Triển học trưởng… Chả lẽ chính là nam sinh đang đứng trên sân khấu hào quang phát ra bốn phía kia sao? Noãn Noãn đứng phía dưới sân khấu, bao quanh là một đám đông đang la thét chói tai, nhưng tất cả những tiếng la thét đó đều không ngăn được tiếng ca dịu dàng đang vang vọng.
“LikecrazyJust, RunRunRunRunning, GoGobutakhaeMyBus, TotheStage, MyHeartis, BeatBeatBeatBeating, BoomBoom…” Đứng giữa sân khấu là một nam sinh cao lớn, mái tóc màu nâu tung bay trong gió, cung cách ăn mặc hết sức sành điệu, anh ta vừa ôm đàn ghi ta vừa hát, không nghi ngờ gì nữa, nam sinh xuất chúng gây ấn tượng mạnh như vậy chỉ có thể là Triển Lệ Ương, tất cả nữ sinh thực sự phát điên vì anh ta.
Ánh mắt sáng ngời, khí thế vương giả, những thanh âm lôi cuốn, nhất thời khiến Noãn Noãn chấn động tâm can, cứ như bị thôi miên, ánh mắt Noãn Noãn chăm chú nhìn người con trai đang hát không cách nào xoay người nhìn hướng khác.
“A! Triển học trưởng thật đẹp trai quá đi”.
Một nữ sinh đứng bên cạnh Noãn Noãn kích động hô to.
“LY‘BAND, em yêu các anh!” Một nữ sinh khác cũng không kiềm chế nổi điên cuồng la lên.
Noãn Noãn lần đầu tiên cảm thấy hiếu kỳ đối với một người con trai, nên tò mò giật tay một nữ sinh bênh cạnh hỏi “Triển học trưởng kia rốt cuộc là nhân vật thế nào vậy?”.
“Gia đình của Triển học trưởng là thế gia về âm nhạc, cha mẹ đều là nhạc trưởng, tài hoa âm nhạc của anh ấy thực sự khiến cho mọi người kinh ngạc.
Hơn nữa, anh ấy thực sự quá đẹp trai, trông anh ấy chả khác nào thiên sứ bị lưu đày trên thế gian”.
Một nữ sinh bênh cạnh nghe bạn mình trả lời cũng vội tiếp lời.
“Triển học trưởng hiện đang theo học đại học âm nhạc hệ ba năm, hiện tại anh ấy và bạn bè thành lập một ban nhạc lấy tên là LY’BAND, LY chính là từ cái tên Lệ Ương của ánh ấy viết tắt mà ra.
Anh ấy đẹp trai quá đúng không? Triển học trưởng chính là tình yêu của tất cả chúng ta”.
Triển học trưởng… Triển Lệ Ương… Noãn Noãn sờ mặt mình thấy nóng bừng, khí thể tỏa ra từ Triển Lệ Ương khiến nàng có cảm giác như trúng phải vết thương trí mạng.
Lần đầu tiên nàng phát hiện hóa ra trái tim nàng cũng nhảy nhót, đập thình thịch vì một người con trai.
Về tới phòng học, đôi mắt đẹp của Noãn Noãn mơ mơ hồ hồ, đôi mắt đẹp lăng lăng đích, còn không có năng phục hồi tinh thần lại,gương mặt ngây ngốc mãi không phục hồi tinh thần, trong đầu toàn là dáng vẻ của Triển Lệ Ương.
“Noãn Noãn? Noãn Noãn”.
Đằng Tử Hạo đưa tay qua lại ở trước mặt nàng, Noãn Noãn lúc này mới phản ứng.
“Cái gì?” Ánh mắt của nàng vẫn ngây ngốc như cũ.
Đằng Tử Hạo nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhìn nàng cười xin lỗi nói, “Ngày hôm này cậu về nhà một mình được không? Tôi còn phải tham gia vào đội nhóm”.
“Không có việc gì, tôi có thể trở về một mình”.
Nhìn Tử Hạo cười thật tươi, Noãn Noãn mới phát hiện ra đã tan học rồi.
Thực khó tin, nàng mơ tưởng tới một người con trai mà quên hết cả giờ giấc.
Đằng Tử Hạo đi ra ngoài, nàng cũng thu thập đồ đạc chuẩn bị về, đúng lúc này, Hạ Tử Uy từ đâu vọt tới, ôm cánh tay nàng nhìn nàng mỉm cười, “ bạn Noãn Noãn, tuy cậu mới tới, thế nhưng hôm nay tới phiên cậu đổ rác”.
“Hả?” Noãn Noãn kinh ngạc nhìn cô ta, đờ đẫn không nói tiếng nào.
“Như vậy, phiền cậu rồi”.
Bộ điệu của Hạ Tử Uy tươi cười có chút đùa cợt, cùng những người khác đi ra khỏi lớp.
Nhìn đống rác cần đổ đầy bụi bặm chồng chất lên nhau, Noãn Noãn thở dài một hơi, nhận mệnh mang chúng ra khỏi phòng học.
Thế nhưng nàng đã phảm phải một sai lầm trí mạng… đó là nàng căn bản không biết nên mang đống rác này vứt chỗ nào hết.
Mờ mịt đứng nguyên một chỗ, bất chợt nàng nghe được tiếng hát rất hay…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...