Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSở Tiết Nhiên đứng bật dậy, nhìn về phía hình bóng người con gái quen thuộc trong tâm trí mình. Đáy lòng như bị ai đánh rơi xuống biển sâu. Cách hắn vài bước chân chính là Tang Trà Thanh với khuôn mặt tái nhợt ngồi bất động nơi đối diện hành lang.
Quan trọng hơn là...
Cô ấy ở đây từ lúc nào?
Nói như vậy lẽ nào. . . . . .
Lẽ nào cô ấy đã nghe được tất cả mọi chuyện, rõ ràng từng chữ một...
Sở Tiết Nhiên chợt cảm giác cổ họng mình trở nên khô rát, cơ thể cũng bắt đầu căng cứng.
Tang Trà Thanh đưa đôi mắt thất thần nhìn người đàn ông đang đứng đối diện mình, cô cảm giác như Sở Tiết Nhiên bây giờ với Sở Tiết Nhiên của mấy ngày trước không phải cùng một người.
Sau khi biết được tất cả chân tướng sự việc, chỉ trong nháy mắt cả thế giới của cô dường như bị sụp đổ hoàn toàn, từng mảnh vụn của ký ức dần dần rơi xuống, vỡ tan...
Đây chính là cái vị Sở tổng ôn nhu, tốt bụng đó sao. . . . . .
Chính là Sở Tổng - người luôn mang lại cho cô cảm giác ấm áp vô hạn. . . . . .
Chính là Sở Tổng – người luôn bên cạnh cô, an ủi cô khi cô cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng. . . . . .
Cũng chính là người đã hứa với cô rằng sẽ cho cô một mái ấm hạnh phúc. . . .
Thì ra, ngay từ đầu anh nói muốn trở thành người bạn tri kỷ với cô là giả, nói yêu cô là giả...
Nói muốn sống chung với cô dưới một mái nhà cũng là giả dối, cầu hôn cũng là giả...
Tất cả mọi thứ đều vỡ nát, giả dối, GIẢ DỐI hết. . . . . .
Từng chút một, cô như một con khờ đi vào bẫy mà hắn thiết kế, tất cả vì để phục vụ lợi ích của bản thân. . . . . .
Ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cô không hề cảm giác đau đớn, chỉ có lòng mình...tựa như từng mảnh vỡ thủy tinh – mảnh vỡ mang tên ký ức của cô và hắn, từng chút một đâm nát trái tim cô. Không biết có phải vì đã từng có cảm giác yêu với hắn cho nên khi biết tất cả đều là dối trá, cô có chút đau lòng, hay chỉ vì sự mất mát một chỗ dựa mà mình đã cố gắng chấp nhận.
"Thì ra đây mới là con người thật của Sở tổng. . . . . ." Tang Trà Thanh chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Sở Tiết Nhiên khẽ cười, nụ cười vừa châm biếm pha chút đau khổ.
"Thanh Thanh. . . . . ." Sở Tiết Nhiên đau lòng đưa mắt nhìn Tang Trà Thanh, nhẹ giọng gọi cô.
"Sở tổng, thì ra ngay từ đầu anh tiếp cận tôi chỉ vì tôi là tình nhân của Cửu Thiếu?" Tang Trà Thanh hờ hững hỏi một câu, môi cong lên ý cười thảm hại.
"Đúng là như vậy nhưng sau đó. . . ." Sở Tiết Nhiên lắp bắp giải thích.
"Tôi hiểu rồi! " Tang Trà Thanh cắt ngang lời hắn nói, đôi mắt đẹp khẽ rũ xuống.
"Là anh sắp xếp đám phóng viên ngày hôm đó phải không?"
"Phải . . . . ." Sở Tiết Nhiên nhíu mày, thần sắc đều mang một tia đau đớn.
"Tin đồn tôi là tình nhân của Cửu Thiếu, anh là người cấp tin? '" Tang Trà Thanh giương mắt nhìn hắn, trong con ngươi không lấy một tia tình cảm gì.
Sở Tiết Nhiên cảm nhận được sự xa cách của Tang Trà Thanh, từ trong cử chỉ đến lời nói, tựa như một mũi tên băng bắn thẳng vào lòng hắn khiến cả người hắn trở nên rét lạnh.
"Thanh Thanh, em nghe anh giải thích . . ." Sở Tiết Nhiên lòng đau như cắt, muốn vươn tay chạm vào gương mặt đang ngày một tái nhợt của cô.
Cánh tay vừa nhấc lên, Tang Trà Thanh theo phản xạ lùi mình ra phía sau, tạo khoảng cách đứng đối diện nhìn hắn, trong mắt chỉ còn chứa sự lạnh lẽo và vô cảm.
Đầu ngón tay chưa kịp chạm vào khuôn mặt quen thuộc đó thì lại đơ giữa không trung. Hành động né tránh của cô khiến lòng hắn lại một lần nữa như chìm xuống đáy biển.
Làm sao hắn đủ dũng cảm nói cho cô biết....
Biết rằng tất cả mọi chuyện đều do hắn làm ra.
Bây giờ nhất định cô rất thất vọng về hắn. . . . . .
Lúc trước hắn cũng đã có nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nếu có một ngày cô biết rõ toàn bộ chân tướng thì hắn phải đối mặt với cô thế nào. . . . .
Câu trả lời là hắn không dám nghĩ, càng không dám tưởng tượng. Chỉ có thể lừa gạt mình hy vọng ngày đó không đến.
Tình yêu của hắn dành cho cô là thật, là giản đơn như một người đàn ông yêu một người phụ nữ sâu đậm...Nhưng nếu cô đã biết liệu rằng . . . .
"Thanh Thanh, có phải em đang rất hận anh?" Sở Tiết Nhiên mấp máy nửa ngày cuối cùng mới đủ dũng khí hỏi cô câu đó.
"Không hận, một chút cũng không!" Khẽ cười nhàn nhạt, nụ cười tựa đóa hoa sen phô sắc bên hồ.
Cả người Sở Tiết Nhiên đột nhiên chấn động, nếu cô hận hắn thì ít nhất cũng chứng minh rằng cô cũng có tình cảm với hắn . . .
Nhưng, ngay cả một chút cô cũng không hề . . .
Là vì ngay từ đầu, cô chưa hề trao trái tim mình cho hắn, phần tình cảm trong cô chỉ có chỗ đứng cho một người đàn ông là Long Cửu, nên người cô hận chỉ có Long Cửu chứ không phải là hắn . . .
Hắn đã biết giá trị của bản thân, hắn biết cho dù có là năm năm đó, hay là bây giờ, người cô yêu chỉ có duy nhất người đàn ông kia.
"Không hận à. . . . . ." Sở Tiết Nhiên cong môi cười nhạo bản thân, thần trí của hắn đã trôi dạt đến tận phương nao, hắn chỉ biết đứng yên lặng nhìn Tang Trà Thanh, liệu hắn có còn nhìn thấy đôi mắt dịu dàng, ấm áp của cô dành cho hắn nữa hay không?
Sở Tiết Nhiên rũ hai tay xuống tuyệt vọng, trong lòng tựa như có một tảng đá lớn đè ép, quả tim như bị ai đó bóp chặt. Đây là lần đầu tiên hắn mới trải qua cảm giác đau đến nát tan cõi lòng.
Tang Trà Thanh đưa mắt nhìn về phía Long Cửu đang ngồi trên ghế xa hoa gần đó, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt hơi tái nhợt của cô :" Cửu Thiếu, cũng nên cảm ơn anh mới phải? Đúng như anh mong đợi, bây giờ tôi đã biết tất cả rồi"
Long Cửu hơi sửng sốt, lông mày khẽ nhướng lên : "Xem ra, hôm nay em tới đây là để thăm dò."
"Tới đây để thăm dò?" Tang Trà Thanh cong lên ý cười lạnh, nực cười hỏi.
"Chẳng phải tất cả mọi chuyện đều do anh chuẩn bị sao? Anh điều tra cũng kỹ đấy, biết cả lịch sáng nay tôi sẽ có mặt tại khán đài đối diện cho nên mới hẹn đến sảnh rượu này, không phải sao?" Thất thần giây lát, trong mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, Tang Trà Thanh nhàn nhạt nói.
Long Cửu nghe xong môi lặng lẽ cong lên, con ngươi màu hổ phách chăm chú nhìn cô.
"Nếu không, một người cao quý như Cửu Thiếu đây làm sao dễ dàng để cho nhân viên phục vụ cho người ngoài như tôi đi vào? Chẳng phải đều do anh chuẩn bị hết sao? "
"Anh cho rằng tôi sẽ cảm tạ anh sao? Anh nghĩ anh tốt hơn hắn ta sao?"
Hèn hạ. . . . . .
Đúng vậy, là để cho cô cảm thấy mình hèn hạ, Long Cửu cố ý chuẩn bị tất cả, để cho cô biết rõ chân tướng mọi chuyện...
Tuy cô có thất vọng với Sở Tiết Nhiên, nhưng đối với Long Cửu, quả thật là tuyệt vọng. . . . . .
Cô có cảm giác như mình đang đứng bên bờ vực vách đá, từ từ mất trọng tâm rơi xuống, tuyệt vọng đến tận xương tủy. . . . . .
Cơ thể Long Cửu đột nhiên chấn động run lên, lại một lần nữa, cảm giác đau đớn tựa hàng ngàn mũi tên cắm chặt vào trái tim hắn.
Tang Trà Thanh không thể chịu nổi khi đối diện với hai người họ, năm ngón tay bấu chặt đến mức trắng bệch, cô xoay người sải chân chạy ra khỏi sảnh rượu.
"Thanh Thanh . . ." Sở Tiết Nhiên muốn đuổi theo cô, nhưng nhớ lại tình cảnh vừa rồi, bước chân chợt khựng lại.
Hắn đuổi theo cô rồi thì sao, phải giải thích với cô thế nào đây?
Sở Tiết Nhiên xoay người trở về bàn rượu, quét đôi mắt ngập tràn thù hận nhìn về phía Long Cửu : "Cửu Thiếu, thì ra cậu đã sớm chuẩn bị tất cả."
"Thì sao? " Long Cửu nhàn nhạt nói, ánh mắt không hề nhìn về phía hắn, chỉ lặng lẽ nhìn về hướng Tang Trà Thanh rời đi, mới vừa rồi hắn nhận ra, ánh mắt của cô, dành cho hắn, là một sự hèn hạ, thấp kém, cô đang nói hắn là người hèn hạ.
Mặc dù không có chính miệng nói ra, nhưng hắn có thể cảm nhận được.
Thì ra Sở Tiết Nhiên quan trọng với cô như vậy?
Hèn hạ sao?
Ha ha, vậy chuyện tiếp theo hèn hạ hơn, cô sẽ phải đối mặt thế nào đây....
"Cậu. . . . . ." Sở Tiết Nhiên chợt nhớ đến cái gì, một tay cầm lấy máy ghi âm trên bàn rượu, nhấn vào màn hình. . . . . .
Không có gì cả. . . . . .
Thì ra không có gì cả. . . . . .
"Cậu dám gạt tôi." Sở Tiết Nhiên kinh ngạc nổi giận nhìn chằm chằm Long Cửu, đôi mắt như có lưỡi dao sắc bén muốn rạch một đường vào mặt Long Chín.
"Làm sao tôi lại đi hạ mình đi tìm trợ lý của anh chứ? Sở Tổng cũng đề cao bản thân mình quá đấy. Chỉ cần dùng một chút mánh khóe, dù ở trên thương trường vẫn đủ để tôi đối phó được Sở Tổng huống chi vẫn là chút kế sách này." Long Cửu đứng lên, thân hình cao lớn đứng song song cùng Sở Tiết Nhiên, đôi mắt hẹp dài nhàn nhạt quét qua hắn, giọng nói nghe vô tình và hững hờ.
"Ha ha. . . . . ." Sở Tiết Nhiên giận đến trắng mặt, môi cong lên cười nhạt mấy tiếng, con ngươi co rụt lại lộ ra một tia đau đớn tột cùng.
"Cậu cho rằng những chuyện cậu làm sau lưng đó tốt đẹp hơn tôi ư, Cửu Thiếu?" Sở Tiết Nhiên lạnh lùng mở miệng.
Bước chân dừng lại, Long Cửu đứng yên tại chỗ nhưng không hề xoay người khiến cho Sở Tiết Nhiên không biết được biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
"Cậu cho rằng sau khi Thanh Thanh biết rõ mọi chuyện, sẽ không còn hận cậu nữa ư?" Sở Tiết Nhiên khinh thường cười nhạt.
"Hận? Vậy cũng tốt, cũng hơn là không hận. Không những tôi không sợ cô ấy hận tôi, mà hơn nữa, tôi càng muốn cô ấy hận tôi một cách sâu sắc." Cả người hắn khẽ run lên, nhưng ngay sau đó trong mắt quét ra một tia sắc lạnh vô cùng.
"Cậu. . . . . . Làm sao cậu có thể? " Sở Tiết Nhiên đột nhiên hiểu ra cái gì, kinh hãi nhìn Long Cửu.
"Thế nào? Sở tổng lo lắng sao? " Long Cửu xoay người, ánh mắt tựa như lưỡi dao thẳng tắp đâm về phía Sở Tiết Nhiên.
"Cậu không thể làm như vậy!" Sở Tiết Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, bây giờ hắn mới hiểu được, cho dù chuyện hôm nay có không xảy ra đi chăng nữa thì hắn và Tang Trà Thanh cũng sẽ không đến được với nhau.
"Tôi khuyên Sở Tổng tốt nhất là nên suy nghĩ cẩn thận xem phải giải thích thế nào về chuyện hôn sự với Trà Thanh đi, dù sao hai người cũng không có khả năng." Ngữ điệu mang một tia giễu cợt tiếc hận, đôi mắt hẹp dài điểm chút ý cười trào phúng và toan tính.
Dứt lời, sải dài bước chân, thân hình cao lớn liền biến mất khỏi sảnh rượu.
Không thể nào. . . . . .
Sở Tiết Nhiên ngơ ngẩn đứng đó, trong đầu quanh quẩn mấy chữ cuối cùng của Long Cửu. . . . . .
Nếu như chuyện này không bị bại lộ, chẳng phải hắn sẽ có được Thanh Thanh sao?
Sở Tiết Nhiên ôm đầu, mệt mỏi thả mình ngồi trên ghế.
Ly rượu đỏ trống rỗng trên bàn phòng khách, tiếng đàn dương cầm vẫn kéo dài bản nhạc, chỉ có một mình Sở Tiết Nhiên hắn là chán nản ngồi ở đó.
Long Cửu. . . . . .
Cậu nhất định phải cướp đi hạnh phúc của tôi sao?
Sở Tiết Nhiên nắm chặt quả đấm, đôi mắt phóng ra một tia hận ý rét lạnh như băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...