Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânBên trong biệt thự được bao phủ bởi một vườn hoa màu trắng thuần khiết.
Dưới ánh nắng chiều điểm chút hồng nhạt nơi cuối chân trời, cả ngôi biệt thự như một tòa lâu đài mờ ảo giữa trời không.
"Trà Thanh, cậu làm sao vậy? " La Thải Kỳ bỏ tờ văn kiện trong tay, đón Tang Trà Thanh mới vừa vào cửa, mi nhíu chặt lo lắng hỏi.
"Không có gì." Tang Trà Thanh khoát tay áo, bây giờ đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
"Sắc mặt cậu không ổn, để tớ đưa cậu về phòng nghỉ ngơi." La Thải Kỳ cầm tay Tang Trà Thanh, dìu về phòng.
Hai người ngồi trên giường, tay nắm tay, nhắm mắt im lặng chờ đối phương mở miệng.
"Thải Kỳ, thì ra tớ đã nhìn lầm người rồi." Tang Trà Thanh nhắm mắt u sầu nói, khóe môi cong lên ý cười tự giễu.
"Xảy ra chuyện gì sao?" La Thải Kỳ mở to mắt ngạc nhiên nhìn bạn tốt mình, đau lòng hỏi.
"Sở Tổng. . . . . ." Tang Trà Thanh khó khăn thuật lại toàn bộ sự việc, vừa dứt lời, cô nhận ra ngay cả sức lực để oán hận cũng không còn nữa.
"Thì ra tất cả là do anh ta làm. . . . . ." La Thải Kỳ cũng cảm thán lên tiếng, mặc dù biết Sở Tiết Nhiên cũng là loại đàn ông thâm hiểm, khó dò lòng. Nhưng cũng không ngờ hắn lại có thể giở quỷ kế đến bực này.
"Trà Thanh, biết đâu hắn làm tất cả mọi chuyện là vì cậu."
"Cậu nghĩ thử xem là thật hay giả. . . Ban đầu hắn tiếp cận tớ chỉ vì tớ lại tình nhân của Cửu Thiếu. Cậu đừng lo, tớ không hận hắn, tớ chỉ cảm thấy mình quá ngây thơ, ngây thơ đến mức ngu xuẩn, sao tớ có thể giao hạnh phúc cả đời của mình cho loại đàn ông như thế."
"Vậy còn Cửu Thiếu? Tớ biết cậu nhất định sẽ đau lòng khi nhận ra hắn tàn nhẫn để cậu biết rõ chân tướng sự việc, nhưng tớ biết cậu vẫn còn . . ."
"Đừng nói nữa, tớ không muốn ai nhắc đến tên hắn trước mặt tớ." Hai chữ Cửu Thiếu vừa phun ra liền như một con dao hai lưỡi, một là đâm thẳng vào tim cô đến rỉ máu, một là phẫn hận đến nát tâm, cô nhanh chóng bắt lấy tay Thải Kỳ, đánh gãy lời của cô.
Im lặng , hai người đều không lên tiếng.
"Sao gần đây tớ không thấy Vương Tử đâu? " Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tang Trà Thanh nghiêng đầu, đổi chủ đề.
"Anh ấy cứ một mực ở công ty, đã mấy ngày rồi còn chưa chịu về." La Thải Kỳ buồn bã nhìn lên trần nhà, khóe mắt lộ ra một chút lệ.
"Hai người cãi nhau? " Tang Trà Thanh ngẩn ra, không thể tin được hỏi.
Bốn năm nay, cô và hai người bọn họ sống chung dưới một mái nhà, cùng sinh hoạt với nhau. Mặc dù số lần hai người họ cãi nhau nhiều đến mức đếm không xuể, nhưng bọn họ làm lành rất nhanh. Chứ còn loại cãi vã đã mấy ngày vẫn không trở về nhà thế này thì đúng là có chút nghiêm trọng.
"Là thế cũng tốt, nếu gây sự với anh ấy được ở trong công ty thì tốt biết bao." La Thải Kỳ cười nhạt, trên gương mặt thoáng hiện lên một tia u sầu.
Tang Trà Thanh cầm lấy tay cô, trong lòng cũng dấy lên nỗi bất an .
"Bạch thị xảy ra chút biến cố, nếu không phải nói ngoa thì đang trong tình trạng suy thoái rất lớn, nếu không qua được cửa ải này, có nguy cơ Bạch thị sẽ phải đóng cửa vì phá sản mất." La Thải Kỳ nghiêng đầu, một giọt lệ âm thầm rơi xuống.
"Cái gì? " Tang Trà Thanh ngạc nhiên mở to mắt nhìn, cô không thể tin được câu chuyện mà mình vừa nghe.
Là Bạch Thị sao?
Là Tập đoàn đứng thứ hai trong hàng ngũ bộ ba tài phiệt phát triển nhất trong nước – Bạch Thị sao?
Làm sao lại gặp biến cố lớn được?
"Trà Thanh, cậu biết đối thủ lần này của chúng ta là ai không?" La Thải Kỳ nhíu mày lấy lại cảm xúc, ánh mắt linh động thường ngày giờ đã thay thế bởi một màu u buồn và mệt mỏi.
"Là ai. . . . . ." Vừa dứt lời, đáy lòng Tang Trà Thanh cũng theo đó mà như chìm xuống biển sâu, hơi thở có chút dồn dập, trong đầu của cô vô thức vẽ ra hình dáng của một người đàn ông.
"Cửu Thiếu." La Thải Kỳ chậm rãi nói ra hai chữ.
"Là anh ta. . . . . ." Tang Trà Thanh như mất đi hô hấp, thận trọng hỏi, con ngươi trừng mở lớn như không tin vào mắt mình rằng anh ta lại bắt đầu ra tay đối phó với Bạch thị. . . . . .
Mí mắt khẽ run rẩy, Tang Trà Thanh biết nguyên nhân vì sao Long Cửu lại làm thế. . . .
"Tang Trà Thanh, tôi cho em một cơ hội cuối cùng, tiếp tục trở lại làm tình nhân của Cửu Thiếu tôi, nếu không, lần sau gặp mặt tôi không chắc chúng ta sẽ nói chuyện tử tế hơn đâu, thái độ của tôi cũng sẽ không khoan nhượng như bây giờ." Long Cửu nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của cô, từng chữ một kiên định mà nhấn mạnh đến người đối diện hòng răn đe, không cho họ con đường lùi.
"Có cho bao nhiêu cơ hội thì cũng không có kết quả đâu, tôi chưa có điên." Tang Trà Thanh đưa đôi mắt đầy trống rỗng mà hờ hững, tựa như tấm gương thủy tinh trong suốt nhìn hắn, cam đoan nói.
"Được, Tang Trà Thanh, em giỏi lắm, đừng nói sao tôi không cho em cơ hội." Long Cửu mạnh mẽ hất cánh tay Tang Trà Thanh ra, đứng thẳng người, sau đó sải bước đi đến cửa sổ trước mặt mình, quay lưng về phía Tang Trà Thanh, trên mặt vẫn không biểu hiện chút biểu cảm gì, chỉ có điều, sẽ không một ai phát hiện ra, ẩn sâu trong con ngươi màu hổ phách kia nhẹ nhàng xoẹt qua một tia đau đớn.
"Tang Trà Thanh, sẽ có một ngày em đến cầu xin tôi, cầu xin tôi cần em, cầu xin tôi đồng ý cho phép em làm tình nhân của tôi." Giọng nói trầm thấp vang vọng trong căn phòng trống vắng mà yên tĩnh, hắn chậm rãi quay lưng đi đến trước mặt cô.
"Em yên tâm, bây giờ tôi chưa cần em vội." Hai bàn tay Long Cửu bỗng chốc ôm lấy bầu ngực trái của cô, môi cong lên nụ cười máu lạnh.
"Tôi sẽ chờ đến ngày em đến cầu xin tôi, sau đó mới từng chút, từng chút một cắn nuốt sạch em." Long Cửu dán môi mình lên môi Tang Trà Thanh, vừa hôn vừa nói, ái muội vô cùng.
Đây chính là mục đích ban đầu của Long Cửu. . . . . .
Hắn đối phó với Bạch Thị, tức là đang ép cô đầu hàng sao? Ép cô phải tự động quay về làm tình nhân của hắn sao?
Nội tâm điên cuồng hoảng loạn, cô nắm chặt tay mình thành quyền, khẽ cắn chặt môi, sau đó quay đầu nhìn vào mắt La Thải Kỳ, mấp máy môi nửa ngày cũng không biết phải nói sao với cô ấy.
"Trà Thanh. . . ." La Thải Kỳ đau lòng nắm lấy tay cô, trong đôi mắt mang theo ý cười gượng, cô biết trong lòng cô bạn thân mình đang nghĩ gì, bèn đưa mắt an ủi cô.
"Sao Bạch Thị lại trở nên nghiêm trọng đến mức này? Mặc dù Bạch Thị không có sự can thiệp của tập đoàn cường thịnh như Long Thị, nhưng cũng không đến mức. . ." Tang Trà Thanh kinh ngạc hỏi.
La Thải Kỳ mệt mỏi thở dài một hơi, sau đó nghiêng đầu mở miệng nói: "Tất cả chuyện này đều là lỗi của mình, ban đầu vì muốn giúp Vương Tử nên mới lấy tài liệu cơ mật của tập đoàn Bạch thị trở về nước cầu xin Cửu Thiếu trợ giúp. Vì để làm điều kiện xin sự giúp đỡ của hắn nên tớ mới cho hắn xem qua tập tài liệu cơ mật ấy, nhưng tớ không ngờ, chỉ cần xem qua một lần, hắn đã có thể nhớ được chính xác toàn bộ nội dung quan trọng bên trong."
"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Tang Trà Thanh nhíu mày, trong lòng bất an ngày càng xâm chiếm.
"Đi đến đâu hay đến đó." La Thải Kỳ thở dài nhấp môi nói.
"Đồ ngốc, không cần lo lắng, tớ không nói cho cậu chuyện này cũng chỉ vì không muốn cậu nghĩ ngợi nhiều, nếu đổi lại tớ nhờ vả kẻ khác, thì kết cục cũng thế thôi." La Thải Kỳ mở miệng ai ủi, thật ra Long Cửu đã sớm nói rõ ràng thứ anh ta muốn chỉ duy nhất một người là Tang Trà Thanh, chỉ cần cô ra mặt, Long Cửu sẽ lập tức rút hết mọi công kích và trở ngại ra khỏi Bạch Thị. Nhưng, nếu như Trà Thanh đi tìm Cửu Thiếu, thì chẳng phải cô ấy sẽ lại lâm vào tình trạng như bốn năm trước sau?
Cô là người bạn thân với mình từ nhỏ, là bạn tri kỷ sống chết có nhau. Cô không thể nào quên bộ dạng của Tang Trà Thanh bốn năm trước khi chuẩn bị lên máy bay, khuôn mặt buồn bã thấm đượm đau đớn, về thể chất lẫn tinh thần như bị ai đó giẫm đạp hủy hoại đến mức úa tàn. Nếu như không có sự ra đời của Du Nhi thì làm sao cô có thể đủ dũng khí để thoát khỏi địa ngục đó.
Long Cửu đã mang đến cho cô quá nhiều đau thương và mất mát, cô đã từng tự hứa với lòng mình nhất định không để phần tình cảm của cô bị phân tâm, nếu không mình sẽ phải mất đi một Tang Trà Thanh vui vẻ, kiên cường lần nữa.
Cô không thể đẩy Tang Trà Thanh vào hố lửa thêm lần nữa?
"Nhưng, bốn năm trước anh ta không làm như vậy, sau khi gặp lại nhau, anh ta lại ra tay nhắm vào Bạch Thị. . . . . ." Ánh mắt Tang Trà Thanh trở nên trống rỗng , thanh âm nhẹ nhàng vang lên, cả người dường như cảm nhận được một luồng gió lạnh buốt tập kích lạnh lẽo mà đau đớn đến từng tế bào.
"Thật xin lỗi, Thải Kỳ. . . . . ." Tang Trà Thanh đau lòng như cắt, mặt mày áy náy nhìn La Thải Kỳ.
"Trà Thanh, cậu yên tâm đi, Bạch Thị nhất định sẽ vượt qua trận khủng hoảng lần này, tớ và Tử Kính đã phải cùng nhau đối chọi với không biết bao sóng to gió lớn trên đời, lần nào cũng gạt chướng ngại vật rồi cùng nhau tới đích, cho nên lần này chúng ta nhất định sẽ không sao." La Thải Kỳ khống chế tâm tình rối răm của bản thân, an ủi Tang Trà Thanh, thật ra thì cô biết rõ, hành động tiếp theo của Cửu Thiếu sẽ dẫn đến hậu quả nặng nề thế nào đối với công ty họ. . .
"Ừ, tớ tin cậu." Tang Trà Thanh nhẹ nhàng nói, tuy giọng điệu mang theo một tia tin tưởng chân thành, nhưng sự kiên định thì chỉ giống như cơn gió nhẹ thoảng qua, không chắc chắn, giống như cô đã sớm biết kết cục gì sẽ đến với mình.
Đó là Cửu Thiếu . . . . .
Cô theo hắn năm năm, mặc dù chưa bao giờ cô can thiệp hay biết chút tình hình gì về công việc của hắn, nhưng cô cũng đã từng tận mắt chứng kiến cảnh hắn nghiêm túc và lạnh lùng xử lý lý số hợp đồng cùng giao dịch đối phó với đối thủ cạnh tranh, thủ đoạn giải quyết công sự của hắn luôn khiến cô không khỏi lạnh người run sợ, hơn nữa thông qua báo chí, cô cũng biết chút ít về phong cách làm việc của hắn. . .
Bây giờ, hắn đang nắm trong tay thông tin nội bộ cơ mật của Bạch thị, nếu như muốn Bạch Thị trắng tay thì đối với hắn , việc đó quá dễ dàng.
Hắn vẫn chưa chịu triển khai kế hoạch tiếp theo, điều đó đồng nghĩa với việc hắn đang chờ đợi cô đến cầu xin hắn. . .
Thứ mà hắn muốn, chưa bao giờ ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Hơn nữa, hắn sẽ không từ bất kỳ một thủ đoạn nào để lấy về.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy trái tim mình dâng lên một cảm giác khổ sở đến nhức nhối.
Tang Trà Thanh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đã dần bao phủ cả một khoảng trời, ánh trăng mờ tỏ lập lờ đằng sau tán cây, dưới hàng mi cong dài như lá liễu đầu thu, hai giọt nước mắt âm thầm đọng nơi khóe mắt, chậm rãi rơi xuống.
__________
"Mẹ, Du Nhi muốn đến công viên chơi, mẹ có đồng ý đưa Du Nhi đến đó không?" Tang Du Nhi tinh nghịch nghoe ngẩy đầu, hai cánh tay nhỏ bé đặt lên tờ sheet nhạc, chu miệng hỏi.
"Du Nhi muốn đi sao?" Tang Trà Thanh dời tầm mắt khỏi tờ sheet, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu của con gái mình, cười hỏi.
"Muốn, rất muốn !" Tang Du Nhi nhanh nhảu gật đầu một cái.
"Du Nhi, sao con tự nhiên lại muốn đến công viên chơi? Trước đây có nghe nói con muốn đến đó đâu." Tang Trà Thanh đặt sheet nhạc xuống, vuốt ve đầu nhỏ của con bé, yêu thương nói.
"Vừa nãy con mới xem ti vi, thấy có rất nhiều người đến đó chơi a." Tang Du Nhi chu miệng lên tiếng giải thích, tay vân vê cái điều khiển tivi.
Tang Trà Thanh khẽ cười, ánh mắt di chuyển đến cái điều khiển, ngay giây sau đó, cô cầm lấy chuyển sang kênh tin tức trong ngày, volume mở hết cỡ, tay trái run rẩy đặt lên tim mình.
"Tin mới nhất vừa cập nhật gần đây, tình hình tập đoàn Bạch Thị - cổ phiếu của tập đoàn liên tục rớt giá, mà theo nguồn tin cho hay, trước khi tập đoàn Bạch Thị có dự định mở rộng phạm vi quản lý thì đã liên tục xuất hiện tình trạng thâm hụt trầm trọng. Hôm nay tình hình giá cổ phiếu bị tụt dốc nghiêm trọng, tất cả các cổ đông lớn hợp tác với Bạch Thị đang rối rít suy tính rút cổ phần về, nếu tình trạng này cứ tiếp tục diễn ra, tập đoàn Bạch Thị có nguy cơ sẽ bị phá sản, không chỉ có thế, có lẽ khoản tiền mà tập đoàn phải bồi thường đợt lỗ vốn lần này sẽ rất lớn, Vương Tử mới trở về nước không lâu vẫn từ chối không nói ra tình hình của Bạch Thị ra bên ngoài, kênh MMM sẽ cập nhật mọi thông tin liên quan một cách nhanh nhất có thể." Một cô gái phóng viên đứng trước tập đoàn, nghiêm túc đưa tin sáng nay.
Tang Trà Thanh ngẩn ngơ ngồi đó, không ngờ tình hình lại trở nên tồi tệ đến mức này.
"Mẹ ơi, mẹ sao vậy?" Âm thanh non nớt của Tang Du Nhi vang lên kéo thần trí mơ hồ trôi dạt nơi đâu về lại chốn cũ.
"Cái gì? " Tang Trà Thanh giật mình trấn tĩnh, nhướng mày hỏi bảo bối.
"Du Nhi và mẹ đang bàn tính chuyện đi công viên chơi ấy." Tang Du Nhi tức giận đứng chống nạnh, làm mặt khó chịu, buồn rầu vì mẹ không nghe mình nói gì...
"À, cái đó a, để sau được không, bây giờ mẹ có chuyện quan trọng phải làm, Du Nhi ngoan tìm dì Ngô chơi đi nha." Tang Trà Thanh vỗ về đầu bảo bối, nghiêm túc dỗ dành.
"Thôi được, mẹ không được quên đâu đấy." Tang Du Nhi nghe xong gật đầu, sau đó sôi nổi chạy đi.
Tang Trà Thanh cầm di động lên, điện thoại cho La Thải Kỳ, nhưng có gọi bao nhiêu lần thì đầu dây bên kia vẫn không nhận được tín hiệu liên lạc.
Cả hai người, Vương Tử và Thải Kỳ, hai người cùng tắt máy.
Tang Trà Thanh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lẽ ra cô nên nhận ra vấn đề này từ sớm mới đúng, từ lần vô tình nghe được hai người họ nói chuyện...
Tang Trà Thanh vẫn không ngừng gọi điện thoại, nhưng vẫn không có ai bắt máy, thứ cô nhận được cũng chỉ là âm thanh trong trẻo thông báo nhắc nhở
Ngón tay nắm chặt chiếc điện thoại di động, cô yên lặng thầm cầu nguyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...