Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân "Mẹ ơi!" Một giọng nói cực kỳ non nớt và trẻ con vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ mê mang của Tang Trà Thanh.
"Gì thế con gái..." Cô đưa tay ôm lấy con gái mình vào trong xe. Đồng thời ánh mắt vô tình nhìn về phía người đàn ông bá đạo đứng đằng sau, con ngươi thâm thúy của anh lóe lên một tia ôn nhu khiến vạn vật xung quanh anh trở nên ấm áp.
"Bố nói muốn mẹ con chúng ta ở cùng với bố!" Tang Du Nhi nũng nịu trong lòng cô, hai mắt cười tươi đáp.
Một chữ "Bố" từ miệng Tang Du Nhi khiến trong lòng cô không hiểu tại sao lại buồn bực, con gái cô nuôi bốn năm, sao có thể dễ dàng chấp nhận Long Cửu là ba mình nhanh như vậy!
"Lái xe đi" Long Cửu ra hiệu về phía tên tài xế, sau đó ngồi vào chỗ của mình, bàn tay rộng lớn duỗi ra qua vai cô, tự nhiên ôm ấp cô vào lòng.
Lập tức, trái tim cô như ngừng trệ, nội tâm dâng lên một thứ cảm giác ngượng ngùng, bối rối, cô mặc cho Long Cửu ôm chặt mình, chậm rãi cảm nhận luồng nhiệt ấm áp cùng hơi thở nam tính quen thuộc của anh.
Bên tai không ngừng truyền âm thanh trò chuyện vui vẻ của hai bố con Long Cửu, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng đây là khung cảnh một nhà hạnh phúc. Nhưng đáy lòng cô, trái tim cô, dường như một chút hưởng ứng cũng không có, cô tê dại đau đớn khi nhớ lại cảnh tượng khi cô hèn mòn kí hiệp định nguyện trở thành tình nhân của anh, làm công cụ phát tiết của anh, nằm dưới người anh...
Trong không khí có một tia bi thương, sầu thảm nhàn nhạt thoảng qua, Tang Trà Thanh nhẹ khép mi, khéo léo giấu nhẹm nỗi bi ai kia xuống tận đáy lòng...
Long Cửu thoáng quan sát mọi biểu cảm phát sinh qua ánh mắt người phụ nữ, anh biết cô đang mang tâm trạng gì, là mất mát, và buồn khổ, là uất ức.
Không biết tự bao giờ người con gái trong lồng ngực anh lại khiến anh phải thấp thỏm không yên, nếu như nói tình yêu đối với anh chỉ là một bản hợp đồng mà anh có thể dễ dàng ký kết thì cô chính là bản hợp đồng ngoại lệ, đi ngược lại với mọi nguyên tắc của anh, đi ngược lại với khuôn khổ hành xử của anh, cuối cùng anh cảm thấy sẽ không bao giờ thắng được hợp đồng này, mọi bất lực, mọi thất bại đều chuyển thành cơn giận dữ....
Anh khống chế không được thứ tình cảm gọi là lưu luyến...
Anh khống chế không được mà muốn phát sinh quan hệ với cô...
Long Cửu lặng lẽ giấu đi phần tâm tư khó nói này dưới màn đêm dày đặc bên ngoài cửa xe, trong lòng, thấp thỏm một tia vô định, tựa như con thuyền nhỏ trôi lênh đênh vô định giữa biển cả.
Ngoài dùng hết mọi biện pháp tiểu nhân bỉ ổi để níu giữ cô về bên mình, anh thật sự, thật sự không còn cách nào khác để đối phó với người con gái cứng đầu này.
Về đến biệt thự, Tang Trà Thanh ôm con gái đang ngủ say trong ngực mình đi theo Long Cửu vào phòng ngủ, cô nhẹ nhàng đặt con lên giường, khẽ khàng đắp chăn cẩn thận, sau đó đứng một bên, cô không biết phải làm gì dưới tình huống ngượng ngập này.
Nếu anh là Long Cửu kiêu căng lạnh lùng của trước kia, cô phải đối phó như thế nào, cô biết. Nhưng nếu anh là Long Cửu dịu dàng, trong mắt tràn ngập nhu tình thì cô khó mà thích ứng được, cũng không biết phải làm gì.
"Tôi đi tắm." Long Cửu nhướng mày cảm thấy có chút buồn cười với dáng vẻ này của cô, cho dù là cô đang đưa lưng về phía anh, nhưng chỉ cần bóng lưng đó anh có thể đọc được mọi sự lúng túng, ngượng ngập cùng chút khẩn trương bên trong nó.
Cho đến khi phòng tắm truyền đến âm thanh ào ào tiếng vòi sen phun nước, Tang Trà Thanh mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, hốt hoảng vén chăn lên nằm xuống.
Cảm giác co giãn mềm mại trên chiếc giường lớn khiến cô trong một khoảng khắc nào đó, cảm thấy quyến luyến sâu sắc.
Ngón tay mảnh khảnh dọc theo mép gối phác họa từng đường cong của nó cho đến khi phát hiện ra giường lớn đột nhiên lún xuống, một bàn tay to lớn từ phía sau cô vươn ra ôm lấy cơ thể mềm mại của cô khảm vào lòng.
"Cơ thể em đang run kìa! " Long Cửu có chút buồn cười cúi đầu xuống, tiếng cười nhẹ bật ra từ yết hầu, hai tay giữ chặt eo cô, bờ môi mỏng lạnh lẽo gặm nhấm vành tai nhỏ xinh.
"Tôi không có ..." Tâm tư cô bắt đầu cuồng loạn, hơi thở cũng vì khẩn trương và trở nên rối loạn.
"Em sợ gì chứ? " Long Cửu di động ngón tay thon dài yêu thương gạt đi vài sợi tóc con nghịch ngợm rủ xuống trán cô, trên mặt không giấu được ý cười sủng nịch.
"Sợ gì đâu..." Cô bối rối cắn môi, mặt mày có chút đỏ ửng, đầu hơi nghiêng đi nhằm né tránh hơi thở nóng rực lại có phần cuồng ngạo của anh.
"Thật không?" Câu hỏi vừa dứt, anh bèn ghé sát gương mặt tuấn tú của mình lại gần cô, dịu dàng đặt một nụ hôn mềm mại lên bờ môi cô.
Màn cửa sổ xinh đẹp khẽ lay động trong gió đêm, ở nơi nào đó, hai người một nam một nữ, răng môi bắt đầu dây dưa lẫn nhau.
Tang Trà Thanh không tự chủ được lại một lần nữa chìm đắm trong nhu tình của Long Cửu, ngay khoảng khắc bờ môi anh rời đi, cô hốt hoảng cúi đầu rũ mi, không dám đối diện nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của anh, chỉ có thể đặt tầm mắt của mình lên lồng ngực trần rộng lớn.
"Em yên tâm. Tối nay tôi không ép em." Long Cửu nhìn thấy dáng vẻ kiều mị ngượng ngùng đến đáng yêu của người con gái trong ngực, trái tim anh đột nhiên giật nảy nên điên loạn.
Không chỉ có anh, cô cũng không khống chế được tốc độ đập của tim mình, là vì cô có thể ngửi được hơi thở dễ chịu chỉ thuộc về anh, cảm nhận được sức mạnh của đôi tay rắn chắc cùng độ nóng rẫy của lồng ngực.
Cứ như vậy, Long Cửu tham luyến ôm cơ thể mềm mại quyến rũ của người con gái trong ngực trần mình tiến vào mộng đẹp, hai cánh tay cũng đồng thời quấn chặt quanh eo nhỏ cô, một khắc không hề buông ra.
Ánh mặt trời tinh nghịch khẽ xuyên qua kẽ lá, không nhiễm một chút bụi trần tung tăng trên cửa sổ sát đất, phi đến tấm thảm lông dày mềm mại, ấm áp, bình yên, một khung cảnh bình dị đến không ngờ.
Tang Trà Thanh vẫn còn chìm đắm trong mộng đẹp, chợt cảm thấy có ai đó đang khẽ đẩy người mình.
"Mẹ!" Âm thanh trong trẻo chói tai có chút nhõng nhẽo kéo Tang Trà Thanh ra khỏi mộng đẹp.
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ!" Bé con dường như không hài lòng, tiếp tục kiên trì đánh thức đối phương.
"Du Nhi, để mẹ ngủ lát nào! " Tang Trà Thanh uể oải lên tiếng, giùng giằng không muốn tỉnh lại.
"Mẹ ơi, đã mười giờ rồi!" Tang Du Nhi có chút bất mãn nhảy lên người cô, lên tiếng báo cáo.
"Con gái hư hỏng." Tang Trà Thanh vươn tay ôm lấy con gái, đánh yêu một phát lên mông, ánh mắt lười biếng có mang vài phần cảnh cáo nhìn chằm chằm nó.
"Mẹ à... hôm nay đến ngày mẹ phải đưa Du nhi đến nhà trẻ đó, thất hứa sẽ là cún con!" Tang Du Nhi vô tội nói, hai con ngươi đen láy to tròn gần như muốn rơi lệ.
"Được rồi, được rồi, chú đâu rồi?" Tang Trà Thanh đưa mắt nhìn sang phía bên trái chỗ ngủ mình, còn hơi ấm của anh, còn nếp gấp ở đây, chứng tỏ một màn ấm áp tối qua không phải là mơ.
"Là bố, là bố chứ!" Tang Du Nhi bất mãn chu miệng nhắc nhở.
"Sáng sớm bố đi làm rồi, bố còn bảo Du Nhi là không được đánh thức mẹ, nhưng mẹ ngủ quá lâu a!" Bé con mở hai mắt tròn xoe điềm tĩnh nói.
"Thật không?" Tang Trà Thanh ôm lấy con gái, bàn tay nhẹ vuốt lên lớp ra nệm dày bên trái giường, giống như đang cảm nhận được hơi ấm của anh còn tồn tại quanh quẩn đâu đây.
"Thật mà, mẹ mau dậy đi, đừng lười nữa, mau đưa Di nhi đến nhà trẻ." Tang Du Nhi nũng nịu lắc lư cánh tay Tang Trà Thanh.
"Biết rồi, con đừng bò lên người mẹ nữa mà, mẹ bị con đè nặng chết mất." Tang Trà Thanh mệt mỏi ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn con gái bảo bối mình.
"Hì hì..." Tang Du Nhi trộm che miệng cười nghịch.
________________________
Trên con đường phố tấp nập người xe nườm nượp.
Người đi đường không khỏi tò mò dừng chân lại chăm chú nhìn lên màn hình billboard khổng lồ giữa quảng trường, trên đó đang phát sóng trực tiếp buổi phỏng vấn của minh tinh hàng đầu Kỳ Nguyệt, tiêu đề là "Nỗi bi thương của siêu sao Kỳ Nguyệt trong tình yêu", xung quanh cô được vây quanh bởi hàng chục ký giả, phóng viên nhà báo, máy quay bắt được gương mặt của nhân vật chính hôm nay, gương mặt cô hơi tiều tụy mang chút mệt mỏi, ý cười cũng trở nên thê mỹ gượng ép.
Đứng trước bao nhiêu là ký giả, Kỳ Nguyệt không ngại hình tượng mà bắt đầu rơi lệ. Cô bày vẻ khổ sở dùng khăn giấy chấm nước mắt, nhưng vẫn cố nhìn vào ống kính nở nụ cười "công nghiệp".
"Việc Cửu Thiếu tự mình xuất hiện ở buổi biểu diễn của Miss Trà, thậm chí còn công khai hôn Miss Trà, sau đó có nguồn tin Miss Trà ngồi cùng xe thương vụ của Cửu Thiếu rời đi, không biết Kỳ tiểu thư có suy nghĩ gì?"' Một tên phóng viên lớn tiếng thích thú hỏi.
"Đối với mấy thủ đoạn dụ dỗ rẻ tiền của cô ta thì tôi đã quá rõ." Kỳ Nguyệt cắn môi dưới, ánh mắt thoáng lóe lên một tia buồn bã.
"Nói thế, Kỳ tiểu thư cho rằng Miss Trà đang quyến rũ Cửu Thiếu, đúng không?" Một tên phóng viên khác nhảy vào, giơ ống kính về phía đối phương, hào hứng hỏi.
"Đúng thế, và tôi càng không ngờ rằng cô ta lại vô liêm sỉ đến mức đó. Bốn năm trước, sau khi tôi và Cửu Thiếu đính hôn, anh ấy đã cho cô ta một khoản tiền để cô ta vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người chúng tôi thêm lần nào nữa, ai ngờ hôm nay...." Kỳ Nguyệt làm bộ mặt than oán, âm thanh uất ức khiến bao người đi đường gần như đau xót thay.
"Nhưng Cửu Thiếu đã tự mình thừa nhận anh ấy và Miss Trà không hề quen biết nhau, lẽ nào cô cho rằng Cửu Thiếu đang gạt người?" Một tên ký giả dày dạn kinh nghiệm mạnh bạo mở miệng.
"Tôi không có ý muốn nói Cửu Thiếu có gạt người hay không, nếu các ký giả tò mò thì có thể tự mình điều tra." Kỳ Nguyệt hơi nhướng mày, một thân váy ôm đen tôn lên vẻ đẹp kiều diễm và gợi cảm vốn có của cô.
"Hành động thân mật của hai người họ công khai trước công chúng ngày hôm qua, có phải chứng tỏ một điều, tình cảm giữa Kỳ tiểu thư và Cửu Thiếu đang dần lụi tàn."
"Tôi tin vào tình yêu mà Cửu Thiếu dành cho tôi, chẳng qua anh ấy nhất thời lạc lối với vẻ đẹp kiêu sa của Miss Trà, sẽ có một ngày anh ấy sẽ hiểu ra một điều tình cảm sâu đậm giữa hai người chúng tôi, sẽ không thể nào bị lay động." Kỳ Nguyệt làm như lấy lại được dáng vẻ kiêu ngạo trứ danh, lối diễn xuất cũng được phát huy hết công suất, sự nhu nhược và đau khổ trong tình yêu của một người phụ nữ khi hay tin vị hôn phu của mình có qua lại với người khác, loại đau khổ này, ai thấy mà không thương tiếc cho được.
"Kỳ tiểu thư và Cửu Thiếu cũng đã đính hôn được nhiều năm, vì sao đến tận bây giờ vẫn chưa chịu kết hôn." Tên ký giả đột nhiên chen miệng tra hỏi.
"Sự nghiệp của Cửu Thiếu còn tương đối bận rộn..." Gương mặt Kỳ Nguyệt đột ngột trầm xuống, nhưng ngay sau đó rất nhanh nở một nụ cười thê lương đầy dối trá khiến cho đám phóng viên ở đây ngầm hiểu ý tứ sâu xa bên trong đó.
"Trước tình hình tình cảm hai người có nguy cơ bị lung lay, Kỳ tiểu thư định làm gì để giữ lấy trái tim của Cửu Thiếu?" Một tên phóng viên thấp lùn từ đầu chen vào lập tức đi vào chủ đề chính.
"Tôi nhất định sẽ bảo vệ người đàn ông của mình, cũng như là bảo vệ tình yêu của chúng tôi, về phần Miss Trà, tôi hy vọng cô ta có nhân tính một chút, đừng dai dẳng phá hoại tình cảm vợ chồng nhà người khác. Tôi biết cô ta không phải là loại đàn bà trơ trẽn, hơn nữa tôi rất ngưỡng mộ khả năng cảm thụ nhạc của cô ấy, tôi hy vọng đối phương có thể buông tay, cũng hy vọng các fan hâm mộ tôi luôn bên tôi, ủng hộ tôi để tôi có động lực tiếp bước." Kỳ Nguyệt làm bộ dáng tiều tụy đến đáng thương, khóe mắt không ngừng rơi lệ, cho dù vậy cô vẫn khéo léo thể hiện sức hút vốn có của mình, có khóc thút thít, cũng phải thật xinh đẹp tỏa sáng.
Tang Trà Thanh sững người đứng đó, gương mặt gần như trắng bệch kinh hãi nhìn lên màn hình, mặc cho Tang Du Nhi không ngừng thúc dục nhẹ lắc cánh tay cô.
Mà người đi đường, không biết là ai tinh mắt ngoan miệng hét tên cô lên. Lập tức, hàng ngàn cặp mắt miệt thị, căm phẫn, ghét bỏ, khinh miệt bắt đầu bắn về phía cô, tựa như hàng ngàn mũi tên sắc nhọn muốn đâm thẳng lên người cô.
Cũng không biết người hâm mộ của Kỳ Nguyệt từ đâu điên cuồng chạy về phía Tang Trà Thanh, có học sinh trung học, có học sinh cấp ba mang theo vẻ mặt phẫn hận nổi giận nhào lên.
Tang Trà Thanh sợ hãi, bất an lui về phía sau mấy bước.
"Mẹ..." Tang Du Nhi cũng hoảng sợ khẽ gọi tên cô.
Bên tai truyền đến tiếng gọi yếu ớt run rẩy trẻ con khiến bất an trong lòng Tang Trà Thanh như càng tăng thêm, cô sợ đám fan cuồng trước mặt sẽ nhào tới sẽ khiến Du Nhi bị thương.
Hốt hoảng ôm lấy con gái, chân đi giày cao gót, vội vàng sải bước chạy đi.
Cánh tay vô lực vẫy một chiếc taxi, giày cao gót dưới chân như muốn gặm nát gót chân cô, thế nhưng không một chiếc taxi nào chịu dừng trước mặt cô, để lại phía sau hàng chục người ái mộ đang điên cuồng vọt tới.
Trong lúc cô nhắm mắt tuyệt vọng, hạ quyết tâm đối mặt tất cả thì đột nhiên, một tiếng thắng xe gấp vang lên chói tai như thắp lên tia hy vọng cho cô, một thân ảnh mông lung dần hiện ra trước mắt cô, ngay sau đó là âm thanh vui vẻ của Tang Du Nhi hét lên : "Sở thúc thúc!"
"Thanh Thanh, mau lên xe!" Sở Tiết Nhiên nhìn đám người lạ đang xông về phía cô, anh vội vàng dùng một tay ôm lấy Du Nhi từ tay Tang Trà Thanh, tay còn lại gấp gáp kéo tay cô, đỡ lên xe.
Vừa đóng cửa xe, Sở Tiết Nhiên lập tức nhấn chân ga, chỉ chậm thêm một phút nữa thôi, hai người bọn họ sẽ bị đám fan cuồng của Kỳ Nguyệt vây quanh tấn công.
"Sở tổng, cũng may là gặp anh." Tang Trà Thanh vừa hoàn hồn, bàn tay còn chưa thoát khỏi khủng hoảng khi đó, run rẩy bần bật, bờ môi tái nhợt khẽ mấp máy.
"Em đừng có nói vậy, may là anh đi ngang qua chỗ này, lại còn mang theo cả Du Nhi. Nếu như không tình cờ nhìn thấy em, anh không biết hậu quả sau đó sẽ như thế nào nữa." Sở Tiết Nhiên nhíu mày, trong ngữ điệu có phần lo lắng cùng sợ hãi, anh không dám tưởng tưởng, càng không muốn tưởng tượng, điều đó khiến anh cảm thấy khiếp đảm không thôi.
"Mẹ ơi, vì sao bọn họ lại đuổi theo mẹ, nhìn bọn họ thật hung dữ và đáng sợ a!" Tang Du Nhi sợ hãi ôm chặt lấy cổ Tang Trà Thanh, âm thanh non nớt run rẩy vang lên bên tai cô.
"Du Nhi đừng sợ, không có việc gì rồi." Tang Trà Thanh vuốt đầu con bé an ủi.
"Vâng, Du Nhi sẽ bảo vệ mẹ!" Tang Du Nhi nắm chặt tay nhỏ, hào sảng giơ lên, bộ dáng sợ hãi vừa nãy lập tức biến đâu mất dạng.
"Sở tổng, sao anh cũng có mặt ở đây?" Âm điệu Tang Trà Thanh có phần khác thườn, cô nghiêng đầu nhìn lên gương mặt đối phương hòng cố tìm ra chút đáp án thật sự.
"Thanh Thanh. . ." Sở Tiết Nhiên có chút đau lòng, ánh mắt đượm buồn nhìn thẳng vào mắt cô, tận sâu thẳm nơi trái tim anh, lặng lẽ xuất hiện một con dao găm nhỏ sắc bén, nó vô tình đâm thẳng vào tim anh đến rỉ máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...