Ác Ma Tổng Tài, Chớ Tới Gần


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Ánh trăng nhu hòa tản ra hơi thở thần bí, lại có chút mộng ảo bao phủ căn biệt thự.
Tang Trà Thanh vừa bước vào cửa, Tiểu Du Nhi mặc bộ đồ ngủ hình cá chạy tới trước mặt cô, hai mắt sưng đỏ nhìn cô.
"Tiểu Du nhi, sao còn chưa ngủ con?" Tang Trà Thanh đau lòng muốn chết, vội vàng ôm con gái mình lên, cưng chiều hỏi.
" Mẹ vẫn chưa về, con nghe mẹ Thải Kỳ với cha Vương Tử nói... mẹ Trà Thanh, mẹ Trà Thanh, huhu. . . Du nhi lo cho mẹ. . ." Tiểu Du Nhi mím môi, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào nói, hai cánh tay nhỏ bé càng thêm ôm chặt lấy cổ cô.
"Được rồi, được rồi, con xem, không phải mẹ vẫn còn khỏe mạnh về với con rồi sao?" Tang Trà Thanh khẽ cười vuốt nhẹ gò má Tiểu Du Nhi.
"Trà Thanh? Cậu về rồi. . ." La Thải Kỳ cuống quýt chạy xuống lầu, nhìn Tang Trà Thanh một hồi, khóe mắt cô không kiềm được xúc động mà rơm rớm nước mắt.
"Ừm!" Tang Trà Thanh khẽ cười đáp.
" Du nhi, mẹ đưa con lên lầu ngủ nha?" Tang Trà Thanh nghiêng đầu âu yếm nhìn con gái trong lòng mình, yêu chiều nói.
"Dạ!" Tang Du nhi gật đầu một cái, áp đầu nhỏ của mình lên bả vai mẹ mình, đáy mắt lóe lên một tia vui vẻ.
"Trà Thanh, để tớ bế con bé cho." La Thải Kỳ trông bộ dạng của cô có chút mệt mỏi, bèn không khỏi đau lòng lên tiếng.
"Không có gì, cậu chú ý đến sức khỏe của mình chút đi, có thai rồi phải biết chăm sóc bản thân mình a." Tang Trà Thanh nghịch ngợm trừng mắt răn đe La Thải Kỳ, chủ yếu là muốn cho con người này an tâm một chút, cô biết La Thải Kỳ không phải là mẫu phụ nữ nhu nhược, yếu ớt.
La Thải Kỳ cũng cười trừ, hai hàng lông mày thanh mảnh cũng hơi giãn ra.
Trong màn đêm tĩnh mịch.

"Trà Thanh, nói gì thì nói, thật sự, tớ thật sự có lỗi với cậu . . ." Trên gương mặt nhợt nhạt của La Thải Kỳ mang theo một tia áy náy và buồn bã.
"Thải Kỳ à, cậu không cần phải thấy áy náy với tớ, đây là lựa chọn của tớ, ngay từ đầu cậu chẳng có lỗi gì cả, cho nên tớ không sao hết và cậu cũng không cần phải tự trách mình." Tang Trà Thành dựa đầu vào giường, nhàn nhạt nói.
"Trà Thanh, là bọn tớ làm liên lụy đến cậu..." Con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Tang Trà Thanh hồi lâu, sau đó mới cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói.
" Gì chứ, là tớ làm liên lụy đến các cậu. Tất cả mọi chuyện bởi vì tớ mà phải chịu bao nhiêu sóng gió, cho nên để tớ đặt dấu chấm hết cho nó đi. Cứ coi như vận mệnh đã an bài đi. ." Tang Trà Thanh vội cầm bàn tay La Thải Kỳ lên, giống như khẳng định rõ ràng sự việc thêm lần nữa để triệt tiêu cái suy nghĩ tiêu cực của bạn mình đi.
"Trà Thanh..." La Thải Kỳ cũng cầm ngược lại bàn tay cô, thở dài đáp.
"Thải Kỳ, tớ rất tiếc vì không thể ở cùng với cậu" Tang Trà Thanh ưu tư chuyển đề tài, ngữ điệu pha chút sầu buồn.
"Không thể ở cùng? Cậu chuyển đến ở với Cửu Thiếu ?" La Thải Kỳ có chút không tin trợn tròn hai mắt, một giây sau mới hiểu rõ mọi chuyện.
"Ừm!" Tang Trà Thanh gật đầu một cái, trong lòng dâng lên một cảm giác thê lương khó tả.
"Du Nhi cũng đi cùng cậu sao?" La Thải Kỳ nhíu mày nhẹ giọng hỏi.
" Ban đầu tớ không hiểu vì sao anh ấy không tranh giành quyền nuôi dưỡng Du nhi với tớ, bây giờ thì mới rõ thì ra anh đã sớm an bài tất cả." Bờ môi đỏ mọng cong lên ý cười khổ sở, dưới ánh sáng tờ mờ của ngọn đèn ngủ, trông nụ cười của cô càng trở nên thê lương và cô độc hơn.
"Trà Thanh, cậu. . .không sao thật chứ?" La Thải Kỳ đưa mắt nhìn bộ dáng Du Nhi đang ngủ, sau đó lại nhìn gương mặt đượm buồn của bạn mình, trầm mặc hồi lâu, cô mới sâu kín mở miệng.
"Không sao, tớ đã không còn là một Tang Trà Thanh nhút nhát, ngu ngốc của năm đó nữa, sẽ không vùi dập bản thân lần nữa đâu!" Nhàn nhạt đáp lại đối phương bằng một nụ cười nhạt, cô cố gắng che giấu đau buồn trong lòng để trấn an La Thải Kỳ.
"Trà Thanh, có lẽ. . . . . ."La Thải Kỳ nhìn cô giống như đang muốn nhìn thấu suy nghĩ sâu trong nội tâm cô.
"Vương Tử đâu rồi, sao tớ không thấy anh ấy?" Tang Trà Thanh khẽ cười nhìn La Thải Kỳ, cắt ngang câu hỏi của cô.

Thật ra thì cô hy vọng Tang Trà Thanh có thể mở rộng trái tim mình ra một chút, việc Cửu Thiếu ép buộc cô, tìm mọi cách giam cầm cô trong phạm vi của mình, có thể đó là một loại biểu hiện khác của yêu.
Nếu không thì việc gì Long Cửu chỉ vì một người con gái mà tốn không ít tâm tư đi đối phó với Bạch thị, sau đó mượn cơ hội này uy hiếp đối phương nhằm khiến mục tiêu của mình ra mặt, vì có lẽ quá hiểu rõ cách làm người của Tang Trà Thanh cho nên Long Cửu có thể dễ dàng đánh vào đòn tâm lý đó, để đối phương mở miệng cầu xin anh, sau đó cam tâm tình nguyện quay về bên anh...
Không từ một thủ đoạn nào, cũng không quá cân nhắc đến tình hình trước mắt, lẽ nào đó không phải vì lỡ sa vào bẫy tình sao?
Ai, tình cảm nam nữ, một khi đã sa vào lưới tình thì khó mà có thể phân biệt được đúng sai. . . .
Giống như cô và Vương Tử năm đó, quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn lại tìm thấy nhau, cùng nhau nắm tay đi hết nửa quãng đường còn lại.
" Vẫn còn ở công ty, công ty còn vài chuyện chưa giải quyết xong, chắc ngày mai sẽ trở về quỹ đạo của nó nhanh thôi." La Thải Kỳ tươi cười nói, trên mặt không giấu được vẻ hạnh phúc.
" Cứ cắm người ở công ty thế kia, còn cậu thì sao . . ." Tang Trà Thanh trừng mắt liếc nhìn La Thải Kỳ .
"Tớ chưa có nói cho anh ấy biết." Gò má chợt ửng hồng, mang theo chút ngây thơ của một cô gái còn đang trong độ tuổi biết yêu.
Lại một ngày nữa trôi qua, ánh sáng nhẹ nhàng của buổi bình minh thấp thoáng qua tán lá cây, tinh nghịch chiếu vào trong phòng khách, một khung cảnh hạnh phúc và vui vẻ hiện ra.
"Mẹ ơi, lần trước Du nhi có nói với mẹ về chuyện công viên ấy, rốt cuộc mẹ có nhớ không thế?" Tang Du Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, lông mày nhướng lên, có chút oán giận nhìn Tang Trà Thanh nói.
"Có thời gian mẹ sẽ đưa con đến đó, được không?" Tang Trà Thanh khẽ cười âu yếm cho con gái một câu trả lời nhằm xua tan đi cơn giận của con gái.
"Hứ, mẹ phải hứa với Du Nhi cơ, thất hứa sẽ làm chó con?" Tiểu Du Nhi bò vào lòng Tang Trà Thanh, nghiêm túc giơ ngón út ra.
"Được rồi, thất hứa sẽ làm chó con, hài lòng chưa?" Tang Trà Thanh không nhịn được cười liếc yêu con gái mình. Đưa ngón út mảnh khảnh ra cùng con móc nghéo.

"Mẹ Thải Kỳ có muốn đi công viên không?" Tiểu Du Nhi quay mặt sang, đắc ý nhìn về phía La Thải Kỳ, cất giọng hỏi.
"Ừ, Du Nhi muốn thế nào cũng được."La Thải Kỳ cười híp mắt nói.
"Nói chuyện gì vui vẻ vậy?" Bên ngoài cửa, một giọng nói cực kỳ trầm ấm đột ngột chen vào, mang theo ý cười thấp thoáng.
"Vương Tử, rốt cuộc anh cũng trở về rồi!" La Thải Kỳ lập tức chạy nhanh đến sà vào lồng ngực anh như con cún nhỏ đợi chủ, cô nhắm mắt lại ngửi lấy ngửi để mùi hương nam tính quen thuộc trên người anh.
"Thải Kỳ, có nhớ anh không?" Vương Tử giơ tay ra ôm chặt cô vào lòng mình, lòng bàn tay rộng lớn khẽ vuốt tóc mềm của cô, mùi hương dịu nhẹ trên người cô khiến tâm trạng anh trở nên thoải mái, dễ chịu lạ thường. Đã gần một tuần lễ anh không được chạm vào khối cơ thể mềm mại này rồi.
"Nhớ!" La Thải Kỳ gật đầu đáp. Dán gò má lên lồng ngực anh, cảm thụ từng nhịp đập của trái tim anh.
"Anh cũng rất nhớ em" Vương Tử không coi ai ra gì khẽ hôn lên bờ môi đỏ mỏng của cô.
" Sắc lang! " La Thải Kỳ ngượng ngùng đấm nhẹ lên lồng ngực anh, gương mặt thấp thoáng phiếm hồng, cô cúi thấp đầu không dám nhìn Tang Trà Thanh bên kia.
"Mẹ Thải Kỳ với ba Vương Tử, chụt chụt!" Tiểu Du Nhi chạy đến trước mặt hai người, nó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng đôi bàn tay trắng noãn chạm nhẹ lên môi nó, khanh khách cười.
"Quỷ già, con dám cười mẹ Thải Kỳ hả, mẹ sẽ cho con biết tay!" La Thải Kỳ rời khỏi lồng ngực Vương Tử, giơ hai tay uy hiếp Tang Du Nhi.
"Hí hí, mẹ Thải Kỳ thẹn thùng kìa!" Tiểu Du Nhi khoái trá chạy về phía Tang Trà Thanh, ngoe nguẩy cái mông bò lên ghế sa lon, núp sau lưng cô.
Tang Trà Thanh và Vương Tử cũng nhịn không được bật cười.
"Trà Thanh, lần này phải cảm ơn em rất nhiều." Vương Tử ngồi trên sa lon, nhìn về phía cô tươi cười nói.
"Hai cái người này, có phải không cảm ơn em thì ăn không ngon, ngủ không yên đúng không? Bạn bè với nhau phải khách sáo thế hả?! " Tang Trà Thanh vờ tức giận nhìn hai người, âm dương quái khí đáp.
"Được rồi, vậy anh sẽ không nói những lời khách sáo nữa!" Vương Tử nhướng mày, khẽ cười nhìn cô.
Duỗi tay một cái, ôm La Thải Kỳ đang ngồi một bên vào lòng, đôi môi mỏng ghé sát bên tai cô, mờ ám thủ thỉ nói : "Thải Kỳ, anh mệt quá, em theo anh lên lầu được không, đã một thời gian dài không gặp được em, em phải bù đắp lại cho anh."

La Thải Kỳ nghe xong hai gò má tự động bật chế độ đỏ, Tang Trà Thanh ngồi một bên thấy bộ dạng này của cô cũng chỉ biết cười trừ.
"Đáng ghét, tên mặt trắng nhà anh, ở trước mặt Trà Thanh mà khiến em mất mặt thế này!" La Thải Kỳ giơ tay đấm yêu lên ngực hắn, âm thanh hờn giận vô cùng êm tai.
"Hừ, Bạch Tử Kính!" La Thải Kỳ đột nhiên dậm chân, gọi tên anh rõ to.
"Chuyện gì?" Vương Tử bất giác mỉm cười nhìn cô, âu yếm hỏi.
" Anh phải cấm dục, bởi vì . . .em mang thai rồi!" Nói xong lời cuối cùng, âm thanh chợt nhỏ dần, mang theo chút ngượng ngùng ...
"Có thật không?" Hai con ngươi trừng mở lớn, anh hầu như không tin vào những gì tai mình nghe được, sau một lúc tiêu hóa hết lời cô, anh mới lập tức bế cô lên, xoay một vòng trên không trung, miệng cười hạnh phúc nói : " Anh sắp làm bố rồi, sắp làm bố rồi..."
"Ba Vương Tử ơi, Ba Vương Tử, Du Nhi cũng muốn xoay vòng vòng a!" Tang Du Nhi thấy thế cũng thích thú góp vui, chạy đến bên người Vương Tử, nghịch ngợm nói.
"Ok! Du nhi muốn xoay vòng vòng sao?!" Vương Tử cẩn thận đặt La Thải Kỳ xuống đất, sau đó ôm Tiểu Du Nhi xoay mấy vòng, vì tâm trạng đột nhiên tốt lên nên bất giác anh không nhận ra môi mình không ngậm lại được vì quá hạnh phúc.
La Thải Kỳ đứng một bên ấm áp nhìn Vương Tử vui vẻ tung hứng Tiểu Du Nhi, hai người không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau, không cần nói cũng biết tình cảm hai người họ dành cho nhau sâu đậm đến chừng nào...
Tang Trà Thanh chứng kiến cảnh tượng đó, đầu chợt cúi thấp xuống, trong mắt lóe lên một tia đau xót, ở thời điểm cô mang thai, đã có khoảng khắc nào cô cảm nhận được hạnh phúc như hình ảnh trước mắt chưa?
Hình ảnh một nhà ba người hạnh phúc quây quần bên nhau, là điều mà bất cứ người phụ nữ trên đời nào cũng khát khao, ao ước. Trong đầu cô chợt thấp thoáng hình bóng của một người đàn ông, anh khí phách, giỏi giang, nhưng lại máu lạnh vô tình, coi tình cảm chỉ như món đồ chơi được mua rẻ bằng tiền.
Vì cớ gì anh không buông tay, vì cớ gì anh cứ xuất hiện trong cuộc sống của cô, đảo lộn mọi thứ xung quanh cô, thậm chí là quấy nhiễu trái tim cô, khiến nó không ngừng len lỏi theo vết nứt trong tim mà ứa máu.
Không muốn nghĩ nhiều, không muốn lún sâu, cô càng không trông mong gì sẽ nhận được chút tình cảm chân thành nào đó từ anh, càng chẳng mong anh sẽ đối xử tốt với cô, thứ ràng buộc giữa cô và anh, chẳng qua chỉ là hợp đồng thể xác không có thời hạn, là sự thần phục ngoan ngoãn nghe lời anh, cô hy vọng, sẽ có một ngày anh cảm thấy ngấy trò chơi nhàm chán này, sau đó sẽ giải thoát cho cô...
Chẳng qua, khi nào mới đến thời điểm đó.
Khẽ thở dài một hơi, cố đè nén cảm giác thê lương và đau nhói trong lòng xuống, Tang Trà Thanh cầm điện thoại lên, gọi cho Tiêu Vân Hi tối nay sẽ đến tham gia buổi hòa tấu, sau đó còn phải dọn đồ sang ngôi biệt thự lạnh lẽo của ai đó nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui