Noãn Noãn, là ai đã kêu cô đi lấy sọt đựng bóng chuyền thế?”.
“A?”.
Lỗ tai trắng của Noãn Noãn bất giác đỏ ửng, giọng nói với hơi thở ấm nóng của Triển Lệ Ương khiến trái tim nàng loạn nhịp, mở đôi mắt tròn xoe nhìn gương mặt của Lệ Ương gần trong gang tấc, nhẹ nhàng nói, “Hạ Tử Uy kêu em đi lấy”.
“Hạ Tử Uy à? Hạ Tử Uy là ai?”.
Triển Lệ Ương tiếp tục nói nhỏ vào tai nàng, mọi người xung quanh không biết họ nói chuyện gì nhưng lại vô cùng ghen tị vì thấy hai người bọn họ vô cùng thân thiết.
Noãn Noãn đi về phía trước vài bước, nhìn về phía một người đang trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt hiện rõ sự căm ghét lẫn tàn bạo, lập tức khiếp đảm cúi đầu.
Cho dù nàng không nói, nhưng với một cái liếc mắt đó, Triển Lệ Ương cũng biết ai là Hạ Tử Uy!
Triển Lệ Ương hai tay đút túi, cười mà như không cười đi về phía trước, các nữ sinh lập tức kích động, cất tiếng thét chói tai ầm ĩ đồng thời đứng bật lên.
Triển Lệ Ương đứng ở trước mặt của Hạ Tử Uy, khiến Hạ Tử Uy nhất thời khẩn trương, trái tim rạo rực, thầm nghĩ có lẽ Triển Lệ Ương nhất định đã bị vẻ đẹp của mình mê hoặc, gương mặt rực sáng nụ cười.
Triển Lệ Ương cúi đầu nhìn thẳng vào mặt Hạ Tử Uy, con ngươi đen nhánh hiện rõ sụ tăm tối, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng hỏi, “Cô là Hạ Tử Uy hả?”.
Hạ Tử Uy vội vã gật đầu, cười nói, “Triển học trưởng, em chính là Hạ Tử Uy, anh tìm em có việc sao?”
Nói xong, nàng đưa tay cuốn cuốn lọn tóc dài, cố gắng thể hiện sức quyến rũ hết mức có thể.
Triển Lệ Ương cười châm biếm, cúi đầu tới gần nàng, thanh âm trầm thấp hết sức thu hút, “sau này, hãy cách xa Noãn Noãn ra một chút, đừng có bắt nạt cô ấy nữa, còn nếu để tôi biết cô ức hiếp cô ấy một lần nữa, thì cô hãy tự gánh lấy hậu quả”.
Đôi mắt Hạ Tử Uy mở trừng trừng, bị những lời mà Triển Lệ Ương nói đánh gục hoàn toàn mãi không hồi phục lại tinh thần.
Mà lời anh ta nói, tuy nhỏ nhưng vẫn đủ lớn để tát cả mọi người nghe rõ, vẻ mặt tất cả đều hiện rõ sự kinh ngạc sửng sốt nhìn Ôn Noãn Noãn.
Triển Lệ Ương quay lại chỗ Ôn Noãn Noãn đứng, nụ cười sáng ngời, đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Cô đó nha… đừng có ngốc quá sẽ bị người ta bắt nạt nữa đó, tan học hãy tới chỗ chúng tôi luyện tập, tôi sẽ cho cô nghe ca khúc mới sáng tác”.
Noãn Noãn vẫn lo lắng, khi nhìn bóng dáng Lệ Ương dần biến mất, nàng thất thần tâm hồn lâng lâng bay bổng.
Triển học trưởng đã coi nàng như bằng hữu của anh ấy sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...