Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân " Anh bị ấm đầu sao?" Dần dần lấy lại tinh thần, Tang Trà Thanh có chút không hiểu nhìn Long Cửu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm nhẹ lên vầng trán cao rộng của anh, không thể trách cô hỏi như thế được, là vì biểu hiện của anh thật khác thường.
Một người đàn ông kiêu ngạo lãnh tình như anh, làm sao có chuyện chạy đến bên cô, phí tâm tư kiên nhẫn nằm đây giải thích giảng hòa cùng cô.
Chỉ có một khả năng duy nhất, chính là anh đang bị ấm đầu.
Tự sâu trong đáy lòng mình, có một loại dòng chảy ngọt ngào ấm áp tựa viên kẹo đường đang ngấm dần từng mạch máu mình. Cô biết hiện giờ không phải lúc mộng hảo, cô cố gắng cảnh cáo bản thân không được suy nghĩ nhiều. Nếu không người bị tổn thương nặng nhất vẫn là cô.
Long Cửu nhìn hai con ngươi đen láy trong trẻo có vài tia ngây thơ kia, cảm thấy có chút buồn cười với câu hỏi ngốc nghếch của cô.
Bàn tay nhỏ nhắn ấm áp nhẹ nhàng áp lên trán anh, sự dịu dàng và điềm đạm đến đáng yêu đó mãnh liệt tác động đến trái tim anh. Nhất là hàng mi dài thanh tú kia, không hiểu sao nó lại khiến anh muốn bảo vệ nó không bao giờ để nước mắt làm hư tổn nó.
"Trà Thanh, có phải buổi sáng anh dọa em sợ rồi không?" Lồng ngực run lên từng đợt, khóe miệng cong lên ý cười nồng đậm ý vị cưng chìu.
Rõ ràng là anh không bình thường, lại còn bảo mình sợ đến choáng váng.
Bộ dáng hờn giận đến đáng yêu của Tang Trà Thanh khiến Long Cửu ngắm đến ngẩn ngơ, anh cắn răng kiềm nén thứ cảm giác nóng rực đang sôi trào khỏi lồng ngực mình.
"Ngủ đi, tối nay anh tạm tha cho em, ngày mai muốn em cũng không muộn." Long Cửu cúi người xuống bên tai cô thủ thỉ, âm thanh trầm thấp đầy sức nam tính êm ái và ôn hòa hơn bao giờ hết.
Trái tim đột nhiên khẽ run lên, gương mặt mỏng manh nhỏ nhắn của cô lại lần nữa bạo hồng.
Chợt muốn phản bác lại anh, cô vừa định mấp máy miệng kháng nghị thì chợt bờ môi lạnh lẽo tựa băng của anh đột ngột hôn lên bờ môi, động tác dịu dàng có phần yêu thương giống hệt đôi vợ chồng son trao nhau những cử chỉ thắm thiết.
Tang Trà Thanh nhắm chặt hai mắt, thừa nhận sự ôn nhu của anh, chỉ cần có sự dịu dàng này của anh, cô vĩnh viễn không muốn thức tỉnh giấc mộng đẹp này.
__________
Khách sạn Rella.
Kiến trúc tòa Khách sạn cao cấp nổi tiếng dưới sự quản lý của tập đoàn Long thị khiến cho Tang Trà Thanh không khỏi ngẩn người vì ngỡ ngàng.
Với cách thiết kế kiểu Gothic cổ điển kết hợp với phong cách đương đại đầy trang nhã và sang trọng khiến cho khách sạn tựa như tòa cung điện tráng lệ thời hoàng kim. Những chùm đèn vàng xa hoa mờ ảo bao trùm không gian kỳ bí nơi khách sạn khiến Tang Trà Thanh ngỡ mình như đang lạc vào chốn thần tiên xinh đẹp.
Thường ngày khách sạn Rella luôn tĩnh mịch mang đúng phong cách sang trọng và quý phái đúng kiểu, khiêm tốn nhưng lại xa hoa, bất cứ nhân vật nào, một khi bước chân vào khách sạn này, không giàu có thì cũng là nhân vật máu mặt trong xã hội.
Tối nay khách sạn xa hoa này có tổ chức một buổi tiệc đấu giá do Long thị tổ chức. Khác với ngày thường, vì bên phía đại diện Long thị đột nhiên cho mời cánh nhà báo đến buổi tiệc nên tòa khách sạn trở nên náo nhiệt lạ thường.
Các nhà truyền thông tiếng tăm đều tụ hội đến đây để tranh phần nhặt tin, một buổi tiệc với quy mô khủng khiếp mà có lẽ cả đời bọn họ có nằm mơ cũng chưa bao giờ tưởng tượng được có thể đặt chân đến đây, các vị khách quý đều đã có mặt đầy đủ, buổi tiệc đấu giá chính thức được bắt đầu.
Ngày thường, mọi hoạt động tham gia tiệc hội của Long Cửu đều được phía truyền thông viết lách rất cẩn thận, một khi không có sự cho phép của anh, không một ai dám đưa tin bậy bạ. Còn lần này, Long Cửu lại hào phóng gửi lời mời đến cánh báo chí và truyền thông đến khách sạn xa hoa nhất – nơi mà anh là ông chủ, thật đúng là khiến người khác phải ngạc nhiên đến nỗi không tin vào mắt mình.
Buổi tiệc được tổ chức ở sảnh chính đặc biệt xây dựng bên trong khách sạn, với đèn hoa thủy tinh có chức năng xoay tròn được thiết kế bởi tay nghề nổi tiếng nhất ở Italy, trên vách tường có điêu khắc hàng ngàn đóa tulip được vẽ tỉ mỉ bằng tơ vàng ròng. Ngay cả ly rượu cũng được thiết kế sang trọng bởi những đường cong mảnh mai trong suốt khiến ai đó đều phải trầm trồ tán thưởng không thôi, chỉ bằng đó thôi cũng nhận ra được một điều, chủ nhân của bữa tiệc này phải là loại vương giả cao quý đến bực nào.
Sau khi buổi tiệc được mở màn, Long Cửu một thân áo dạ màu tím đậm tao nhã nhưng ngập tràn mị lực kết hợp với gương mặt tuấn tú tựa như chạm khắc kia bước ra thu hút toàn bộ mọi sự chú ý.
Đôi mắt ẩn chứa con ngươi màu hổ phách luôn bí ẩn lạnh lùng khiến bao đôi phương nhiều lại phải mê mẩn sợ hãi vì nó, trên người toát ra một loại hơi thở vương giả làm cho không ít người phải cúi đầu vì cảm thấy quá hổ thẹn.
Càng khiến cho người ta cảm thấy chói mắt hơn chính là người phụ nữ đang khoác tay đi bên cạnh Long Cửu, một người phụ nữ mang hơi thở và dáng dấp của một vương hậu quyền quý, dưới ánh đèn lấp lánh tựa hàng ngàn viên kim cương tán xạ dưới ánh hào quang chiếu rọi lên người cô, khiến cả người trở nên kiều diễm và lộng lẫy không gì sánh bằng .
Hơi ngẩng đầu, người phụ nữ mang gương mặt cao ngạo bước ra khỏi ánh đèn chói lọi uyển chuyển sải chân đi vào sảnh chính, cánh tay giữ chặt lấy đối phương giống như đang muốn chứng minh thân phận của mình, phải là cô mới xứng đáng trở thành vị hôn phu của người đàn ông quyền lực này.
Mấy chiếc máy ảnh tinh vi lặng lẽ liều mạng nhấp nháy, trợ thủ đắc lực của anh thấy thế bèn muốn phái người đến ngăn cản thì bắt gặp ánh mắt của Long Cửu ra hiệu cho anh liền không khỏi liền giật mình.
Tên trợ thủ đó không hiểu vì sao Cửu Thiếu lại bỏ qua chuyện vượt quá giới hạn của cánh báo chí kia, trên gương mặt Cửu Thiếu lại không có bất cứ thái độ gì tỏ vẻ khó chịu hay tức giận. Nhưng có một điều rất rõ ràng, hành động bỏ qua của Cửu Thiếu vừa rồi đã thành công khiến cho tên ký giả kia được nước lấn tới, hắn thích thú chụp ảnh một cách công khai, hắn biết nếu Cửu Thiếu đã rộng rãi mời bọn hắn đến thì ít ra cũng sẽ không hào phóng cản trở công việc của bọn họ, tuy nhiên, có một điều bọn họ không hề hay biết.
Buổi tiệc tối nay, không giống với buổi tiệc bình thường khác.
Long Cửu đưa mắt ra hiệu cho Tôn Thiên Khoát, đối phương lập tức sải chân đi làm nhiệm vụ được giao – tiếp đón một nhân vật chính đã khiến cho buổi tiệc này có nhiều điều không giống với bình thường.
"Là tiệc đấu giá nhưng tối nay sẽ ngoại lệ, sẽ không có bất cứ cuộc giao dịch nào, tối nay tôi mời mọi người đến đây là để cảm ơn quý vị những năm gần đây đã luôn ủng hộ và hợp tác với Long thị chúng tôi để đi đến thành công ngày hôm nay. Mong mọi người tận tình hưởng thụ, vui chơi thỏa thích."
Long Cửu đứng giữa sân khấu bữa tiệc gửi một bài phát biểu đại khái với khách quan xung quanh, giọng nói trầm thấp có pha vài phần lười nhác nhè nhẹ, hơi thở vương giả cao quý của anh khiến mọi người có phần cảm thấy áp lực nhưng vô cùng kính nể.
Mọi người bắt đầu vỗ tay gia nhập tiệc tùng, đám ký giả cũng tranh thủ thời cơ không dám chậm trễ dù chỉ một giây để chụp đủ hết mọi khoảnh khắc ân ái thân thiết của Long Cửu và Kỳ Nguyệt , giống như muốn mượn cơ hội này để đào bới xem tình cảm của họ thực sự có nguy cơ sứt mẻ không?
Chợt, không biết là người nào đó đột nhiên ngỡ ngàng thốt lên. Tất cả mọi người cùng không hẹn mà quay đầu nhìn theo tầm mắt của người vừa thốt lên đó.
Trước cửa, một thân ảnh lộng lẫy vô cùng hoàn mỹ dưới bộ váy dạ tiệc ôm sát vóc dáng xinh đẹp tôn lên những đường cong mê người. Chiếc váy màu tím nhạt được đính thêm hàng ngàn viên kim cương quý men theo viền áo càng tôn thêm vẻ quyến rũ động lòng người, toát lên khí chất cao quý cùng mị lực.
Làn da trắng mịn như ngọc vô cùng mê người dưới sắc tím gợi cảm lại được phối hợp thêm với lớp sa mỏng cùng viên ngọc trai trắng phần đai lưng, ánh kim cương lấp lánh nạm ở cổ áo, không thể nghi ngờ cô chính là tiêu điểm của buổi tiệc đêm nay.
Càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn đó chính là bộ váy dạ hội trên người cô có thiết kế hoàn toàn giống với kiểu dạ phục của Cửu Thiếu, đặc biệt là lớp ren quanh phần đai lưng.
Không nói đến người đàn ông khác, ngay cả Long Cửu khi nhìn thấy cô từ cánh cửa bước vào, cũng bị vẻ đẹp của cô làm cho sững sờ. Mái tóc dài đen mị hoặc hơi xoăn ở sau ót khiến cô trông quyến rũ và gợi cảm lạ thường. Đôi mắt trong vắt tựa như làn nước thu khiến cô tựa như một bông hồng cao quý, thu hút mọi ánh nhìn, khiến người ta thèm muốn nhưng lại vô lực níu giữ...
Không thể không thừa nhận cô thực sự có đủ mị lực hấp dẫn đàn ông.
Tang Trà Thanh có chút khẩn trương bước vào sảnh chính. Mặc dù cũng không phải là lần đầu tiên tham gia dự tiệc. Không phải lần đầu bị người khác nhìn ngó soi mói này nọ nhưng dù sao cô cũng vẫn cảm thấy có chút khẩn trương!
Tiếng cười nhẹ bật ra từ yết hầu gợi cảm. Ngay từ giây phút cô bước vào cửa Long Cửu không hề rời mắt khỏi người cô, khuôn mặt thanh tú của cô, cái cổ trắng nõn dưới lớp kim cương được đính tinh tế viền quanh, tóc dài mềm mại, dáng đi cùng với tư thái ôn tồn cùng biểu tình ẩn nhẫn, dưới bộ váy ôm dài màu tím nhạt kia, bộ dáng ngây thơ có phần hồi hộp của người con gái khiến Long Cửu không khỏi cúi đầu cười ra tiếng.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn của cô lại có vẻ tĩnh lặng mê người, như là đóa hoa oải hương nhuộm cả sắc trời xanh lạnh lùng ngoài kia. Đột nhiên anh muốn chạy đến bên cô, ôm chặt cô trong ngực, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, hít sâu một hơi để cảm nhận được sự tồn tại của cô bên cạnh mình mới an tâm. Ngoài ra, dáng vẻ yêu kiều gợi cảm của cô thật khiến cho máu nóng của anh bắt đầu trỗi dậy, chỉ cần nghĩ đến người con gái kiều mỵ trước mặt nép vào trong lồng ngực mình, khuôn mặt tinh tế cùng đôi mắt long lanh hơi khép hờ, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra. Cổ váy tím gợi cảm lộ ra cơ thể đầy đặn quyến rũ. Làn da trắng nõn như ngọc không tì vết có thể so với bông tuyết khiến cho dục vọng anh bắt đầu gào thét!
Một loại cảm giác hối hận dâng lên, cảm nhận được biết bao ánh mắt của người đàn ông khác có mặt ở buổi tiệc đang chằm chằm nhìn về phía cô, anh hận bản thân vì đã để cô xuất hiện công khai thế này.
Trái tim điên cuồng nhảy lên, không phải vì ánh mắt soi mói đánh giá của đám người xung quanh mà là con ngươi màu hổ phách nóng bỏng luôn không rời khỏi cô khiến cô không nhịn được mà đỏ ửng mặt mày.
Cô định đi về phía Long Cửu nhưng phát hiện ra bên cạnh anh còn có Kỳ Nguyệt, bước chân hơi chững lại, cô cố làm ra vẻ tự nhiên rẽ hướng đi sang chỗ khác.
Đôi mày anh tuấn lập tức nhíu lại, trên gương mặt nguội lạnh xuất hiện một tia nhu tình ảm đạm.
Kỳ Nguyệt đứng một bên vô tình bắt gặp được một màn biểu tình hiếm có của Long Cửu kia, đầu quả tim chợt lạnh, cánh tay đang khoác bên người anh lập tức rủ xuống, con ngươi sắc bén bắn ra một tia hận ý lạnh như băng.
Vì sao cô ta lại đến đây...
Là Cửu Thiếu sắp xếp cho cô ta tới sao?
Kỳ Nguyệt cắn chặt bờ môi đỏ mọng, bất lực nhìn bộ dạ phục xứng đôi vừa lứa đến chướng mắt kia, cơ thể không ức chế được giận dữ mà run bần bật. Thừa cơ Long Cửu đang trò chuyện với tổng tài bên xí nghiệp, Kỳ Nguyệt sải bước chân kiên định đi về phía Tang Trà Thanh đang đứng, mỗi bước đi đều mang theo oán khí nồng đậm.
"Đúng là không biết xấu hổ!"
Đang đung đưa ly rượu vang trong tay, Tang Trà Thanh giật mình nghe được câu này truyền thẳng vào tai mình, đối phương cố ý hạ thấp giọng ẩn nhẫn nói một câu, giọng điệu có phần chanh chua khiến cô không cần suy nghĩ cũng biết đối phương là ai.
"Thế nào? Không đúng sao?" Kỳ Nguyệt thấy phản ứng bình thản như không của Tang Trà Thanh, lửa giận trong lòng ngày một tăng cao, tiếng giày cao gót chói tai vang lên, Kỳ Nguyệt nhanh chóng đi tới trước mặt cô.
"Kỳ tiểu thư, cô là một đại minh tinh màn bạc, ở trong trường hợp này, làm ơn chú ý đến hình tượng và cách nói năng của mình." Tang Trà Thanh cười nhạt đáp một câu, so với thái độ hùng hổ của Kỳ Nguyệt thì biểu hiện của cô lại có phần điềm tĩnh và thong dong.
" Cô...cô dám lên mặt dạy đời tôi?!" Kỳ Nguyệt không nhịn được muốn nổi điên, nghiến răng nghiến lợi gằn một câu.
"Không dám, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô mà thôi." Biểu tình thản nhiên như có như không vô tình lộ ra một phần lãnh đạm giống như không hề biết đối phương đang nhẫn nhịn lửa giận đến muốn phát điên.
"Tang Trà Thanh, cô đúng là không biết xấu hổ, cô nghĩ cô có tư cách để tới đây sao?" Giận thì giận như hình tượng phải giữ, Kỳ Nguyệt cố đè thấp âm thanh xuống mức tối thiểu, ký giả có mặt ở đây rất đông, cô không muốn cơn giận của mình trở thành đề tài khai thác của đám nhà báo kia.
"Tôi có tư cách hay không, cô là người rõ nhất mới phải, là anh ấy yêu cầu, tôi nào dám không nghe." Hơi cong môi cười nhạt, Tang Trà Thanh hờ hững đáp một câu.
"Cô . . ." Bị đối phương nói một câu đến cứng họng không biết phải đáp trả thế nào đành chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.
"Lập tức cút đi cho tôi." Kỳ Nguyệt bước lên phía trước một bước, thấp giọng đưa ra yêu cầu đuổi khách, nhất định cô phải đuổi được Tang Trà Thanh rời khỏi nơi này, trực giác nói cho cô biết sự xuất hiện hôm nay của cô ta nhất định sẽ khiến cô lâm vào tình cảnh khốn cùng. Hôm nay nhiều nhà báo đến vậy, nhất định sau bữa tiệc sẽ không tránh khỏi bị họ bao vây công kích hỏi han các kiểu. Nếu như trong bữa tiệc, Cửu Thiếu có những cử chỉ thân mật với Tang Trà Thanh, nói vậy vấn đề về tình trạng hôn nhân rạn nứt giữa cô với Cửu Thiếu sẽ bị vạch trần.
" Nếu cô có thể thuyết phục anh ấy cho phép thì tôi sẽ chủ động rời đi."
" Hừ, nực cười, cô cho rằng Cửu Thiếu là người của cô sao?" Kỳ Nguyệt cảm thấy nực cười, hô hấp ngày một lúc dồn dập hơn.
"Vậy anh ấy là người của cô sao?" Một câu nghi vấn đáp trả lại Kỳ Nguyệt tựa như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào sâu trong tim đối phương.
Lời vừa ra khỏi miệng, Tang Trà Thanh lập tức liền hối hận, tự khi nào cô đã trở thành một người phụ nữ phát ngôn bừa bãi như thế, mà bộ dáng càng trông chẳng khác gì đang cướp đoạt người.
Nguyên do là vì sự dịu dàng khác thường mà Long Cửu dành cho cô mấy ngày qua sao? Cuối cùng để cho cô có chút đắc ý xa xỉ, cho dù có là tình nhân của anh, cô cũng can tâm tình nguyện mà đứng trước mặt người phụ nữ được cho là sắp trở thành vợ của anh, tranh giành tình cảm của anh.
"Con tiện nhân này!" Kỳ Nguyệt bị một câu của cô chọc tức đến điên rồi, không màng đến hình tượng lễ nghĩa, cô thuận tay cầm ly rượu vang đỏ trên bàn, định hướng về phía Tang Trà Thanh vung lên.
Đang trong tình trạng não nề chính bản thân, Tang Trà Thanh nhanh chóng nhận ra hành động càn rỡ của đối phương, mặt mày biến sắc, cô lập tức vươn tay nắm chặt cổ tay Kỳ Nguyệt, thành công ngăn cản một màn tạt nước nổi tiếng trong truyền thuyết đánh ghen.
Bị Tang Trà Thanh cản trở một phen, cơn giận của Kỳ Nguyệt gần như đã đạt ở mức quá giới hạn cho phép, cô nhăn mặt nhăn mày cố vặn cổ tay hòng để ly rượu dội thẳng lên bộ dạ phục màu tím kia, để đối phương phải thất thố nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây, càng sớm càng tốt.
Hành động người nặng người nhẹ của hai người đã sớm thành vở kịch hấp dẫn bao ánh mắt người xem, có vài người mang theo dáng vẻ ngạc nhiên có phần mong chờ xem kịch vui giữa hai người phụ nữ xinh đẹp kia.
"Làm sao đây, tất cả mọi người đều đang nhìn cô, cô muốn hủy hoại hình tượng của mình trước mặt công chúng sao?" Tang Trà Thanh hờ hững lạnh lùng nói, lực tay không giây phút nào buông lỏng, nếu chỉ hơi nới lỏng một chút thôi, ly rượu vang đỏ kia sẽ ngay lập tức dội thẳng vào người cô, bộ dạ phục do đích thân nhà thiết kế nổi tiếng Italy làm cho cô nhất định sẽ bị hỏng.
"Tôi mặc kệ, hôm nay mục đích chính của tôi chính là muốn cho cô biết, cô chỉ là kẻ thứ ba xen vào phá hoại hạnh phúc gia đình người khác." Có mấy người đứng bên cạnh ủng hộ Kỳ Nguyệt, có phần không ưng bụng với Tang Trà Thanh, lập tức đôi mắt đẹp đang ẩn nhẫn hận ý chợt biến đổi, nụ cười xảo quyệt xuất hiện bên khóe môi, Tang Trà Thanh còn chưa kịp tiêu hóa hết sự biến đổi thái độ nhanh chóng của con người kia thì chợt thân ly nghiêng đi, toàn bộ rượu đỏ đều bắn lên người Kỳ Nguyệt.
Tang Trà Thanh không khỏi kinh ngạc, không ngờ đối phương có thể chơi chiêu trội như thế.
Rượu vừa hắt đi, xung quanh bao nhiêu tiếng hít lạnh đồng loạt vang lên.
Môi đỏ mọng bật ra một nụ cười khổ. Nói vậy trong mắt đám người ở đây, cô hẳn là một kẻ ghê tởm và đáng ghét.
Bầu không khí vui vẻ chợt tan biến, quan khách bắt đầu đưa mắt nhìn náo nhiệt bên đó. Long Cửu cũng phát hiện có gì bất thường bèn chững chạc sải bước đến chỗ hai người phụ nữ giằng co bên kia. Tất cả mọi người đều hiếu kỳ không biết anh sẽ xử lý màn kịch đánh ghen này thế nào.
Thời gian bắt đầu ngưng đọng.
Long Cửu đi tới bên cạnh hai người. Đôi mặt hẹp dài khẽ nheo lại liếc mắt nhìn bộ lệ phục ướt đẫm rượu đỏ, sau đó lại đặt mắt quan sát vẻ mặt nhàn nhạt khó dò của Tang Trà Thanh.
Bàn tay lặng lẽ nắm chặt, Tang Trà Thanh cố gắng che giấu chút sợ hãi trong lòng, cô sợ không biết phải giải thích hiểu lầm này với anh thế nào, hay là nói với trước mặt bao nhiêu khách mời ở đây rằng, cô đang công khai cướp bạn trai của người chưa lập gia đình.
"Em không sao chứ?" Môi mỏng cong lên ý cười nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp đầy từ tính khiến cho người khác không thể nào hiểu được suy nghĩ của anh lúc này.
Không nhận được lời đáp lại của Kỳ Nguyệt, Tang Trà Thanh lúc này mới phát hiện ra, một câu hỏi han ôn nhu của anh, là đang nói đến cô!
Mới vừa rồi cô cho là...
"Không ... không sao." Trái tim đập hụt một nhịp, ánh mắt cô bắt đầu trở nên mất tự nhiên.
"Thật sự không sao?" Ngón tay thon dài đặt lên gương mặt cô, âm thanh giống như một câu thần chú dịu dàng dụ hoặc đối phương.
Sự quan tâm đầy ôn nhu đến vô hạn của anh khiến cô ngỡ mình đang nằm mộng.
"Cửu Thiếu!" Kỳ Nguyệt đứng bên nức nở một tiếng, âm thanh ngập tràn u oán khiến người nghe phải tan nát cõi lòng. :
"Chuyện gì?" Môi mỏng vẽ ra một đường cong không hề ấm áp, hơi thở bắt đầu trở nên nguy hiểm mang theo một tia vô tình khó giấu.
"Sao anh có thể làm thế trước mặt mọi người, anh muốn để em mất mặt sao?" Kỳ Nguyệt giận dữ nhìn Long Cửu, bộ dáng khóc lóc giống như đang tố cáo hành vi vô tình của anh, từ nhỏ đến lớn cô đã bao giờ bị phân biệt đối xử kiểu đó bao giờ, vì anh, thậm chí đến nhân phẩm mình cô cũng chẳng màng giữ lấy, mỗi ngày trước mặt anh đều làm ra vẻ chẳng khác gì kỹ nữ đi cầu xin tình yêu của người khác.
"Mất mặt sao? Tất cả mọi chuyện không phải do cô gây ra sao? Tự làm tự chịu!" Một câu thốt ra, bên môi cong lên ý cười lạnh lẽo, có chút trào phúng chế nhạo sự ngu ngốc của cô.
"Em là vị hôn phu của anh đó!" Kỳ Nguyệt lớn tiếng hét lên, như muốn chứng minh cho tất cả quan khách ở đây biết rằng thân phận của cô là gì.
" Cô nói, cô là vị hôn phu của tôi? Không nhắc thì tôi cũng quên mất." Long Cửu hờ hững đáp trả một câu vờn nhẹ như gió thổi trong đêm. Nhưng bằng đó lại khiến bao người xem kịch vui xung quanh phải sững sờ hít một hơi khí lạnh, ai cũng bị phát ngôn của anh mà đổ mồ hôi lạnh.
Kỳ Nguyệt nghe xong cũng không khỏi hốt hoảng, cô dường như có thể đọc được hàm ý sâu xa khác trong câu nói của anh, cũng có loại dự cảm xấu kế tiếp sẽ phát sinh.
Không khỏi lui về phía sau hai bước, Kỳ Nguyệt mang vẻ mặt cô đơn giống như bị đả kích nặng nề.
Tang Trà Thanh đứng một bên quan sát tình hình trước mắt. Cô không hiểu vì sao Long Cửu lại dùng cách này để giải quyết tranh chấp giữa hai người. Cô phải thừa nhận rằng, cô thật sự không hiểu lúc này anh đang nghĩ gì.
"Cửu Thiếu, anh có thể ra mặt giải thích một chút rằng anh và Miss Trà rốt cuộc là có quan hệ gì không?" Một tên ký giả không nhịn được len người vào cuộc.
Một câu hỏi vừa thốt lên, như đòn bẩy tiếp sức cho cánh nhà báo còn lại, hàng chục ánh đèn flash bắt đầu chớp nháy, hàng ngàn câu hỏi bắt đầu tuôn trào ra khỏi miệng.
"Cửu Thiếu, anh đã từng hôn Miss Trà trong buổi diễn hòa tấu của cô ấy, vậy điều đó có đồng nghĩa là quan hệ của hai người không được bình thường."
"Cửu Thiếu, Kỳ tiểu thư từng công khai nói rằng Miss Trà đang chen chân vào tình cảm của hai người, chuyện này là thật sao?"
"Cửu Thiếu, xin anh hãy giải thích một chút, quan hệ của ba người rốt cuộc là như thế nào?"
"Miss Trà, liệu có đúng như những lời Kỳ tiểu thư từng công bố, cô là người thứ ba phá hoại tình cảm của hai người họ sao?" Một tên ký giả nam thoải mái bưng ly rượu, ngôn từ sắc bén chen miệng vào hỏi.
Tang Trà Thanh nghe xong có chút khẩn trương. Bất an muốn lui về phía sau mấy bước. Những vấn đề mang tính châm chích này cô không biết phải trả lời thế nào, càng không muốn dính dáng đến nó. Nhưng bên hông đột nhiên xuất hiện một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, hơn nữa là không hề buông lỏng, thậm chí là dùng lực kéo cô giữ lại bên cạnh mình, giống như không muốn cô trốn tránh sự việc diễn ra trước mắt, mà phần nhiều là đang bảo vệ cô.
"Đủ rồi!" Hai từ lạnh lẽo phát ra từ miệng Long Cửu khiến đám ký giả lập tức im phăng phắc, không một kẻ nào dám hít thở mạnh, mồ hôi lạnh bắt đầu dọc theo sống lưng chảy xuống.
Không quan tâm đến ánh mắt của mọi khách mời xung quanh, Long Cửu một tay ôm eo Tang Trà Thanh thong dong đi đến giữa sảnh tiệc, phong thái lạnh lùng quét một vòng đám người xung quanh.
"Hôm nay tôi tổ chức dạ tiệc này là muốn nói cho mọi người biết từ sau tối hôm nay trở đi, tôi không hy vọng các vị tòa soạn, báo chí đánh giá Miss Trà là tình nhân của tôi hay là viết những tin gây bất lợi cho cô ấy, nếu như ngoan cố không hiểu ý tôi, hậu quả các người cũng rõ." Con ngươi màu hổ phách bắn ra một tia tàn nhẫn, ngữ khí lạnh lẽo cảnh cáo đám ký giả xung quanh.
" Về phần gần đây có tin đồn sáo rỗng giữa tôi với cô ấy. Tôi không muốn nhiều lời, chỉ có một câu." Một câu nhàn nhạt của Long Cửu khiến tất cả khách mời lẫn ký giả đều như nín thở, tim gần như ngừng đập chờ đợi lời tuyên bố sau đó của anh.
Tang Trà Thanh cũng không ngoại trừ trong số đó, cô ngẩng đầu lên hồi hộp chờ đợi, có lẽ anh không hề hay biết, một câu nói bảo vệ nhân quyền của cô từ anh khiến cô cảm động và ấm áp đến nhường nào. Cô biết, cô không mong đợi nhiều vào thứ tình cảm lén lút này, chỉ biết giấu nhẹm tình cảm chân thật của mình, lặng lẽ ở bên cạnh anh, như thế là quá đủ.
Cảm nhận được cánh tay vòng quanh eo mình ngày một siết chặt, lòng bàn tay anh cũng trở nên nóng bỏng khiến cô bị vây chặt trong ngực anh. Bờ môi tà mị của người đàn ông hơi mở ra, ngón tay thon dài vươn ra nhấc cằm cô lên, nhẹ nhàng mơn trớn, vừa ân cần, vừa quyến rũ, cái nhìn đầy ôn nhu ái muội của anh như thể xuyên thấu mọi phòng tuyến trong lòng cô, khiến cô bắt đầu kinh hãi. Anh cất lời bá đạo.
"Miss Trà là người phụ nữ của tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...