Thời gian trôi qua đi mấy ngày, Ôn Noãn Noãn vẫn như trước không có bất cứ tiến triển nào, mà bệnh của Đằng Tại Hi cũng gần thuyên giảm được rồi, mỗi ngày đều canh giữ Ôn Noãn Noãn ở bên người, thế nhưng cô vẫn như cũ không để cho anh tới gần, mỗi ngày cứ như thế mà trốn trong góc phòng khóc, mặc kệ ai tới nhìn cô, ngay cả Ôn Bảo Bối, cô cũng không cho đến gần tiếp cận!
Đằng Tại Hi phiền muộn ở trong lòng! Chuyện bên ngoài cũng đã đủ phiền não rồi, mà cô lại càng làm cho anh bứt rứt không yên!
Hiện tại mỗi ngày tiêu điểm chính là Triển Lệ Ương cùng Ôn Noãn Noãn, các báo chí tạp chí lớn đã biến hai người bọn họ trở thành một cặp đôi hoàn hảo, mà Triển Lệ Ương chính là anh hùng cứu mỹ nhân, thật là người đàn ông tốt mà!
Hơn nữa Triển Lệ Ương cũng luôn không có nói chuyện hay giải thích nào, càng làm cho các báo chí tạp chí cứ suy đoán lung tung rồi tạo ra hàng loạt tin đồn!
Đằng Tại Hi mỗi lần thấy điều này mà đứng ngồi không yên, cảm thấy lửa giận thêm hừng hực, rõ ràng là người phụ nữ của anh, vì sao lại biến thành người của hắn!
Vì thế anh rất có kích động theo chân bọn họ đi ra ngoài nói đó là nữ nhân của anh, thế nhưng lại bị ngăn cản!
Đằng Võ chỉ là mặt lạnh nói với anh một câu, “Con muốn làm cho Đằng thị chúng ta mất mặt sao hả? Còn muốn cho thị trường chứng khoán Đằng thị chúng ta xuống giá sao?”
Cuối cùng Đằng Tại Hi vẫn là nhịn được, hiện tại vấn đề hàng đầu chính là phải làm cho Ôn Noãn Noãn nhớ lại anh!
Anh chịu đựng mỗi ngày để cô dùng ánh mắt sợ sệt kia nhìn anh, càng chịu được nước mắt của cô!
Nhìn ánh mắt sưng đỏ kia, tim của anh cũng rất đau, hơn nữa toàn thân đều không thoải mái!
Ôn Noãn Noãn bây giờ còn ở trong bệnh viện, vết thương ở trên đầu cũng bắt đầu lành lại, thế nhưng còn lạc quan được nữa!
Tên hung thủ kia còn đang truy tìm, Đằng Tại Hi đã thề nhất định phải đem tên kia bâm thây vạn đoạn!
Lực mạnh đẩy cửa phòng bệnh ra, Đằng Tại Hi không có chút bất ngờ khi thấy Ôn Noãn Noãn lại trốn ở góc phòng khóc, dù sao cô hiện tại mỗi ngày ngoại trừ việc khóc ra thì vẫn là khóc, đau lòng rồi cũng đều tan biến trở thành phiền chán!
Anh sải bước đi nhanh tới, cuối cùng đứng ở trước mặt cô.
Ôn Noãn Noãn rất sợ anh, mọi người xung quanh sợ anh nhất, đối với điểm này, làm cho Đằng Tại Hi rất bực bội!
Anh cúi đầu nhìn cô, hít thở sâu một hơi khí, bình tĩnh nói, “Ôn Noãn Noãn, có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Cô vẫn luôn ở trong phòng bệnh khóc, vì thế anh muốn cho cô ra ngoài hít thở không khí!
Thế nhưng Ôn Noãn Noãn như là nghe không thấy câu hỏi của anh, vẫn như cũ trốn ở góc phòng rơi lệ, thân thể run rẩy!
Cô không trả lời, Đằng Tại Hi vẫn nhẫn nại, tiếp tục hỏi, “Em có muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành hay không? Nếu như em muốn, liền lập tức lau hết nước mắt đi cho anh, nếu không anh sẽ không cho em đi ra ngoài!”
Kết quả Ôn Noãn Noãn vẫn trước sau như một đem lời của anh vào tai này lọt ra tai kia, nức nở !
Đằng Tại Hi không thể nhịn được nữa, đột nhiên liền bóm chặt cổ tay của cô, kéo ra ngoài, gầm nhẹ, “Đừng có giả ngu với anh! Em chỉ là mất trí nhớ, chứ không phải biến thành con heo ngu ngốc, biến thành tai điếc!”
“Ô ô…” Ôn Noãn Noãn nhất thời lại khóc rống lên, khóc rồi hít hơi khí rồi lại khóc tiếp, ở trong tay của anh vùng vẫy.
Tiếng khóc của cô làm cho anh cau mày, trán đều nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Câm miệng! Tai em bị điếc sao? Anh bảo em câm miệng lại!”
Cuối cùng tiếng gầm của anh làm Ôn Noãn Noãn nhất thời bị kinh hách, thân thể run rẩy nhiều hơn nữa, không ngừng lùi lại về phía sau, nhưng cổ tay của mình vẫn như cũ bị anh nắm chặt, cuối cùng vẫn như cũ là đứng trước mắt anh, bị anh dùng ánh mắt đả kích!
“Cậu Chín, cậu đang làm cái quái gì vậy? !” Đằng Tử Hạo đi đến, liền bắt gặp được Ôn Noãn Noãn bị anh nắm chặt khóc nức lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lựng, lập tức đi tới giải thoát cho cô, đem tay Đằng Tại Hi kéo ra!
Ôn Noãn Noãn vừa giải vây chiếm được khoảng không, lập tức trở về trong góc phòng, cúi đầu nức nở khóc!
Đằng Tử Hạo đau lòng nhìn Ôn Noãn Noãn đầm đìa nước mắt, quay đầu trừng mắt Đằng Tại Hi, “Cậu Chín, cậu không thấy Noãn Noãn khóc sao? Vì sao cậu còn muốn khi dễ cô ấy?”
Bị một đứa nhỏ trong hơn mình quở trách, mặt mũi Đằng Tại Hi không nhịn được, sắc mặt xanh đen tím trắng lẫn lộn, híp con ngươi đen chặt trừng mắt hắn, “Đằng Tử Hạo, cháu đây là đang giáo huấn cậu ư?”
Đằng Tử Hạo nghe vậy nhất thời ngẩn ra, rõ ràng nhận ra được anh không vui, nhất thời thở dài một hơi, xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng nói, “Cậu Chín, cậu biết rồi đấy, Noãn Noãn bây giờ còn không có ổn định, cậu không nên như vậy quá nghiêm khắc với đòi hỏi của cô ấy, điều chúng ta cần chính là thời gian!”
Đằng Tại Hi nghe vậy, nhất thời một trận cười nhạt, “Chẳng lẽ cô ấy muốn thành lão bà bà bảy mươi tám nươi tuổi mới tốt, như vậy cậu cũng phải chờ cho đến lúc đó sao? Trừ phi là ta điên rồi, nếu không tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu!”
Đằng Tử Hạo nhất thời bị ánh mắt của anh nhìn thẳng làm đổ mồ hôi lạnh, khẽ cười mấy tiếng, “Cháu xin lỗi cậu, được chứ? Cậu Chín!”
Đằng Tại Hi lúc này mới hừ lạnh một tiếng, tiếp thu lời xin lỗi của hắn!
Đột nhiên, Đằng Tử Hạo vỗ vỗ đầu của mình, la lớn, “Đúng rồi, thiếu chút nữa là cháu quên mất! Triển Lệ Ương hiện tại đang ở bên ngoài đợi, anh ta muốn gặp Noãn Noãn!”
Đằng Tại Hi vừa nghe đến cái tên này, thân thể liền chấn động, trừng lớn đôi mắt, mắt lạnh trừng mắt hắn, “Ai bảo hắn tới ? Cậu nói rồi tuyệt đối không được cho phép hắn xuất hiện ở trước mặt Ôn Noãn Noãn!”
Đằng Tử Hạo nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nhưng mà Noãn Noãn muốn gặp hắn a! Cậu Chín cậu nói xem Noãn Noãn mấy ngày không ăn cái gì rồi? Vẫn dựa vào bình nước biển hoài thì không được ổn lắm, cái cô ấy cần chính là bổ sung năng lượng, ăn no ngủ say! Hơn nữa cháu tin chỉ cần Triển Lệ Ương xuất hiện, cô ấy nhất định sẽ nghe lời của hắn !”
Cho dù biết rõ Đằng Tại Hi không vui khi nghe được tên Triển Lệ Ương, nhưng vì Ôn Noãn Noãn, hắn vẫn không để ý ánh mắt lạnh lùng kia, nói ra, “Cậu Chín à, hãy vì Noãn Noãn mà suy nghĩ, cậu để hắn đến nhìn Noãn Noãn đi! Có được hay không? Cậu cũng không muốn lại thấy Noãn Noãn đói ngất, đúng chứ?”
Đằng Tại Hi không biết nói lại làm sao, bởi vì những gì hắn nói đều là sự thực, thời gian Ôn Noãn Noãn tỉnh lại cho đến giờ, đều không ăn cũng không chạm đến món nào, mỗi ngày phải dựa vào kim thuốc nước biển duy trì sinh mệnh.
Đằng Tại Hi bỗng dưng hướng bên cạnh đi vài bước, trầm giọng nói, “Chỉ có thể cho hắn vào đây mười lăm phút, đúng mười lăm phút sau lập tức đuổi hắn đi cho cậu!”
Đằng Tử Hạo vui vẻ đáp ứng, lập tức mở cửa ra cho Triển Lệ Ương đi vào!
Triển Lệ Ương vừa vào, Ôn Noãn Noãn còn đang nức nở liền gặp được hắn, trong con ngươi nhất thời tràn đầy nụ cười sáng rực, liền nhảy xuống giường, nhào vào trong ngực của hắn, ô ô nức nở!
Đằng Tại Hi bọn họ đều đối cử chỉ này của Ôn Noãn Noãn cảm thấy rất vô cùng kinh ngạc, ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt.
Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy tuyệt đối sẽ không tin! Thế nhưng đây là sự thực, Ôn Noãn Noãn chính là cho phép Triển Lệ Ương chạm vào cô, còn chủ động nhào vào trong ngực của hắn!
Sắc mặt Đằng Tại Hi nhất thời trở nên khó coi, ánh mắt lạnh lùng chăm chú dán vào hai người bọn họ, nghiến răng nghiến lợi đối Triển Lệ Ương nói, “Triển Lệ Ương, ta cho ngươi gặp cô ấy, chứ không phải là bảo ngươi ôm!”
Triển Lệ Ương lộ vẻ mặt vô tội, “Nhưng đây cũng không phải là tôi ôm cô ấy, mà là chính cô ấy đến ôm tôi a, cái này cũng là lỗi của tôi sao? Đằng Tại Hi!”
Hắn hướng Đằng Tại Hi khiêu khích cười, giữ chặt Ôn Noãn Noãn chăm chú ôm bên người, đắc ý nhìn anh nôn nóng, “Đằng Tại Hi, đây là cho anh thêm kinh nghiệm, cái gì đã không thuộc về anh, thì suốt đời cũng sẽ không thuộc về anh!”
“Ngươi!” Đằng Tại Hi tức giận đến không nhỏ, sắc mặt xanh đen, nắm chặt tay, hận không thể đập nát gương mặt cười quỷ dị của hắn!
Triển Lệ Ương tà mị cười, đem Ôn Noãn Noãn đi tới bên giường, sau đó giúp cô ngồi, mà hắn đã tự mình mang thức ăn đến đặt ở trên bàn, mở ra, một mùi hương thơm lừng!
Trong con ngươi Ôn Noãn Noãn nhất thời phát ra tia sáng kích động, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn thức ăn ngon lành trước mắt, sau đó nâng mắt nhìn Triển Lệ Ương.
Triển Lệ Ương ôn nhu xoa xoa mái tóc của cô, nhẹ giọng nói, “Noãn Noãn, em đói bụng không? Muốn ăn cái này sao?”
Nói, liền gắp một miếng thịt kho tàu, đưa lên miệng cô, Ôn Noãn Noãn rất nghe lời há miệng ăn, vẻ mặt cười tủm tỉm , cùng với cái sợ hãi vừa nãy cùng Đằng Tại Hi của Ôn Noãn Noãn đến một điểm cũng không trùng!
Đằng Tại Hi cầm chặt nắm tay căm tức nhìn bọn họ, ngọn lửa ở dưới đáy lòng nhen nhóm, làm cho tâm tình của anh không tài nào bình tĩnh nổi.
Bất ngờ, anh bước đến hướng hai người bọn họ, một tay nắm lấy Ôn Noãn Noãn tay kia cầm cái thìa, hung hăng vứt xuống mặt đất, thìa rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh nhỏ!
Ôn Noãn Noãn kinh ngạc nhìn mảnh thìa vỡ trên mặt đất, sau đó nhìn nam nhân tức giận trước mắt mình kia, không chút nghĩ ngợi liền hướng người bên cạnh dựa vào, vươn tay ra ôm, còn khóc lớn tiếng, “Ô ô…”
Triển Lệ Ương lập tức ôm chặt cô vào trong ngực, ôn nhu an ủi, “Noãn Noãn không cần phải sợ, anh ở bên cạnh em, em đừng sợ!”
Đằng Tại Hi lại nhíu chân mày nhìn nữ nhân của mình ở trong ngực của nam nhân khác tìm kiếm an ủi, sắc mặt nhất thời trở nên càng thêm thập phần khó coi, lập tức thân thủ đem Ôn Noãn Noãn đoạt lại vào trong ngực của mình, đối người trước mặt gầm nhẹ, “Triển Lệ Ương, nữ nhân này là của ta, không cần ngươi an ủi! Hiện tại, phiền ngươi rời đi cho, ở đây không chào đón ngươi đâu!”
Một ngón tay to của anh hướng cửa phòng, ý tứ rất rõ ràng, thế nhưng…
“Noãn Noãn sẽ không thích tôi rời đi đâu !” Triển Lệ Ương dự tính mọi chuyện trước khi nói!
Thế nhưng Đằng Tại Hi lại nở nụ cười lạnh, sắc mặt trở nên bí hiểm, “Mặc kệ cô ấy có nguyện ý cũng được, không muốn cũng tốt, Ôn Noãn Noãn chính là người của Đằng Tại Hi ta! Cô ấy nhất định phải nghe lời của ta, vì thế hiện tại ta muốn ngươi cút đi, phiền ngươi lập tức cút cho ta ngay, tên hỗn đản!”
Dựa vào cái gì lại muốn anh nhìn nữ nhân của mình cùng nam nhân khác thân thiết
Nghĩ, anh đã đem Ôn Noãn Noãn đoạt lại bên cạnh mình, giam cầm cô ở trong ngực của mình, mắt lạnh nhìn Triển Lệ Ương trước mắt, trầm giọng nói, “Tử Hạo, tiễn khách!”
Đằng Tử Hạo thở dài một hơi, đi tới Triển Lệ Ương trước mặt, đối với hắn nói, “Mời rời đi!”
Ôn Noãn Noãn nhất thời khóc lớn, nỗ lực giãy dụa, hướng Triển Lệ Ương đưa tay ra, như là cầu hắn cứu cô, trong mắt lộ vẻ bi thương, nước mắt không tiếng động rơi xuống!
Triển Lệ Ương nhìn cảnh này mà đau lòng, muốn tiến về phía trước, rồi lại bị Đằng Tử Hạo chặn, chỉ có thể cau mày nhìn Ôn Noãn Noãn khóc đầy thương tâm, tầm mắt hướng bên cạnh đi, chống lại Đằng Tại Hi lạnh lùng ánh mắt, trầm giọng nói, “Đằng Tại Hi, vì sao anh luôn muốn làm cô ấy khóc? Chẳng lẽ anh tàn nhẫn như vậy sao? Chẳng phải chính anh đã tạo nên khốn cảnh này cho cô ấy sao?”
“Không có gì khốn cảnh, phiền phức ngươi lập tức cút cho ta đản!” Không thể để cho hắn lại ở chỗ này dừng một phút đồng hồ , vừa làm cho hắn tiến vào căn bản là một sai lầm quyết định, Đằng Tại Hi thực sự rất hối hận!
Triển Lệ Ương đứng bất động, nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Ôn Noãn Noãn, “Noãn Noãn cần tôi, đây là sự thực, vì thế tôi sẽ không đi đâu!”
Đằng Tại Hi sắc mặt nhất thời lại chìm vài phần, Đằng Tử Hạo nhất thời túc nổi lên chân mày, lực mạnh thúc Triển Lệ Ương, đối với hắn thấp giọng nói, “Cậu Chín của em nóng giận, vì Noãn Noãn mà suy nghĩ, anh vẫn là nhanh lên rời đi thôi! Muốn gặp Noãn Noãn, sau này cơ hội còn nhiều phải mà!”
Triển Lệ Ương nghe vậy, liếc Đằng Tại Hi cùng Ôn Noãn Noãn liếc mắt một cái, len lén thở dài một hơi, sau đó đối Ôn Noãn Noãn nói, “Noãn Noãn, xin lỗi, anh phải đi trước, sau này trở lại thăm em được chứ? Em phải ngoan ngoãn ăn nhiều biết không? Nếu không anh nhưng sẽ đau lòng lắm đó!”
Đằng Tại Hi nhất thời không nhịn được gầm nhẹ, “Triển Lệ Ương ngươi còn nói lời vô ích cái gì hả! Lập tức cút cho ta!”
Triển Lệ Ương nhìn Ôn Noãn Noãn dùng ánh mắt đau thương nhìn mình, trong lòng nhất thời một trận đau nhói, thở dài một hơi hậu, hắn vẫn là rời đi!
Ôn Noãn Noãn nhất thời liền không giãy dụa nữa , toàn thân đều trở nên vô lực, giống như một con búp bê, Đằng Tại Hi một trận kinh hãi, chẳng lẽ cô cũng chỉ muốn Triển Lệ Ương thôi sao? Vậy anh ở đâu? Chẳng lẽ cho tới bây giờ cô cũng vẫn thích hắn sao? Chẳng lẽ cô vẫn còn luôn yêu Triển Lệ Ương ư?
Như vậy suy đoán nhất thời làm cho Đằng Tại Hi sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều đổ mồ hôi hột, chuyện như vậy anh thực sự không tài nào tiếp nhận!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn Noãn mà sao thương tâm, tim của anh càng đau đến vô pháp hô hấp, chẳng lẽ mình thế này đều so ra kém Triển Lệ Ương sao?
Hắn bỗng dưng mở to đôi mắt, buông lỏng tay ra, hướng lui về phía sau mấy bước, Ôn Noãn Noãn lập tức né ra tránh anh, đứng ở trong góc phòng, ôm chặt lấy bả vai của mình, vẻ mặt khủng hoảng!
Đằng Tại Hi như bị đả thương, mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn cô.
Đằng Tử Hạo đã đi tới, vừa mới đặt tay lên vai của anh, Đằng Tại Hi phản ứng dữ dội, lập tức hướng bên cạnh né tránh, con ngươi co rút lại, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt giấu trong bàn tay từ từ nhéo áo của mình, cong thân thể từng ngụm từng ngụm thở dốc đứng lên!
Đằng Tử Hạo nhất thời mở to đôi mắt, ngạc nhiên nhìn hắn, run rẩy thanh âm nói, “Cậu Chín, cậu…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...