Ác Ma Tổng Tài, Chớ Tới Gần


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Chạm phải ánh mắt tràn ngập đau đớn của Sở Tiết Nhiên, tự nhiên trong lòng Tang Trà Thanh cảm thấy áy náy vô cùng khi đặt câu hỏi nghi hoặc anh như thế.
Vì thật lòng muốn an ủi anh, cô thấp giọng nhẹ gọi tên anh :" Sở tổng...anh..."
"Thanh Thanh, lẽ nào em cho rằng sự việc lần này anh là người đứng sau?" Sở Tiết Nhiên đau lòng ôm trán hỏi, cả người giống như đang phiêu dạt ở một nơi xám xịt không lối thoát.
"Tôi không có ý này!" Tang Trà Thanh vội vàng lên tiếng giải thích.
"Rõ ràng ý của em là vậy! " Sở Tiết Nhiên đau đớn cười nhạt mở miệng.
"Tôi..." Tang Trà Thanh sầu não nhìn anh, cô biết thái độ của mình tổn thương anh đến mức nào.
"Thanh Thanh, cho dù em có tin anh hay không thì anh cũng muốn nói cho em biết, anh không có liên quan đến chuyện Tiểu Nguyệt ra mặt ngày hôm nay, anh sẽ tìm con bé nói chuyện rõ ràng." Sở Tiết Nhiên biết cô không cố ý bèn không muốn làm khó cô, trên gương mặt anh xuất hiện ý cười dịu dàng mà đã lâu anh không dành nó cho bất kỳ người nào khác
"Cảm ơn anh, Sở tổng." Con ngươi đen láy nổi bật dưới tia nắng mặt trời ấm áp, cô đáp lại anh bằng một nụ cười chân thành.
"À... đến biệt thự của Cửu Thiếu, bây giờ tôi đang ở đó." Lúng túng một hồi, cô khó khăn lắm mới có can đảm nói với anh câu đó.
"Ở đó sao?" Nụ cười trên gương mặt Sở Tiết Nhiên bỗng trở nên cứng ngắc, ngón tay đặt trên vô lăng cũng dần dần yếu đi.
Dọc theo đường đi, bầu không khí không mấy mặn nhạt bao nhiêu, cả Tiểu Du Nhi cũng lẳng lặng nằm trong lòng Tang Trà Thanh không nói lời nào cho đến khi mí mắt nặng dần, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
"Đến nơi rồi, Sở tổng, tôi xuống xe trước đây." Tang Trà Thanh thận trọng liếc mắt nhìn con gái yêu mình trong lòng, nhẹ giọng nói.
"Thanh Thanh!" Trầm mặc hồi lâu, Sở Tiết Nhiên khó khăn mở miệng gọi cô.
"Còn chuyện gì sao?" Dùng động tác xuống xe, cô quay đầu lại nhìn hắn.
"Anh biết...chỉ vì hắn ép em...nên em mới buộc phải ở cùng hắn đúng không Thanh Thanh? Nếu em không thích cuộc sống như vậy, chỉ cần em nói với anh, anh sẽ...."
"Sẽ tìm mọi cách, cho dù có từ bỏ mọi thứ, cũng đoạt em lại từ tay hắn!" Con ngươi đen láy đầy kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô, âm thanh tràn đầy thương yêu cùng trìu mến
"Sở tổng, quên tôi đi." Cô nặng nề thở dài, thấp giọng nói.
Nếu như cô rời khỏi căn nhà đó, Cửu Thiếu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Bạch Thị.

Vì điều này cô nhất định phải chịu đựng tất cả để ở bên cạnh anh, có điều, rõ ràng Bạch Thị không chỉ là lý do duy nhất khiến cô không thể rời đi, đơn giản là vì tận sâu trong lòng cô có một loại cảm giác lưu luyến muốn ở lại.
Sở Tiết Nhiên chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn bóng lưng người con gái mình yêu thương dần dần biến mất sau cánh cửa tòa biệt thự, anh đau đớn nhắm chặt hai mắt.
Làm thế nào anh mới có thể quên cô được đây?
"Sở tổng, sao không vào đây ngồi một chút?" Long Cửu đang trên đường trở về, chợt bắt gặp Tang Trà Thanh xuống xe của Sở Tiết Nhiên. Anh nghiêng đầu nhìn về phía biệt thự, đôi mắt sắc lạnh chợt tối sầm, nghĩ đến cảnh tượng hai người hôm nay lại gặp nhau, lửa giận gần như muốn bùng lên khỏi lồng ngực, Tang Trà Thanh, có phải em hoàn tâm không coi những lời cảnh cáo của tôi ra gì đúng không?
"Không cần." Sở Tiết Nhìn nhìn về phía Long Cửu điềm đạm nói.
"Tôi biết Sở Tổng có ý với Trà Thanh nhà tôi, nhưng tôi không ngờ, Sở Tổng lại mê muội cô ấy đến mức không từ mọi thủ đoạn tiếp cận nhỉ? Chưa chịu buông tay sao?" Long Cửu hờ hững hỏi một câu, khóe miệng cong lên ý cười lạnh.
"Cả đời tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay, sẽ có một ngày, tôi nhất định sẽ đưa Thanh Thanh thoát khỏi lòng bàn tay đen tối của cậu." Sở Tiết Nhiên đưa đôi mắt đầy kiên định Long Cửu, từng lời từng chữ anh nói ra như rít gào qua kẽ răng.
"Cũng phải xem cô ấy có đồng ý hay không?" Khóe môi Long Cửu cong lên ý cười như có như không, âm trầm mở miệng.
"Nếu như không phải cậu giở trò uy hiếp cô ấy, đương nhiên cô ấy sẽ đồng ý..." Rốt cuộc sắc mặt của Sở Tiết Nhiên cũng đã thay đỗi, anh đau đớn vô cùng, nếu ban đầu không phải Long Cửu dùng mọi thủ đoạn ép buộc cô thì bây giờ anh với Thanh Thanh sẽ không phải đi đến bước đường này. Có lẽ bọn họ sẽ hạnh phúc nắm tay nhau đi vào lễ đường kết hôn, cô sẽ ở bên cạnh anh vĩnh viễn, cho dù cô không hề nảy sinh tình cảm nam nữ với anh, nhưng chí ít, cô vẫn ở bên cạnh anh.
" Ha~" Long Cửu không khỏi buồn cười khi nghe Sở Tiết Nhiên nói vậy, ngay giây sau đó anh lập tức thu lại ý cười, con ngươi màu hổ phách bắn ra hàn băng về phía Sở Tiết Nhiên, lạnh giọng hỏi.
"Cô ấy sẽ đồng ý sao?"
"Nhất định sẽ, như tôi vừa nói khi nãy, cô ấy chỉ là bất đắc dĩ ở bên cạnh cậu, nếu như có thể, cô ấy chắc chắn sẽ về với tôi." Ngữ khí của Sở Tiết Nhiên mang theo vài phần phẫn hận.
Gương mặt Long Cửu lập tức sa sầm, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, hai bàn tay giấu trong túi quần nắm chặt thành quyền, anh lạnh lùng liếc đối phương, lạnh lùng nói :" Không có nếu như, cả đời này cô ấy là của tôi."
Lời vừa dứt, Long Cửu hững hờ sải bước chân đi vào biệt thự để lại sau lưng một Sở Tiết Nhiên mang theo đôi mắt đầy cố chấp nhìn theo.
______
Trong phòng ngủ,
Tang Trà Thanh ngồi bên mép giường, ngắm nhìn con gái mình điềm tĩnh ngủ ngon giấc, bảo bối của cô, cứ mỗi khi đi ra ngoài mệt mỏi, sẽ luôn dễ dàng mắt nhắm mắt mở mà tiến vào mộng đẹp.
Đột nhiên nghe được tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên tai, Tang Trà Thanh lập tức cảnh giác sự nguy hiểm đang rình rập sau lưng mình bèn dùng sức xoay người lại, còn chưa biết phải đối mặt thế nào với anh thì anh đã sải bước tiến về phía cô, cô có thể cảm giác được trên người anh tỏa ra một loại hơi thở đáng sợ và nguy hiểm, tựa như Ma vương dưới địa ngục.
Tang Trà Thanh có chút sợ hãi cùng khẩn trương lui về sau mấy bước, cho đến khi bắp chân chạm phải mép giường, cô mới nhận ra hơi thở lạnh lẽo mang theo hàn băng đó đang cách mình rất gần, cô muốn vùng lên chạy trốn khỏi bầu không khí nặng nề đến kinh người này nhưng còn chưa kịp có hành động thì tay đã bị anh nắm, giật kéo về phía mình.

"Làm gì thế?" Tang Trà Thanh run rẩy mở miệng hỏi. Cả người bị Long Cửu cứng rắn kéo về phòng ngủ của hai người.
Cổ tay cảm nhận được đau đớn truyền đến, mặc cho Tang Trà Thanh có cố gắng giãy dụa thế nào, anh cũng không chịu buông tay, giống như một chiếc gọng kiềm sắt trói chặt cô, cô không biết rốt cuộc cô đã chọc giận anh chuyện gì.
"Đau, anh buông tôi ra đã!"' Tang Trà Thanh nhíu mày, can đảm đối diện với cơn giận dữ của anh mặc dù trong lòng đang rất hoảng sợ.
Long Cửu không nói một lời đặt Tang Trà Thanh khóa chặt trên tường, con ngươi màu hổ phách bởi vì tức giận mà hóa màu đỏ rực, anh hung hăng giữ chặt hai cánh tay cô, gân xanh cũng vì thế mà nổi bạo.
Nhớ lại những lời Sở Tiết Nhiên nói vừa nãy, anh thật sự muốn phát điên nhưng cuối cùng lại không làm gì được. Cô lại đi gặp hắn, lại ngồi cùng xe với hắn, vì sao cô vẫn còn dây dưa với hắn? Lẽ nào giống như lời Sở Tiết Nhiên nói, chỉ cần anh không cường đoạt cô, chỉ cần anh không uy hiếp cô, cô sẽ đi theo Sở Tiết Nhiên.
Bàn tay chợt dùng sức, Long Cửu bị thứ cảm giác nghẹn tức của lửa ghen khiến lý trí anh gần như bị thiêu cháy.
"Đau quá..." Tang Trà Thanh nhíu mày, trên gương mặt nhỏ nhắn cũng vì đau đớn mà cau lại, cô nhịn không được mà đau đớn kêu lên.
"Lại gặp cái tên họ Sở đó....có phải không?" Long Cửu thấy vậy bèn gạt cánh tay mình ra, anh cố nén cơn giận trong lòng mình, cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo lại một chút nhưng ngữ điệu lại không mấy nhân từ.
Tang Trà Thanh ôm lấy cánh tay đỏ ửng của mình, miễn cưỡng đối diện với đôi mắt lạnh giá của anh. Cô cảm thấy nực cười, lại càng cảm thấy bi thương vì sự giận dữ vô cớ đó, chợt ngẩng đầu, cô không mảy may sợ hãi, thản nhiên nhìn anh hỏi : "Vì cái gì tôi không thể gặp anh ấy?"
"Chẳng phải tôi đã nhắc nhở em không được gặp tên đó rồi sao?" Long Cửu rống lên một tiếng giận dữ, dường như anh muốn khiến cho cả biệt thự này nổ tung vì âm lượng của anh.
"Anh làm gì thế? Du Nhi còn đang ngủ..." Tang Trà Thanh tức giận nghiến răng khẽ kêu.
Long Cửu duỗi bàn tay ra kéo cô ôm chặt vào lòng mình, bờ môi lạnh lẽo mang theo vài tia lửa giận áp lên bờ môi đỏ mọng của cô, nào cắn nuốt, nào điên cuồng chiếm đoạt, anh muốn dùng nụ hôn này để phát tiết, mà chủ yếu là để xóa đi nỗi bất an và cảm giác trống rỗng trong tim mình.
"Buông tôi ra!" Bị anh hôn đến sinh đau, cô liều mạng lắc đầu,, giãy dụa thoát khỏi hơi thở điên cuồng của anh.
"Sao? Chỉ có chút này mà em đã không muốn tôi chạm vào em sao? Có phải vì em thích hắn nên mới bài xích tôi, có phải em đã yêu hắn rồi không? "Long Cửu hung hăng rống to chất vấn.
"Anh ăn nói vô lý gì vậy?" Tang Trà Thanh cũng bị sự điên loạn của anh mà tức giận đến nổ đom đóm. Nghe được một loạt lời chất vấn của anh, cô càng cảm thấy anh nói chuyện ngày một quá đáng và vô lý.
Cô chỉ tình cờ gặp được Sở tổng, chứ có phải loại hai người có tình có ý muốn gặp mặt.
Bầu không khí bên trong phòng ngủ trở nên rét lạnh.
"Đúng! Tôi ăn nói không lý lẽ." Bàn tay anh vô tình bóp lấy cằm dưới cô nhấc lên,nghiến răng nghiến lợi nói.
Bỗng chốc, Tang Trà Thanh cảm thấy lồng ngực mình trở nên chua xót, loại cảm giác khó chịu tựa như tảng đá nặng đè xuống người, trút hết hơi thở sinh tồn cuối cùng của cô, anh đã bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của cô chưa? Anh có biết sự giận dữ của anh có quá đáng hơn việc sáng nay cô đã phải sợ hãi chịu đựng cảnh bị hàng trăm nghìn người xông tới đòi đánh loại tiểu tam cướp gia đình người khác như cô chưa? Anh lúc đó ở đâu, làm gì? Bây giờ, thứ mà cô phải đối mặt chính là ánh mắt khinh miệt của biết bao nhiêu người. Cô đã quá mệt mỏi rồi, cô thật sự không còn sức đâu đi tranh cãi với anh.

"Tôi không muốn gây sự với anh, tôi trở về phòng ngủ với Du Nhi đây." Ánh mắt lạnh nhạt chống lại cơn thịnh nộ trong đôi mắt anh, cô mệt mỏi buông một câu.
"Trà Thanh, tôi thấy em bị tên họ Sở đó dụ dỗ rồi."
Một câu nói tựa như con dao găm sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim cô, mọi sự chống đỡ, mọi sự nhẫn nhịn gần như bị một câu của anh đập cho tan nát.
"Đúng, tôi bị anh ấy dụ dỗ rồi thì đã sao, cho dù anh ta có làm tổn thương tôi đến mức nào, có lợi dụng tôi để mưu cầu bản thân đi chăng nữa thì tôi vẫn cảm thấy anh ấy tốt hơn anh gấp trăm lần, anh ấy là người đàn ông đơn giản, tốt bụng, còn anh thì chỉ là một tên ngông cuồng thích điều khiển người khác, anh ấy tốt hơn anh gấp trăm gấp vạn lần..." Tang Trà Thanh giận dữ thét vào mặt Long Cửu.
"Giỏi lắm, vậy sao em lại rời khỏi hắn, vì sao lại chạy tới tìm tôi, vì sao lại giống như gái lẳng lơ leo lên giường lấy lòng tôi." Long Cửu gần như bị lửa giận thiêu đốt đến điên dại, tròng mắt hiện lên tia máu đỏ tươi đến ghê sợ, mỗi một chữ anh phát ra khỏi miệng, không chút suy nghĩ, chỉ thế mà trực tiếp thốt lên.
Cô sững sờ nhìn anh, hốc mắt lập tức nổi lên một tầng hơi nước dày, khóe mắt đỏ ửng, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Tang Trà Thanh lạnh lùng vứt cho hắn một câu :" Đúng, tôi là gái lẳng lơ đấy, bây giờ tôi đang lấy lòng anh thì chắc chắn một ngày nào đó tôi cũng sẽ nằm dưới thân anh ấy, rên rỉ quyến rũ lấy lòng anh ấy."
"Câm miệng!" Long Cửu giận dữ mạnh mẽ vung tay lên.
Tang Trà Thanh sợ hãi nhìn thấy động tác của Long Cửu, cô theo bản năng nhắm chặt hai mắt, bả vai cũng vì thế mà co rụt lại.
Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ cùng với gương mặt có phần tái nhợt của cô, bàn tay vung lên lập tức ngừng giữa không trung, ngón tay thon dài vì đau đớn mà nắm chặt thành quyền, cuối cùng không tìm được chỗ phát tiết, anh vung tay lên, gạt đỗ hết một dãy bình hoa trang trí đắt tiền đặt gần đó.
Âm thanh chói tai của tiếng bình hoa vỡ vụn vang lên, cũng đồng thời mang theo tiếng lòng của cô, tan nát.
Chỉ cần chuyện có liên quan đến cô, anh giống như trở thành một kẻ khác, một người không có nguyên tắc, không có nói lý lẽ, không cách nào giữ được bình tĩnh lý trí, dễ dàng tức giận mắng người, thậm chí là cả khống chế không được muốn đánh người. Nhưng khi nhìn thấy cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô khẽ run lên. Tiềm thức anh đột nhiên thức tỉnh, anh mới lờ mờ nhận ra suýt chút nữa mình đã làm chuyện khủng khiếp gì với cô.
Tang Trà Thanh ngây ngốc nhìn chằm chằm Long Cửu, giống như một con thỏ hoảng sợ đang chứng kiến cảnh con sói đói biến hình giữa đêm trăng tròn vằng vặc.
Vừa rồi anh định...
Định đánh cô
Anh muốn đánh cô.
Nhìn trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh lốm đốm vài tia máu, trái tim cô gần như bị xé nát đến không còn nhận ra nguyên dạng, chỉ có đau đớn, thống khổ, chua xót, đắng cay đang điên cuồng xâm nhập cô.
Một cái tát vừa rồi của anh, tuy không rơi trên mặt cô, nhưng lại vô tình đánh thẳng vào tim cô.
Long Cửu của bây giờ chẳng khác gì một con thú dữ điên dại đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô, con thú đó dường như đang cố lấy lại lý trí của mình, rất muốn giơ móng vuốt ra nhẹ nhàng ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của cô, an ủi cô bảo cô đừng sợ anh. Nhưng cuối cùng, mọi hành động trong tiềm thức đó gói gọn lại thành một quả đấm đặt bên người, anh không nói lời nào, lặng lẽ dậm chân rời khỏi phòng.
Không còn thân ảnh cao lớn đáng sợ của Long Cửu, Tang Trà Thanh cuối cùng cũng không chịu được đau đớn mà ngã khuỵu xuống sàn. Hai tay ôm thật chặt bả vai, co ro ngồi bên góc tường run rẩy. Vùi mặt giữa hai bên đầu gối, cô muốn dùng hành động yếu đuối này để an ủi tâm hồn đầy tổn thương của mình
Cô tình nguyện bị anh đánh một cái tát đó, ít ra thì nó sẽ khiến cô không đau đớn như bây giờ...

Bả vai điên cuồng run lên. Cả người co rúc cong lại như con tôm chết cạn. Trong phòng vẫn còn thoang thoảng hơi thở nguội lạnh kinh người của anh, nó khiến trái tim cô không nhịn được mà nhói đau.
__________
Bóng đêm xuyên thấu qua lớp rèm cửa sổ mỏng, ánh trăng nhu mỹ dịu dàng hôn lên cơ thể nhỏ bé đang nằm nghiêng trên giường ngủ. Ánh sáng rất mờ nhạt, đến nỗi chỉ còn là một vệt sáng mỏng manh chiếu lên gương mặt cô gái ấy. Yên tĩnh là thế, nhưng cô không tài nào an giấc được, lồng ngực cảm thấy khó chịu vô cùng, buồn bực dường như khó mà tan đi. Cố nhắm chặt mắt, ép bản thân không được tiếp tục nhớ đến sự tình phát sinh ban sáng.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ đầu hành lang cho đến khi mở cánh cửa lớn bước vào phòng ngủ. Tang Trà Thanh bỗng chốc mở mắt, con ngươi ánh lên một tia thấp thỏm lo âu, rồi lại cảm thấy đáy lòng mình nảy sinh loại cảm giác phức tạp khó nói nên lời.
Long Cửu đứng ở bên giường, lặng lẽ nhìn tấm lưng mỏng manh nhỏ bé của người con gái trên giường mình, cô bây giờ như một con thỏ yên lặng, không còn cái dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững kiên cường của ban sáng, chỉ còn một sự chân thực, không lớp phòng vệ. Anh cứ như vậy ngắm cô, chợt liên tưởng tới dáng vẻ yếu đuối mà sợ hãi của cô ban sáng.
Anh nặng nề thở dài một hơi, là anh đang tự trách mình.
Ngay từ lúc bắt đầu, anh biết rằng cô là người phụ nữ luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, thậm chí có thể dùng những lời làm tổn thương người khác, hơn nữa, cô lại rất hay giấu anh những chuyện nhỏ nhặt, thậm chí là chuyện lớn, cô cũng không buồn san sẻ với anh, chính vì tính cách bướng bỉnh đến đáng giận này, anh dần dần bị cô chinh phục, mọi cử chỉ, thái độ thể hiện trên nét mặt cô đều khiến anh động tâm quan sát chú ý, anh rất muốn giấu người con gái quý giá này đi.
Giống như hôm nay, vì anh quá tức giận nên không chịu điều tra rõ ngọn ngành mọi chuyện, mãi cho đến khi xế chiếu, Du Nhi tỉnh dậy kể với anh toàn bộ sự việc, là hai mẹ con gặp nguy hiểm, Sở Tiết Nhiên tình cờ đi ngang qua giúp đỡ. Anh không ngờ cô lại bị đám người hâm mộ của Kỳ Nguyệt bao vây, càng không ngờ nếu không phải nhờ Sở Tiết Nhiên, có lẽ hai mẹ con đã không thể chống chế nổi.
Kỳ Nguyệt là loại đàn bà không biết điều, cô ta dám làm ra loại chuyện này chứng tỏ những lời cảnh cáo lần nữa không có chút tác động nào đến cô, là anh quá dung túng đối phương nên mới cả gan động đến Trà Thanh.
Anh tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ...
Ánh mắt đượm buồn nhìn chằm chằm thân hình mềm mại trên giường, trái tim khẽ nhói đau, có chút lạnh lẽo. Đúng là anh bị những lời nói của Sở Tiết Nhiên chọc giận đến mức không phân biệt rõ trắng đen, cứ mỗi lần nghe đến việc cô muốn rời khỏi vòng tay của anh để nhào vào lòng người đàn ông khác, anh liền không nhịn được mà trút hết bực tức lên người cô.
Long Cửu chậm rãi ngồi xuống bên giường, trong lòng liên tiếp thở dài vì hối hận.
Tang Trà Thanh vẫn đang trong trạng thái khẩn trương cùng sợ hãi thì chợt một cánh tay dài của anh nhẹ nhàng vòng qua eo cô, kéo cô nhập vào lòng mình. Cảm nhận được lồng ngực ấm áp truyền đến từ phía sau, hô hấp cô bắt đầu rối loạn, cô rất muốn thoát khỏi vòng tay đáng sợ đó, nhưng đối phương lại không cho cô có cơ hội làm thế...
Động tác hết sức dịu dàng và cẩn thận của anh khiến cô không biết phải làm thế nào cho phải, đột nhiên hốc mắt chợt đỏ hoe, sống mũi hơi chua xót.
"Trà Thanh..." Giọng nói trầm thấp khẽ vờn bên tai cô, ngữ điệu của anh có phần mệt mỏi, phần nhiều là đang ủi an tâm hồn cô.
"Chuyện xảy ra hôm nay, anh đảm bảo về sau sẽ không bao giờ tái diễn nữa. . ." Mang theo một tia đau xót, ngón tay thon dài nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của cô, giống như đang lập một lời thề định giữa hai người, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên đỉnh đầu cô.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ấy vẫn chôn chặt trên gối, Long Cửu bất đắc dĩ thở dài, cẩn thận ôm trọn mặt cô quay về phía mình, lúc này anh mới phát hiện ra vài giọt nước mắt đã tràn đầy hai bên gò má. Một tia đau lòng chợt lóe qua, Long Cửu không muốn cứ thấy cô ủy khuất thế này mãi, cảm giác tội lỗi ngày một ăn mòn anh, nước mắt mặn chát của cô tựa như liều thuốc độc thấm dần máu lạnh trong cơ thể anh, khiến tâm can anh đau nhói từng cơn.
"Là anh quá nóng nảy."
"Anh còn định đánh tôi nữa...Thực ra tôi và Sở tổng chỉ tình cờ gặp nhau, tôi không có dụ dỗ anh ấy..." Bởi vì một câu của anh đã khiến Tang Trà Thanh nghẹn ngào nói ra mọi uất ức oan khuất trong lòng, đôi mắt buồn đẫm hơi nước trong veo chậm rãi tuôn rơi, nhớ lại những lời nói ác ý ban sáng của anh, cô giống như đang tố cáo hành động quá đáng của anh, oan ức nói.
"Anh biết, là anh sai, về sau chuyện không phát sinh nữa." Hai bàn tay rộng lớn của anh nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt ướt đẫm của cô, anh dịu dàng dùng bờ môi mình lau đi những giọt nước mắt ủy khuất đó, âm thanh tràn ngập hối hận vô bờ.
Có lẽ vì cảnh đêm quá yên tĩnh, nên trong một giây phút nào đó, hai người cùng cảm nhận được sự rung động nhẹ nơi trái tim mình, những tiếng nức nở khẽ khàng của cô khiến đáy lòng anh ngập tràn tội lỗi, nhưng cũng đồng thời khiến anh càng muốn nâng niu và bảo vệ người con gái này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui