Ác Ma Tổng Tài, Chớ Tới Gần


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânMàn đêm dần dần bao phủ.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, Tang Trà Thanh từ từ mở mắt, ánh trăng nhu hòa vẫy nhẹ vầng sáng thuần khiết lên người cô, tựa như đóa hoa mẫu đơn nở rộ dưới đêm trăng, một bức tranh tuyệt mỹ không tỳ vết
Khẽ nhích người, lúc bấy giờ cô mới phát hiện ra khắp người mình đau nhức không thôi, giống như vừa bị xe ủi lăn qua, trong giây lát hồi ức tràn về, sắc mặt Tang Trà Thanh trở nên trắng bệch, còn chưa kịp kéo suy nghĩ về thì đằng sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, lập tức bên giường lớn đột nhiên lún xuống, lồng ngực rắn chắc của người nào đó đồng thời cũng dán chặt lên bờ vai trần cô.
"Giả bộ ngủ sao? " Tiếng cười trầm thấp truyền từ phía sau lưng cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được lồng ngực của Long Cửu có chút chấn động.
Tang Trà Thanh nghe vậy đành bất lực mở mắt, con ngươi ánh lên một tia buồn bã, cả người càng thêm đau nhức, sau lưng truyền tới cảm giác nóng rực, điều này càng khiến cho trái tim cô càng ngày càng lún sâu và bện chặt với phần tình cảm mơ hồ này.
Tang Trà Thanh cảm thấy có một nguồn sức mạnh lập tức đè lên người cô, là Long Cửu áp đảo, đặt cô dưới thân hình cao lớn của mình, ánh mắt phóng ra một tia thâm thúy : "Lẽ nào em không muốn biết, Bạch thị sẽ như thế nào sao?"
"Anh sẽ thu tay về đúng chứ?" Tang Trà Thanh nâng mi, khẩn trương nhìn về phía Long Cửu.
"Dĩ nhiên, có điều, em cho rằng chỉ đơn thuần cùng tôi lên giường một lần đơn giản vậy sao?" Nụ cười nhếch mép lập tức đóng băng, một câu nói tưởng chừng như có như không ngược lại đủ tàn nhẫn để khiến đối phương sợ hãi lạnh thấu xương.
"Tôi biết, không phải anh muốn tôi trở về bên anh để chỉ làm tình nhân thôi sao? Tôi đã đồng ý rồi, cho nên anh phải hứa với tôi, tuyệt đối không được gây khó dễ cho Bạch thị nữa." Âm thanh Tang Trà Thanh tản ra ý vị lạnh nhạt, có phần bất đắc dĩ.
"Trà Thanh của tôi, là tôi chưa nói cho em biết, hợp đồng tình nhân lần này, là không có kỳ hạn." Bàn tay đặt bên vòng eo cô có chút siết chặt, trên gương mặt điển trai của anh như mang theo chút cuồng nịnh cưỡng đoạt.
"Cái gì?" Tang Trà Thanh ngỡ ngàng trợn tròn mắt, đương nhiên cô cảm thấy lời anh nói thật hoang đường.

Không có kỳ hạn?
Cô ngỡ là. . . . . .
Giống như trước kia, hai người bọn họ cùng làm giao dịch, sau khi kết thúc thời hạn đã ký kết, cô có thể lấy lại tự do cho mình . . . . .
"Cả đời này, em đừng mong chạy trốn khỏi tôi." Ngón tay thon dài quyến luyến vuốt ve sợi tóc nghịch ngợm bám trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, con ngươi màu hổ phách lãnh khốc tựa như lưỡi dao sắc bén quét sang gương mặt có phần trắng bệch như tờ của cô, giọng điệu và tài độc của anh, vẫn độc tài tựa như kẻ nắm quyền trò chơi.
Một câu nói tưởng chừng như bình thản của Long Cửu, lại đủ lực sát thương cao, nó chẳng khác gì tảng thiên thạch đột ngột chuyển hướng, rơi thẳng xuống trái tim cô, hủy hoại toàn bộ hy vọng mong manh của cô, đạp cô xuống vực sâu của địa ngục.
"Cả đời này. . . . . ." Tang Trà Thanh cong môi nở một nụ cười gượng gạo, trong miệng khổ sở lầm bầm.
Cả đời này không thể chạy trốn khỏi anh?
Cả đời này đều phải thuần phục dưới lòng bàn tay anh?
Tâm can dần dần rơi vào bóng tối, tia sáng cuối cùng phía cuối con đường mang tên "tự do" cuối cùng cũng bị chính anh dập tắt, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi men theo khóe mi mà trườn xuống một bên gò má, dưới bóng đêm, giọt lệ đó, vừa xinh đẹp nhưng lại có phần thê lương lạ thường.
"Tuyệt vọng?" Khóe miệng anh cong lên ý cười khó coi, giọt lệ trên gương mặt cô khiến anh cảm thấy nó thật chướng mắt, ngón tay thon dài cũng không biết từ khi nào đã co rút lại nắm chặt.
"Thời điểm tôi có mặt ở đây, đã không còn bất cứ hy vọng nào nữa rồi." Cô trầm tĩnh ngước đôi mắt còn rớm lệ đối diện với con ngươi lạnh lẽo của anh, cho anh một cái đáp án.

Ánh mắt cô trống rỗng, tựa như trái tim và khối óc của cô lúc này, thậm chí vết sẹo lớn trong trái tim cô lại bắt đầu nhói đau.
Đúng là anh muốn sự ngoan ngoãn và thuần phục của cô, nhưng khi nghe ra được những lời chua chát từ chính miệng cô nói thế này, nó không khác gì quả bom nổ chậm đặt nơi lồng ngực Long Cửu.
"Giỏi lắm, em biết được thế cũng giỏi lắm." Long Cửu hung hăng nắm chặt bả vai cô, con ngươi bắn ra hàn băng.
Đáng chết.
Mặc dù anh không khống chế được lửa giận trong lòng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trống rỗng không chút linh hồn kia, cộng thêm sắc mặt trắng bệch sầu thảm của cô, lực đạo trên tay anh cũng tự động theo đó mà giảm bớt.
"Tôi muốn về nhà." Tang Trà Thanh quay đầu liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói.
"Về nhà?" Long Cửu nhíu mày, thần sắc lúc này của anh khiến người khác không nắm bắt được.
"Em nghĩ, tôi chờ em tỉnh lại lâu như vậy, sẽ dễ dàng để em về nhà sao?"
Ngay sau đó, tiếng cười trầm thấp ghê người của anh vang dội cả phòng nghỉ.
"Anh... không được, Du nhi vẫn còn đang ở nhà chờ tôi!" Tang Trà Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt đang bắt đầu nhen nhóm lửa nóng, cô bất an kéo hồn về, hốt hoảng nói.
Long Cửu nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ đáng yêu phạm quy của cô, trong lòng đột nhiên như có một sợi lông tơ mềm nhẹ cọ xát vào trái tim anh, khiến anh không kiềm được tâm tình, vội vàng ôm cô vào ngực, cúi người, dùng đôi môi lửa nóng của mình trêu đùa môi mềm của cô : "Con gái chúng ta rất hiểu chuyện, sẽ không để ý đâu."

"Không..." Tang Trà Thanh mở miệng muốn từ chối nhưng đồng thời lại tạo điều kiện để đầu lưỡi anh lại có cơ hội xâm nhập vào, lưỡi anh tinh xảo tựa như con rắn giảo hoạt chui vào trong miệng cô ngọa nguậy.
Nụ hôn này, có thể dùng hai từ "ôn nhu" để hình dung nó, môi và lưỡi anh, cẩn thận nhấm nháp môi cô, đầu lưỡi anh, cố tiến vào sâu khoang miệng cô tìm thêm hương vị ngọt ngào của cô, bù đắp khoảng trống lạnh lẽo trong trái tim anh, chỉ một chút kỹ xảo đó, đủ để khiến lý trí cô bay lên chín tầng mây, từng chút từng chút một, cô lại lần nữa quy hàng trước ham muốn của anh...
"Ừm..." Đầu lưỡi của anh ngày một linh hoạt, sau đó dần dần cuồng dã, anh lưu luyến kích thích mọi điểm mẫn cảm trên người cô, để cô nhịn không được phát ra những tiếng rên rỉ.
Cảm nhận được người con gái trong ngực mình bắt đầu động tình, khóe mi anh cong lên ý cười mãn nguyện, xúc cảm mềm mại trong ngực mình, bờ môi ngọt ngào có muốn bao nhiêu cũng không đủ khiến ham muốn trong anh dần dần bạo phát.
Thông qua nụ hôn dài này, Long Cửu như muốn khẩn cầu đối phương, thận trọng nâng niu đối phương, cuồng si mà hôn đối phương, thậm chí là mọi hô hấp của đối phương anh cũng muốn sở hữu nó . . . . .
Hai bóng người quấn quýt lấy nhau trên bức tường gần cửa sổ nương theo ánh trăng nhàn nhạt phản chiếu.
Người đàn ông với gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng bị sự dịu dàng và thâm tình thay thế, mà người con gái cố chấp cũng đã bắt đầu nhen nhóm lửa tình vì anh, hai gò má phớt hồng, ánh mắt trở nên mê ly say đắm.
Không biết hai người đã hôn được bao lâu, cho đến khi lưỡi dần trở nên tê dại, bờ môi bắt đầu sưng tấy, Tang Trà Thanh sắp không thể chịu nổi nữa.
Long Cửu quan sát sự biến hóa trên nét mặt cô, mới luyến tiếc rời môi cô đi.
Khuôn cằm cương nghị đặt lên mái đầu cô, khóe miệng cong lên ý cười âu yếm nhưng có phần mị hoặc :" Trà Thanh, có phải em rất thích tôi hôn em?"
" Điên mới thích . . ." Tang Trà Thanh vội vàng xoay mặt đi, chôn đầu vào gối, che giấu đi gương mặt đỏ ửng của mình.
Vừa rồi cô gần như trầm luân trong nụ hôn dài của anh, thậm chí có phần say mê.
"Trà Thanh, em đỏ mặt kìa." Long Cửu nhẹ nhàng cúi đầu, hương vị trên người cô tỏa ra ngọt ngào mà thanh mát nhè nhẹ quanh quẩn chóp mũi anh, khiến anh không thể khống chế được lý trí và đắm chìm vào đó.

"Trà Thanh. . ." Ánh mắt Long Cửu lại bắt đầu nhen nhóm lửa, con ngươi màu hổ phách nhộn nhạo nhuốm màu dục vọng.
"Cửu Thiếu, tôi . . .tôi muốn về!" Tang Trà Thanh cắn môi dưới, cô có chút bối rối nhìn anh, định nói gì đó nhưng lại thôi...
Long Cửu không trả lời cô, chỉ nhẹ nhàng đặt nụ hôn mềm mại lên môi cô.
"Tôi rất mệt..." Cánh tay Tang Trà Thanh đặt lên bả vai anh, nỉ non cầu xin anh, vốn dĩ là bị anh hành hạ hoan ái suốt cả một buổi sáng.
" Em có biết bộ dạng bây giờ của em mê người thế nào không?" Long Cửu bắt lấy cánh tay cô, ngón tay thon dài nhẹ lướt qua gò má ửng hồng của cô, môi mỏng nhẹ cong lên thủ thỉ, quyến rũ đối phương.
Vốn Tang Trà Thanh tưởng lần này trốn không được yêu cầu của anh, nào ngờ.
"Nhóc con, tối nay tôi tạm tha cho em. ." Long Cửu cố gắng điều hòa hô hấp nóng rực của mình, ghé sát bên tai cô lẩm bẩm. :
Trái tim cô đột nhiên nương theo ngữ điệu của anh mà đập thình thịch, cổ họng chợt nghẹn ngào không nói nên lời, cô chỉ biết đưa đôi mắt trong veo có phần cảm kích của mình nhìn thẳng vào con ngươi màu hổ phách của đối phương.
" Tôi gọi tài xế đưa em về." Long Cửu lật người xuống giường, tay với lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, thấp giọng ra lệnh.
Tang Trà Thanh kinh ngạc nhìn bóng lưng vĩ ngạn của anh, trong lòng nổi lên chút hoảng hốt, cô cắn răng cố kéo lý trí kiên định của mình về, chẳng qua là một chút dịu dàng và quan tâm của anh mà thôi, việc gì cô lại dễ dàng trầm luân vào nó.
Tang Trà Thanh lập tức lấy chăn quấn kín cơ thể trần trụi của mình, sau đó bước chân xuống thảm lông dày trên sàn, nhặt lại bộ quần áo tán loạn xung quanh, khi ánh mắt đột nhiên vô tình lướt qua chiếc áo sơ mi rộng nằm bên cạnh, cô có chút thất thần đưa mắt nhìn về phía bóng lưng anh. Mặc dù lúc này anh đang đưa lưng về phía cô, nhưng vẫn mang cho cô loại áp lực vô hình như cũ...
Ngón tay nắm chặt chăn mỏng, ngắm nhìn anh được một hồi, cuối cùng cô mới chịu từ bỏ rồi bắt đầu hốt hoảng mặc lại quần áo.
P/s: Hết quyển 4 nha các bé, quyển năm sẽ lại một vòng luân hồi trở về thân phận của Trà Thanh, nhưng có lẽ lần này sẽ có nhiều biến hóa và khác biệt hơn so với khi hợp đồng có hạn a. Long Cửu đúng là "chơi đẹp" mọi lúc mọi nơi a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui