Ác Ma Tổng Tài, Chớ Tới Gần


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Tôi có thể đứng ra làm chứng cho Miss Trà." Âm thanh trầm thấp của hắn như một loại ma lực hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Giống như toàn bộ ánh sáng của thế giới đều tụ tập lên người Long Cửu, tất cả mọi người như đắm chìm trong ánh hào quang đó, đưa mọi ánh mắt mơ hồ nhìn về phía vị Cửu Thiếu trong truyền thuyết kia, dường như tất cả vạn vật trên thế giới này đều hóa thành bóng ma, chỉ còn lại đôi chân cường tráng , thon dài bước từng bước chắc nịch đi về phía mọi người, màu xám đen của áo vét hắn khoác lên người khiến cho hắn trông vừa cao ngạo, quý phái, lại còn lạnh lùng khó gần đến trêu người.
Như một trái bom ném thẳng vào đầu, Tang Trà Thanh choáng váng đưa mắt nhìn người đàn ông đang tiến gần về phía mình, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, đau đớn đến lạ, không biết Long Cửu xuất hiện ở đây có mục đích gì, anh thật sự có lòng tốt ra mặt giúp cô sao?
Đợi đến khi các phóng viên, ký giả bắt đầu trấn tỉnh thì bao nhiêu ống kính, máy quay, đèn flash, giống như vầng hào quang chói lọi nào là hưng phấn, nào là kích động bủa vây về phía Long Cửu.
Cửu Thiếu!
Là Cửu Thiếu – người đàn ông trong truyền thuyết !
Là Cửu Thiếu rất hiếm khi ra ngoài công khai thân phận trước mặt mọi người!
Dường như việc phỏng vấn Cửu Thiếu, bọn họ chưa bao giờ có cơ hội, dĩ nhiên lần này bọn họ thực sự hưng phấn vô cùng rồi!
Hắn dừng bước chân tạo một khoảng cách vừa đủ với Tang Trà Thanh, mi dài khẽ nheo lại, ngay khi nhìn thấy đám phóng viên cản đường cô, hắn khó chịu đi lên phía trước đứng chắn cho cô.
Mà các phóng viên vẫn luôn duy trì một khoảng cách khá xa với Long Cửu, hơi thở vương giả và cao quý của hắn đủ để khiến những người xung quanh choáng ngợp, không ai dám mở miệng đặt câu hỏi, chỉ đứng lẳng lặng chờ đợi Long Cửu mở miệng.
"Tôi không quen biết Miss Trà, bây giờ báo chí lại rộ lên tin đồn cô ấy là tình nhân của tôi, đúng là những lời vô căn cứ."Hai tay tao nhã đút trong túi quần âu phẳng lì, âm thanh dửng dưng mà đạm mạc.
Tang Trà Thanh bất ngờ hít một ngụm khí lạnh, cô ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía Long Cửu.
Anh...
Anh đang ra mặt thay cô giải thích?

Ánh sáng trên người Long Cửu quá mức mãnh liệt, đâm thẳng vào mắt Tang Trà Thanh như một tia sáng gây mù, thứ ánh sáng đó khiến mọi thứ trên thế gian này đều vô nghĩa chỉ còn có anh đủ khiến cho người ta phải trầm mê, đắm chìm.
Long Cửu đồng thời cũng nhìn về phía cô, nhìn thấy cánh tay của Sở Tiết Nhiên đang đặt lên bả vai cô, ôm ấp thắm thiết thì con ngươi màu hổ phách chợt co rút lại, một tia máu lạnh lập tức quét qua.
"Cửu Thiếu, vị hôn thê Kỳ Nguyệt của anh đã thừa nhận chuyện này, lẽ nào cô ấy đã bịa đặt tất cả sao?" Một vị phóng viên cố thu hết dũng khí mở miệng hỏi Long Cửu, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Lần đầu tên tôi gặp Miss Trà chính là ở sân bay, là lần đầu tiên tôi ra mắt với Vương Tử, đến cả chuyện đó cũng cần tôi phải báo cáo với các người sao? Còn về scandal kia, chúng tôi không hề quen biết nhau, lấy lý do gì lại tuyên bố cô ấy là tình nhân của tôi tận năm năm?" Ngữ điệu nhàn nhạt mang theo một sự cao ngạo của một kẻ độc tài kiêu căng, ánh mắt sắc lạnh quét về phía những người xung quanh.
"Về phần những lời Tiểu Nguyệt nói, bởi tính tình nghịch ngợm của cô ấy nên các vị phóng viên ở đây lẽ ra phải rõ hơn tôi chứ?" Vừa dứt lời, khóe miệng Long Cửu cong lên một nụ cười nhàn nhạt như có như không, nhưng ở trong mắt phóng viên thì biểu hiện của hắn giống như là sự cưng chiều và hiểu nhau giữa hai người.
Các ký giả bắt đầu liều mạng bắt lấy khoảnh khắc nụ cười thần thánh của Long Cửu, nhất định ngày mai phải đăng lên đầu trang báo, có thể chỉ phỏng vấn Cửu Thiếu vài ba câu nhưng độ sát thương của bài tin tức này sẽ rất cao.
"Cửu Thiếu, mạo muội hỏi anh một câu, anh rất ít khi ra mặt đối thoại với cánh truyền thông, vậy lần nay anh tự mình ra mặt thay Miss Trà giải thích, việc này không thể không khiến chúng tôi suy đoán, giữa anh và Miss Trà thật sự có quan hệ mờ ám gì đó?" Một tên phóng viên nói thẳng mấu chốt vấn đề sau đó thâm sâu nhìn Long Cửu.
Hàng lông mày chậm rãi nhếch lên, Long Cửu quay đầu lại, bước từng bước một đi về phía Tang Trà Thanh, từng bước chân trầm ổn của hắn hòa lẫn vào từng nhịp đập rộn ràng trong trái tim cô, cô mơ hồ nhìn hắn từ từ đến gần mình, cho đến khi hơi thở của hắn nồng nặc bao vây.
"Không sai, đúng là tôi có quan tâm đến Miss Trà, hơn nữa còn có ấn tượng rất tốt với cô ấy, hay nói cách khác, tôi có hứng thú với cô ấy."Long Cửu chợt xoay người, đối mặt với ký giả, trong giọng nói hờ hững có phần quyến rũ của anh khiến người ta không thể nhìn ra được rốt cuộc là anh đang nghĩ gì.
Những lời nói của Long Cửu khiến cho Tang Trà Thanh đột nhiên giật mình, tron mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Oanh --"
Lại thêm một tin giật gân!
Trong nháy mắt mọi người lập tức hiểu ra vì sao Cửu Thiếu lại đích thân ra mặt giải thích.
"Cửu Thiếu, anh công khai thừa nhận mình có hứng thú với Miss Trà, vậy anh có nghĩ đến cảm nhận của Kỳ Nguyệt – vị hôn thê của anh không?" Một tên phóng viên tiếp tục mở miệng hỏi.

"Tiểu Nguyệt sẽ không nghiêm túc với loại chuyện thế này, cô ấy là vị hôn thê của tôi, cho nên biết rõ đạo lý này cũng có thể hiểu đạt được tấc."Long Cửu bên mép kéo ra không có nhiệt độ nếp nhăn trên mặt khi cười.
"Cửu Thiếu, anh và Kỳ Nguyệt đã đính hôn được bốn năm, vậy hai người định khi nào mới kết hôn?"Đề tài chợt chuyển sang tình trạng hôn nhân của hắn với Kỳ Nguyệt.
"Không biết !"Long Cửu giật môi mỏng, nhàn nhạt nói, ngay giây sau đó, ánh mắt chợt chuyển sang Tang Trà Thanh, khóe môi khẽ cong lên ý cười lạnh nhạt như có như không, vừa tà mị lại vừa nguy hiểm khiến đối phương cảm thấy áp lực không diễn tả thành lời :"Hoặc nếu như, có biến cố xảy ra."
Đèn flash bắt đầu điên cuồng lóe sáng về phía Long Cửu và Tang Trà Thanh, câu cuối cùng Long Cửu vừa thốt ra, mặc dù âm điệu rất thấp, nhưng vẫn khiến cho mọi người xung quanh nghe rõ ràng, mà khi hắn nói những lời này, ánh mắt lại thâm sâu nhìn về phía Tang Trà Thanh, đương nhiên ý tứ đã rõ.
Tang Trà Thanh lo lắng nắm chặt lấy góc tay áo, cô hận một câu cuối cùng đầy thâm ý mà Long Cửu vừa thốt ra, một lần nữa anh ép cô phải giữ lấy sợi dây màu đỏ một cách tàn nhẫn và đau đớn.
Đôi mi thanh tú khẽ nhíu, lực trên bả vai đột nhiên tăng thêm, cô nghiêng đầu nhìn gương mặt của Sở Tiết Nhiên, nhưng lúc này cô thật sự không đoán được cảm xúc của hắn.
Ánh mắt sắc lạnh của Sở Tiết Nhiên quét thẳng về phía trước, tuy tức giận không biểu hiện ra mặt nhưng lửa nóng trong người đã bị câu nói của Long Cửu mà bùng lên.
Ra là hắn ta có thể vì cô mà ra mặt giải thích!
Từ trước đến nay Long Cửu chưa bao giờ ra mặt giải quyết bất cứ chuyện gì lớn nhỏ, huống chi chỉ là vì một cô tình nhân qua lại với hắn năm năm. Long Cửu cũng chưa bao giờ mở lời vàng ngọc của mình để giải thích với người ngoài . Thế mà hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây, trước mặt bao nhiêu cánh truyền thông, chỉ vì một câu giải thích của hắn mà những lời vừa rồi của hắn căn bản không đủ sức ảnh hưởng đến cánh nhà báo!
Sở Tiết Nhiên nhìn đám phóng viên như bầy ong bay tới tụ tập chỗ Long Cửu, từng ngón tay bắt đầu co rút, hung hăng nắm chặt.
"Sở tổng?"Tang Trà Thanh nhíu mày khó chịu, lực tay hắn tác động lên vai cô khiến cô không chịu nổi.
"À, em không sao chứ?" Sở Tiết Nhiên lập tức trấn định tinh thần, nhìn thấy gương mặt cố nén đau đớn của Tang Trà Thanh, hắn không khỏi đau lòng tự trách bản thân.
"Không sao, đưa em về thôi."Tang Trà Thanh cười nói.
"Ừ."Sở Tiết Nhiên kéo tay Tang Trà Thanh đi thẳng đến bãi đậu xe.

Rất nhanh sau đó, xe đã dừng trước cánh cổng biệt thự màu trắng, dọc đường Sở Tiết Nhiên đều không có mở miệng nói gì, gương mặt anh tuấn của hắn được bao phủ bởi lớp sương mù mờ ảo, có chút không chân thật, hàng mi không hề có ý định giãn ra.
"Sở tổng, anh làm sao vậy?" Tang Trà Thanh tháo dây an toàn, có chút khó hiểu nhìn Sở Tiết Nhiên.
"Không có gì, Thanh Thanh, mặc dù anh có hơi ghen, nhưng việc Cửu Thiếu ra mặt ít nhiều cũng làm cho chuyện này lắng xuống." Đáy mắt Sở Tiết Nhiên lóe lên một tia trìu mến, khẽ cười nói.
"Ai biết lần này anh ta lại giở trò gì."Tang Trà Thanh cau mày, trong lòng có chút bất an, anh làm như vậy là muốn cô cảm kích anh sao? Anh là người tung tin vậy lý gì anh lại ra mặt giải thích? Lẽ nào anh không phải là người tung tin?
Nhưng theo như hiểu biết của cô về tính cách của anh thì hành động đích thân ra mặt giải thích của anh hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
"Cho dù có giở trò gì đi chăng nữa, Thanh Thanh, những lời anh nói trước mặt phóng viên em vẫn chưa quên, đúng chứ? Anh yêu em, anh sẽ dùng hết cả cuộc đời của mình để yêu em, từ nay về sau cuộc sống của em cũng sẽ là của anh." Từng câu từng chữ của hắn đều mang một sự thâm tình sâu sắc, nụ cười ấm áp kết hợp với đôi mắt đầy chân thành của hắn khiến cô hơi ngẩn người.
Cô nhớ lại lời tuyên bố chắc nịch của hắn trước mặt các phóng viên, hắn to gan biểu đạt tình cảm của mình, từng chút một cẩn thận mà bảo vệ cô.
"Vậy em về trước." Âm thanh êm dịu vang lên, sau đó mở cửa xe đi xuống.
"Thanh Thanh!" Sở Tiết Nhiên cũng theo cô xuống xe, nhẹ giọng gọi cô lại.
"Dạ?" Vừa mới quay người lại thì cô đột nhiên ngã nhào vào lồng ngực Sở Tiết Nhiên.
"Thanh Thanh, anh thật sự rất yêu em!" Sở Tiết Nhiên ôm thật Tang Trà Thanh vào lòng mình, như thể sợ cô biến mất trước mặt hắn vậy. Áp nhẹ gò má hồng hào của cô dán chặt vào lồng ngực hắn, cảm nhận được trái tim đang rạo rực đập liên hồi, đó chính là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu chân thành nhất mà hắn đối với cô.
"Sở tổng!" Một tiếng gọi đầy ngọt ngào mà mê người, như có một dòng nước ấm áp len lỏi vào tận sâu thẳm trái tim lạnh lẽo, vì sao người đàn ông trước mặt cô luôn mang cho cô cảm giác ấm áp và an toàn, không giống với cảm giác khi bên cạnh Long Cửu.
Sở Tiết Nhiên chậm rãi buông cô ra, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, êm ái hôn lên.
Cơ thể mềm mại của Tang Trà Thanh hơi run lên, trong tiềm thức muốn đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng vẫn chọn buông lỏng tay, không hề từ chối cũng không phản kháng, chỉ mặc cho môi hắn xâm chiếm mọi xúc cảm trên môi cô.
Hô hấp của Sở Tiết Nhiên bắt đầu trở nên dồn dập, đầu lưỡi dần dần tiến vào khoang miệng cô thăm dò.
Khi cảm nhận được nụ hôn của mình đang dần biến chất, Sở Tiết Nhiên lập tức rời môi cô, ôm cô thật chặt, hưởng thụ cảm giác mát mẻ và thoải mái trên người cô. Hắn sợ nếu cứ tiếp tục hôn sâu cô như vậy, hắn sẽ làm chuyện có lỗi với cô mất.

"Em vào đi." Một hồi lâu, Sở Tiết Nhiên luyến tiếc buông cô ta, hàng mày tuấn nhã anh tuấn hai hàng lông mày hạ nhất song hắc đầm tựa như tròng mắt bật ra tràn đầy tình yêu.
"Ừ, tạm biệt."Tang Trà Thanh thẹn thùng cúi đầu chào tạm biệt, sau đó đi vào biệt thự.
Sở Tiết Nhiên lẳng lặng tựa người lên xe, đưa mắt dõi theo cô cho đến khi bóng lưng nhỏ nhắn từ từ biến mất, hắn mới vòng người qua sườn xe, mở cửa ngồi vào ghế lái xe.
Ngay khi ngẩng đầu lên, động tác đột nhiên ngưng trệ, tròng mắt đen láy nhìn thẳng về chiếc xe đậu cách đó không xa.
Chiếc xe thể thao mui trần màu xám bạc nổi bật đậu ở một góc ven đường, ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời rọi xuống mạn sườn xe dường như toát lên một dáng vẻ kiêu sa khó gần, giống như người đàn ông ngồi trong đó, vừa cao quý lại mang hơi thở lạnh lùng mà kiêu ngạo.
Sở Tiết Nhiên khẽ nhếch mép cười, ánh mắt đầy khiêu khích quét về phía Long Cửu, sau đó thản nhiên khởi động xe nghênh ngang rời đi.
Môi mỏng mím chặt, hai con ngươi trong phút chốc lóe lên một tia đau đớn khó tả, Long Cửu cố gắng duy trì sự cao ngạo và phong thái hờ hững của mình cho đến khi đối thủ rời đi.
Từng khớp ngón tay nổi bạo nắm chặt tay lái, cảm giác mà hắn chịu đựng lúc này chính là hai thái cực : vừa đau đớn lại vừa tức giận!
Sao hắn ta lại hôn cô!
Đau đớn nhất chính là cô rõ ràng không hề phản kháng!
Cô không hề phản kháng!
Cô thật sự muốn sống bên cạnh Sở Tiết Nhiên sao?
Sao em dám!
Người phụ nữ ngu xuẩn này!
Long Cửu hung hăng đạp chân ga, chiếc xe thể thao lập tức như một con sư tử lạc mất đàn gầm thét dữ dội, chạy như bay rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui