Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra


Ôn Noãn Noãn buồn bã ỉu xìu lật qua lật lại quyển sách ngữ văn, rồi đột nhiên thở dài một hơi, vô lực gục đầu xuống mặt bàn.
Vì sao nàng lại ở trên giường cùng ngủ với Đằng Tại Hi chứ? Ôn Noãn Noãn ôm đầu, nghĩ không ra nên sắp phát điên.
Đúng lúc này, người ngồi ở phía trước nàng, thấy nàng liên tục vò đầu bứt tóc nên quan tâm quay xuống đặt tay lên đầu nàng rồi hỏi thăm “Noãn Noãn, lại có chuyện gì xảy ra hả? Nghe nói ngày hôm qua cậu lại gây ra một chuyện kinh thiên động địa”.
“Đâu có”.

Noãn Noãn tỏ ra bình thản đẩy tay của Tử Hạo ra, gác cằm trên bàn, tiếp tục cất tiếng thở dài, “Tử Hạo này, nếu trong đầu mình mỗi giờ mỗi khắc lúc nào cũng tồn tại hình bóng một người điều đó nghĩa là sao?”.
Đằng Tử Hạo thất thanh kêu to, “Noãn Noãn, chả lẽ cậu đã yêu rồi….

Ưm“.
Chưa kịp nói hết lời đã bị bàn tay nhỏ bé của nàng bịt chặt, Tử Hạo chỉ có thể cất tiếng kêu ô ô!
Ôn Noãn Noãn hoảng sợ quan sát xung quanh, cũng may mọi người không ai thèm chú ý, yên tâm rồi, nàng thả lỏng tay ra, quay sang nhìn Tử Hạo giận dữ, “Cậu đó sao lại nói lớn tiếng như vậy hả? Cái gì mà yêu rồi chứ? Có yêu thì đối tượng cũng tuyệt đối không thể là anh ta”.
Làm sao mà nàng lại có cảm giác yêu đương đối với Đằng Tại Hi chưa.


Thật đúng là giỏi tài nói giỡn.
“Anh ta nào? Anh ta là ai vậy?”.

Đằng Tử Hạo hiếu kỳ, cười gian trá chằm chằm nhìn Noãn Noãn chờ đợi, “Noãn Noãn, chúng ta là bạn bè mà, mau nói cho tôi biết đi anh ta là ai vậy? Tôi xin thề sẽ tuyệt đối giữ bí mật không nói cho ai khác nghe”.
Ôn Noãn Noãn đảo cặp mắt trắng dã, mặc kệ cậu ta, Noãn Noãn tiếp tục gục đầu xuống bàn, cất tiếng thở dài.
Giờ thể dục, Noãn Noãn đã thay xong đồng phục, thì bị Hạ Tử Uy ngăn cản, vênh váo tự đắc nhìn nàng nói “Ôn Noãn Noãn, thầy giáo kêu cậu vào kho đồ thể dục lấy bóng chuyền”.
Ôn Noãn Noãn sợ hãi liếc mắt nhìn Tử Uy, nhẹ giọng hỏi, “Này… Kho đồ thể dục ở đâu vậy?”.
Ô ô… Kỳ thực nàng rất muốn nói với Tử Uy rằng nàng không thể đi một mình được đâu, thế nhưng nhìn đôi mắt sắc bén đáng sợ của Tử Uy, nàng lại khiếp đảm không dám nói.
※※※
Vất vả lắm mới tìm được kho cất đồ thể dục, thế nhưng vừa nhìn thấy cái sọt đựng bóng chuyền, Noãn Noãn không khỏi u sầu.
Thở dài một hơi, không còn cách nào chỉ còn cách cố hết sức thôi.
Dồn sức cố lôi sọt đựng bóng vừa to lại nặng, vất vả lắm mới lôi sọt đựng bóng đi được 10m, đột nhiên phía trước có người chặn lại.

Ôn Noãn Noãn nghi hoặc, ngẩng đầu lên, thấy Triển Lệ Ương mặc chiếc áo gió lưng đoe ghi ta đang nheo mắt đứng nhìn nàng.
“Đang làm gì vậy?”.

Noãn Noãn chưa kịp kinh ngạc, Triển Lệ Ương đã nghi hoặc chất vấn.
“A? Em phải đem… sọt bóng tới sân vận động”.

Ôn Noãn Noãn rất ngượng ngùng, tại sao mỗi lần nàng gặp khó khăn chật vật lại gặp anh ta thế nhỉ?
Triển Lệ Ương liếc mắt nhìn cái sọt đựng bóng, với vóc người gầy yếu của nàng thì làm sao làm nổi, lạnh lùng nói: “Người nào kêu cô làm cái việc này?”.
“A! Anh nói cái gì?”.

Ôn Noãn Noãn phản ứng chậm chạp cả nửa ngày mới hiểu, chỉa cái sọt đựng bóng nói, “Chúng em có giờ học, thầy giáo kêu em đi lấy”.
Triển Lệ Ương nhất thời trầm mặc, Noãn Noãn suy đoán mãi cũng không hiểu Lệ Ương đnag nghĩ cái gì.

Một lúc sau, Triển Lệ Ương xách cái sọt lên, thản nhiên đi về phía trước.
“Ôi chao? Anh ơi chuyện này…” Noãn Noãn ngạc nhiên mở lớn đôi mắt, nhanh nhẹn bước theo.
Anh ấy định giúp mình sao? Trong trái tim Noãn Noãn cảm thấy vui vô cùng, miệng hé lộ nụ cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui