Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Cửu Thiếu, sao anh lại đến đây?" Kỳ Nguyệt vừa vào biệt thự, nhìn thấy Long Cửu ngồi trong phòng khách, lập tức giống như chó nhà chạy nhanh về phía hắn, trên mặt tỏ vẻ mừng rỡ.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ chủ động đến đây bao giờ, dù có là trong mơ cô cũng không mơ xa đến vậy. Đây là lần đầu tiên!
Long Cửu không có lên tiếng, lẳng lặng hút điếu xì gà, làn khói mờ mịt che giấu đi khuôn mặt u ám của anh, hơi thở của anh nồng nặc mùi vị của sự cao quý.
Kỳ Nguyệt nhìn anh đến si mê, thậm chí còn không đành lòng nháy mắt để có thể nhịn mọi động tác quý phái, đàn ông của anh, người nửa dính vào lồng ngực anh.
"Cửu Thiếu, sao anh không nói gì đi." Ngón tay mảnh khảnh của Kỳ Nguyệt lướt nhẹ lên lồng ngực Long Cửu, âm thanh mang theo một chút hờn giận.
"Tôi thấy cô xuất hiện trên tin tức."Long Cửu hờ hững vân vê điếu xì gà, lạnh lùng mở miệng, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
"Bây giờ anh mới chịu quan tâm đến em sao? Em thật sự rất vui."Kỳ Nguyệt nói xong mới chợt nhận ra, sắc mặt trở nên rất khó coi, bây giờ cô mới hiểu mục đích chính mà Cửu Thiếu đến đây.
Bàn tay theo sự thay đổi của nét mặt cô mà trượt xuống. Nhưng ngay lập tức anh lại dùng lực mạnh mẽ nâng cằm cô lên, ánh mắt quét qua một tia sắc lạnh đến run người: " Vụ việc trên trang đầu tạp chí, là cô tung tin?"
"Không phải em, thật sự không phải." Cả người Kỳ Nguyệt run lên, lo lắng phủ nhận .
"Vì sao lại trả lời như vậy với cánh nhà báo?" Lực tay Long Cửu càng tăng thêm, đáy mắt lạnh hơn lần trước.
"Em đâu có nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua em chỉ thuận miệng trả lời thôi." Đầu lưỡi không tự chủ được mà trở nên khô rát, ngay cả âm thanh cũng trở nên run rẩy.
"Thuận miệng trả lời?"Long Cửu bất ngờ ép sát Kỳ Nguyệt lên ghế sofa, đôi mắt vẫn đầy lửa giận của hắn chợt càng trở nên sầm lạnh hơn trước.
"Cửu Thiếu, anh sẽ không để ý đến mấy chuyện này, đúng không?" Trong đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nguyệt ngân ngấn hơi nước, điềm đạm nói.
"Đương nhiên." Môi mỏng thản nhiên cong lên, rồi lập tức hạ xuống, Long Cửu chậm rãi buông Kỳ Nguyệt ra, mày rậm nhíu lại, có chút mất tự nhiên nhưng âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ.
"Cửu Thiếu, chuyện mấy tờ báo lá cải đó, em không có làm. "Kỳ Nguyệt lên tiếng giải thích, cô nhất định không thể để Cửu Thiếu hiểu lầm, nếu không...
"Tôi biết, cô không có lá gan lớn để làm thế." Đôi mắt sắc bén của Long Cửu đủ đâm xuyên qua trái tim mỏng manh của cô.
"Cửu Thiếu. "Kỳ Nguyệt khẽ chớp mắt, trong lòng cảm động vì sự tin tưởng của anh dành cho cô, nhẹ gọi hắn một tiếng.
"Lần sau khi phóng viên có hỏi gì, cô tự biết mình nên trả lời thế nào! " Ngữ khí vừa cao ngạo, vừa mang theo ý đầy khinh thường.
"Cửu Thiếu, anh không ở lại đây sao?"Kỳ Nguyệt nhìn bóng lưng muốn rời đi của Long Cửu, trong lòng lo lắng hỏi.
"Tôi đến đây chỉ để nói cho cô biết, làm tốt bổn phận của cô đi, nếu còn dám dở trò động tay động chân với Tang Trà Thanh, lúc đó đừng trách vì sao tôi đối xử tồi tệ với cô." Hai tay đút tay vào túi quần, Long Cửu đứng trước phòng khách, đáy mắt anh lóe lên một tia khắc nghiệt, lạnh lẽo.
"Tại sao, tại sao đi đâu, làm gì, anh cũng muốn bảo vệ cho cô ta? Em mới là vị hôn thê của anh cơ mà. Hơn nữa em sắp trở thành vợ anh rồi, Tang Trà Thanh kia cùng lắm chỉ là tình nhân của anh, hơn nữa bây giờ hai người đã không có bất cứ quan hệ gì, vì sao anh lại phải quan tâm đến cô ta quá mức như thế?" Âm thanh quyến rũ ban đầu của Kỳ Nguyệt bắt đầu trở nên dữ tợn, sắc mặt cô có chút khó coi.
"Từ trước đến nay, chuyện của tôi không đến lượt cô bận tâm." Con ngươi co rút lại, âm thanh của Long Cửu lạnh lùng kiên định như thánh chỉ của Diêm Vương ban cái chết xuống trần.
"Cửu Thiếu, ở lại với em có được không, em rất nhớ anh." Kỳ Nguyệt ôm lấy Long Cửu từ phía sau, khóe mắt đẫm lệ, thê lương lên tiếng.
Bàn tay Kỳ Nguyệt bắt đầu không an phận, cô quyến rũ nhón chân lên, quàng lấy cổ Long Cửu, hôn lên môi mỏng lạnh lẽo của hắn, từng ngón tay mảnh khảnh cũng đồng thời dời xuống "cậu nhỏ" của anh, anh coi cô chỉ là một vị hôn phu trên danh nghĩa thì đã sao? Thời gian sẽ dần dần chứng minh tình cảm của cô dành cho anh sâu đậm đến nhường nào, người đàn ông ngạo nghễ, quý phái như anh, chỉ có thể thuộc về cô.
Khi những lời khoa môi múa mép của Kỳ Nguyệt sắp nuốt chửng vào miệng Long Cửu thì Long Cửu lập tức đẩy cô ra, vì sao bây giờ anh lại không có phản ứng với cô, anh không còn cảm giác gì với cô sao?
"Vì sao anh lại làm như vậy? Vì sao anh có thể đối xử với em như vậy?"Kỳ Nguyệt quỳ xuống thảm sàn nhà, thanh âm thê lương đầy sự tố cáo .
"Cô đang trách tôi?"Long Cửu ánh mắt của trở nên dị thường kinh người.
"Em là vị hôn thê của anh, vì sao nhiều năm qua, anh vẫn không trao trái tim mình cho em?"Cho dù là ở trên giường, một câu thủ thỉ hay thậm chí là gọi tên cô, anh cũng không hề mở miệng.
"Cô đang nhắc nhở tôi, cô chỉ là vị hôn thê của tôi? À..ra là cái danh hiệu vị hôn thê này cô không muốn nữa rồi?"Long Cửu chợt khẽ cười một tiếng, liếc xéo Kỳ Tháng đang nằm lê lếch trên sàn, ánh mắt lạnh lùng quét qua một tia trào phúng.
"Không phải... em muốn!"Kỳ Nguyệt bối rối nhìn Long Cửu, vươn cánh tay muốn bắt lấy ống quần anh, nhưng ánh mắt khinh người của Long Cửu lại khiến cho cô không dám động đậy, dù chỉ là một chút.
Dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng cô vẫn muốn, nếu như ngay cả cái danh phận này mà cũng biến mất thì chẳng phải cũng sẽ đồng nghĩa với việc cô sẽ mất người đàn ông này sao? Nếu tiếp tục duy trì hôn ước, ít nhất cô có thể cố gắng trở thành vợ của tập đoàn Long thị...con đường tiền tài của cô sẽ được rộng mở.
"Vậy thì hành xử cho đúng mực vào, đừng có giở trò!" Âm thanh trầm thấp đầy tàn nhẫn của Long Cửu vang lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Kỳ Nguyệt như muốn cảnh cáo cô.
Rồi không một chút luyến lưu, Long Cửu lặng lẽ bước ra khỏi biệt thự.
Động cơ giòn dã vang lên, chiếc xe thể thao màu bạc tỏa vầng hào quang dưới ánh mặt trời, Long Cửu vừa nhìn chăm chú về phía trước, vừa suy tính trong lòng, cuối cùng hắn đã đưa ra quyết định.
"Trà Thanh, cậu không nên tới công ty lúc này, nếu để giới truyền thông phát hiện được thì có chết bọn họ cũng dồn sức đuổi giết cậu mất."Tiêu Vân Hi đứng trước cửa công ty chờ Tang Trà Thanh, vừa thấy cô tới liền lập tức chạy lên nghênh đón, hai người sải bước chân đi về phía thang máy , vừa vội vừa nói.
"Mình cần phải bàn bạc một chút về sự cố lần đó."Tang Trà Thanh nhíu mày lên tiếng, vừa mới tiến vào sảnh thì đột nhiên bọn họ phát hiện có mấy tên nhà báo dạo quanh.
"Trà Thanh, thật ra thì đạo diễn có nói với tớ, rằng họ từ chối."Tiêu Vân Hi do dự, sắc mặt trông có vẻ khó coi.
"Từ chối? Tại sao? Không được, tớ phải ba mặt một lời nói rõ ràng mọi chuyện với hắn." Cô kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Hi, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, cô biết, sự nghiệp của cô sẽ bị ảnh hưởng đến mức nào.
Tiêu Vân Hi đi theo cô, sắc mặt trông càng lúc nghiêm trọng hơn, hai người cùng nhau tiến vào thang máy.
***
"Cốc cốc cốc --"
"Mời vào."
Một thứ âm thanh trầm thấp vang lên, Tang Trà Thanh theo sau Tiêu Vân Hi cùng mở cửa đi vào.
"Sở tổng?"Tang Trà Thanh vừa vào phòng làm việc thì đập vào mắt cô là Sở Tiết Nhiên ngồi cùng với vị tổng giám đốc trạc tuổi trung niên trên ghế sa lon, vui vẻ nói chuyện với nhau.
"Miss Trà, ngồi đi." Tổng giám đốc chỉ tay vào vị trí ghế sa lon bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.
"Tổng giám đốc, tôi chưa hỏi ông rõ ràng về chuyện của sơ suất ở khâu hậu cần, vì sao lại hoãn buổi diễn của tôi?"Tang Trà Thanh trầm mặc mở miệng hỏi.
"À, chuyện ở khâu hậu cần tôi đã cho người điều tra, dù sao bây giờ cô đang bị dính phải scandal, trước mắt công ty sẽ để cô nghỉ ngơi một thời gian. Nếu tiếp tục biểu diễn thì sẽ ảnh hưởng không những đến hình ảnh của công ty mà sự nghiệp của cô cũng sẽ gặp trắc trở." Tổng giám đốc khẽ cười thân thiện đưa ra quan điểm đầy tính thuyết phục.
"Nhưng ..." Tang Trà Thanh cắn môi tỏ ý không cam lòng, những lời ông ta nói đều có lý, nếu như cô cứ ngoan cố tiếp tục lưu diễn thì mọi tổn thất của công ty cô nhất định sẽ là người gánh chịu.
"Có điều, Miss Trà, dự định của tôi là đợi sóng gió này lắng xuống, buổi diễn của cô sẽ được tiếp tục theo kế hoạch, ai ngờ hôm nay Sở tổng lại tự mình đến đây nên tôi không còn biện pháp nào khác. Thậm chí Sở tổng còn nói sẽ đứng ra chịu trách nhiệm cho mọi tổn thất nếu buổi diễn của cô bị hoãn." Tổng giám đốc hiền lành cười nói, đưa mắt nhìn Sở Tiết Nhiên đang vắt chân tao nhã ngồi đó, gật gật đầu.
" Chuyện này không được, tôi chấp nhận buổi diễn của mình bị hoãn."Tang Trà Thanh mạnh mẽ lên tiếng phản đối, làm sao cô có thể để Sở tổng gánh hết mọi tổn thất được..
"Thanh Thanh, em cứ yên tâm chuẩn bị buổi diễn của mình đi, những chuyện khác hãy để anh lo."Sở Tiết Nhiên bật cười nói, gương mặt ôn hòa lộ ra một tia sủng nịch đầy sự cưng chìu.
"Nhưng anh...."
"Không phải chúng ta đã nói có chuyện gì xảy ra sẽ cùng nhau giải quyết sao? Hay là em không tin tưởng vào thực lực của anh?"Sở Tiết Nhiên cố tình cau mày, trong ngữ điệu mang theo chút bất mãn.
"Cám ơn anh."Tang Trà Thanh cũng bất đắc dĩ nở nụ cười, gật đầu đồng ý.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Tang Trà Thanh đi bên cạnh Sở Tiết Nhiên rời khỏi công ty, vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì một đám ký giả, phóng viên lập tức ùa đến, mặc dù đã có an ninh ngăn cản nhưng những người này vẫn liều mạng xông lên.
"Miss Trà, về chuyện trang đầu tờ báo có dính líu đến cô, cô có ý kiến gì không? Là sự thật sao?"
"Miss Trà, nghe nói cô từng là tình nhân của Cửu Thiếu, tin này là thật sao?"
"Miss Trà, Kỳ Nguyệt đã công khai bày tỏ thái độ khinh thường với quá khứ của cô, cô có muốn nói chút gì về chuyện này không?"
Hàng chục tên phóng viên không ngừng đặt câu hỏi khiến cho Tang Trà Thanh không có cơ hội mở miệng trả lời, đầu óc cô bây giờ trống rỗng, cô có cảm giác như mình bị bỏ rơi giữa biển người xa lạ.
"Có câu hỏi gì, cứ hỏi tôi."Sở Tiết Nhiên ôm chặt Tang Trà Thanh vào lồng ngực mình, hành động của hắn giống như dùng tất cả tính mạng của mình để bảo về cho người mình yêu, ánh mắt lạnh như băng quét nhìn đám ký giả xung quanh, bộ dáng hòa đồng, nhã nhặn thường ngày của hắn đã hoàn toàn biến mất.
"Sở tổng, chuyện Miss trà từng là tình nhân của Cửu Thiếu đã bị lộ ra, lẽ nào anh không có ý kiến gì sao?"Ký giả cũng không khách khí, hỏi thẳng vào vấn đề.
"Không hề, tôi yêu cô ấy, về sau cô ấy sẽ là người phụ nữ sát cánh bên tôi hết quãng đời còn lại."Sở Tiết Nhiên chắc nịch buông một câu, nụ cười hòa nhã đã biến mất, thay vào đó là giọng điệu bình thản có phần nghiêm túc.
"Sở tổng, anh làm vậy có phải vì đồng cảm với cô ấy không, hay là anh đang giả vờ lừa công chúng? Một người phụ nữ đen đủi, có một quá khứ đáng xấu hổ như Miss trà đây, nếu gả vào tập đoàn Sở thị, chẳng phải sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Sở thị sao?"
"Có ảnh hưởng hay không là chuyện riêng của nhà họ Sở chúng tôi, các người việc gì phải phí công quan tâm. Tôi lặp lại lần cuối, tôi yêu cô ấy và tôi ta sẽ cưới cô ấy."Sở Tiết Nhiên có chút khó chịu, rõ ràng là đang không vui, nhưng vẫn điềm đạm đáp trả.
"Miss trà, cô đã từng là tình nhân của Cửu Thiếu, chẳng lẽ bây giờ còn không biết xấu hổ gả vào Sở thị sao? Nghe nói bây giờ cô còn qua lại với Vương Tử của Bạch thị, quan hệ với ba người đàn ông luôn sao?" Một nữ phóng viên độc miệng đem toàn bộ ác ý đổ lên đầu cô khiến cho sắc mặt Tang Trà Thanh không khỏi trắng bệch.
"Tôi không có!"Tang Trà Thanh kiên định trả lời, ánh mắt sắc bén của cô nhìn thẳng về phía nữ phóng viên vừa đặt câu hỏi, giọng điệu vừa lạnh lùng, vừa áp bức đối phương.
"Cô có bằng chứng không? Scandal của Miss Trà và Cửu Thiếu còn đang trong quá trình điều tra, nếu còn dám ở đây ngậm máu phun người, miệt thị cô ấy thêm lần nào nữa, tôi sẽ tìm luật sự nói rõ trắng đen với cô trên toà ."Sở Tiết Nhiên lạnh giọng cảnh cáo.
Trong nháy mắt, tất cả ký giả, phóng viên vây quanh từ rần rần đặt hàng ngàn câu hỏi thì bị một câu cuối cùng của Sở Tiết Nhiên làm cho cứng họng, nhất thời bọn họ không biết phải nói gì mới thích hợp.
Sở Tiết Nhiên đang định đưa Tang Trà Thanh rời đi thì lại bị đám ký giả gắt gao ngăn trước mặt.
"Tôi sẽ chứng minh."
Ngữ điệu không cao, không thấp, thậm chí tốc độ nói cũng rất từ tốn, chậm rãi, nhưng câu nói của hắn luôn nhằm đúng trọng điểm. Ít nhất thì khi hắn thốt ra những lời này cùng với dáng vẻ cuồng ngạo và xen chút hơi thở vương giả vốn có của mình, tất cả mọi người ở đây đều lập tức im bặt, không hẹn mà cùng xoay người nhìn về hướng âm thanh kia phát ra, ngay sau đó, bờ vai bọn họ run lên, hô hấp đồng thời ngưng trệ --
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...