Phòng nghỉ được trang trí hết sức hoa lệ.
Đây là phòng nghỉ vì Tang Trà Thanh mà chuẩn bị. Tất cả các doanh nhân giàu có, nghệ sỹ tài năng đều được chuẩn bị một phòng nghỉ thoải mái như vậy.
Tang Trà Thanh soi gương bắt đầu tô một chút son màu hồng lên môi khiến đôi môi cô càng thêm căng mọng tỏa sáng hơn.
Cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị mở ra.
“Vân Hi! Thế nào rồi? Chỉ còn vài người là đến lượt tôi lên sân khấu đúng không?” Tang Trà Thanh không có quay đầu lại tiếp tục trang điểm, trong mắt mang theo một chút ý cười.
Chỉ là phía sau không có tiếng trả lời chỉ có tiếng bước chân càng ngày càng gần, hơn nữa nghe không giống như là bước chân của Vân Hi.
Tang Trà Thanh vừa muốn xoay người, thỏi son trong tay bỗng nhiên rơi xuống không tiếng động, phản chiếu qua gương là thân hình cao lớn của Long Cửu.
“Anh!” Tang Trà Thanh chợt đứng dậy kêu nhỏ một tiếng, bị kéo vào lồng ngực cứng rắn của Long Cửu.
Hai cánh tay rắn chắc gắt gao khóa lại tại bàn trang điểm đem Tang Trà Thanh vây chặt không nhúc nhích được nửa phần.
Hôm nay hắn vốn chỉ muốn ngồi ở dưới khán đài xem biểu diễn nhưng trong lúc vô ý biết được có Tang Trà Thanh biểu diễn, hắn kìm chế không được muốn tới hậu trường gặp cô.
Đúng vậy, chính là khát khao muốn nhìn thấy cô.
Vừa mới vào cửa chỉ nhìn thấy cô lẳng lặng ngồi trước gương, trên người mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, đôi môi cánh hoa khiến cô trở nên xinh đẹp, khuôn mặt tỏa sáng rực rỡ.
Giây tiếp theo bước nhanh về phía trước, thừa dịp Tang Trà Thanh còn chưa hoàn hồn, bàn tay to dùng sức khóa trụ chiếc cằm duyên dáng của cô, chậm rãi hôn trụ xuống hai cánh môi hồng mềm mại.
Tang Trà Thanh mở to hai mắt, dãy dụa không nổi khỏi người đàn ông trước mặt, nửa thân trên bị khóa chặt không thể phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lười biếng ở trên cánh môi nàng dây dưa.
Chơi đùa xong Long Cửu rốt cuộc lưu luyến buông ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve môi cánh hoa của cô.
“Khinh bạc đủ rồi xin mời rời đi!” Tang Trà Thanh liếc xéo hắn, trong đôi mắt đẹp lóe lên châm chọc cùng cười nhạo.
“Tôi còn chưa cảm thấy đủ. Tôi hận không thể lúc này liền chiếm giữ luôn em.” Môi mỏng dán tại lỗ tai tinh xảo của cô, dùng ngữ điệu trầm thấp rõ ràng nói.
“Anh không nghĩ tới đường đường Cửu thiếu lại vô sỉ như thế!” Tang Trà Thanh kinh hoảng chỉ vào hắn, đôi mắt bình tĩnh cũng bị bối rối lật tẩy.
“Phải không? Em cho là như thế thì như thế.” Long Cửu đem ngón tay của cô đặt ở bên môi, ôn nhu ngậm lấy.
“Tôi mời anh lập tức rời khỏi đây. Nơi này là phòng nghỉ của tôi, anh không thể cứ như vậy tự tiện xông tới, tôi có thể tìm bảo vệ đem anh đuổi ra ngoài.” Tang Trà Thanh kinh hãi rút tay, giọng nói mang theo một chút run rẩy, cô sợ hãi với động tác của Long Cửu càng kinh hoảng với cảm giác nóng rực từ đầu ngón tay của mình vừa bị hắn ngậm truyền đến.
“Buổi công diễn là tôi tài trợ, em xem có ai dám tới đuổi tôi đi.” môi mỏng của Long Cửu chỉ nói một câu, trong hai mắt hẹp dài dựng đứng một tia lãnh liệt cao ngạo, cả người hắn tràn ngập khí chất vương giả không thể chối cãi.
“Anh tài trợ?” nơi cổ họng Tang Trà Thanh bật ra một câu hỏi, giọng nói như là gian nan từ yết hầu thoát ra.
“Đương nhiên. Nhưng mà tôi thật là thật không biết ngôi sao mà công ty mời tới làm khách quý biểu diễn lại là em.” Long Cửu lại hướng bên tai Tang Trà Thanh trả lời, trong lời nói có chút lạnh lùng.
“Tôi nếu biết anh là người tài trợ chương trình này sẽ tuyệt đối không bao giờ đáp ứng đến biểu diễn.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ. Ánh mắt Tang Trà Thanh dần dần tối sầm nhìn xuống, bên trong lộ rõ thần sắc chán nản.
“Trà Thanh! Tôi khuyên em không cần đối với tôi có loại thái độ này, nếu không ngày nào đó em có việc cầu tôi, tôi sẽ không đáp ứng em.” Long Cửu cố ý nói nhỏ, giọng nói đến gần giống như thôi miên.
Ngón tay Tang Trà Thanh chợt cứng ngắc như băng, trong ngực ngắn ngủi có chỗ hít thở không thông.
“Sẽ không. Không có ngày nào đó tôi cầu anh.” Tang Trà Thanh nói như chém đinh chặt sắt, giống như để khẳng định với chính mình.
“Ngày nào đó rất nhanh đến. Tôi thật sự rất mong chờ nha.” Giờ phút này Long Cửu giống như quỷ Satan, toàn thân phát ra tà ác cùng liều lĩnh, thần sắc màu hổ phách trong con ngươi tản mát ra nóng rực giống như là muốn đem Tang Trà Thanh ăn tươi nuốt sống.
Tang Trà Thanh sau khi từ biệt, quả thực một giây đồng hồ cũng không muốn cùng Long Cửu ở cùng một chỗ, lại càng không muốn nhìn đến khuôn mặt có lực sát thương lại tuấn mỹ vô cùng này.
Cô hận!
Cô oán!
Hận nhất chính mình, oán nhất cũng chính mình!
Hận chính mình mỗi khi nghĩ tới hắn, trong lòng chảy xuôi mà chua xót.
Oán chính mình mỗi khi vừa nhìn thấy hắn đầu ngón tay cứng rắn không thể bảo trì bình tĩnh.
Móng tay thật sâu cắm vào lòng bàn tay, lưng rốt cục bắt đầu run rẩy. Tang Trà Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Long Cửu bỗng nhiên rời khỏi Tang Trà Thanh, đứng thẳng thân mình như có suy nghĩ gì nhìn cô chằm chằm.
Hai tay vây quanh ở trước ngực, một đôi con ngươi lộ ra sâu thẳm không đoán được, ánh mắt như là đang nghiên cứu cái gì đó.
Hai tay tao nhã theo trước ngực thả xuống đút lại vào trong túi quần, giày da dẫm trên mặt đá cẩm thạch phát ra tiếng vang thanh thuý.
Bước chân bỗng nhiên dừng lại, Long Cửu không có xoay người chỉ là khẽ nhếch cằm, ánh mắt kỳ dị lóe lên, môi mỏng chợt có một chút như cười như không.
“Đông ngung dĩ thệ tang du phi vãn” (*)
Tiếng nói trầm thấp từng chút từng chút rõ ràng mạnh mẽ phát ra.
Rầm ——
Tang Trà Thanh như bị sét đánh mở to mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng lưng cao lớn của Long Cửu.
Lúc này cô muốn giơ tay ôm lấy tai của mình, thế nhưng ngón tay lại cứng ngắc không thể nâng nổi.
“Chính là ý này.” Long Cửu không di chuyển thân thể, con ngươi màu hổ phách trở nên lạnh lùng, tiếp tục nói: “Thân phận của Du Nhi tôi sẽ điều tra ra.”
Nói xong liền rời khỏi phòng nghỉ.
Tang Trà Thanh suy sụp ngồi ở trên ghế, trong đầu đột nhiên hiện lên một trận đau đớn kịch liệt.
Hắn sẽ điều tra sao?
Hắn bất đầu hoài nghi sao?
Nếu hắn biết Du Nhi là con gái của hắn có khi nào cướp đi khỏi cô hay không?
Không thể! tuyệt đối không thể!
Lời nói của Long Cửu trước khi rời khỏi hậu trường như kim đâm vào trong đầu của cô, đau đớn được cơ hồ khó có thể chịu được.
Đem mặt thật sâu vùi vào trong lòng bàn tay, Tang Trà Thanh không ngừng làm ình tỉnh táo lại.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng nghỉ lần thứ hai bị mở ra.
Tang Trà Thanh cau chặt mày nhìn lên, thấy vẻ mặt sát khí cùng hận ý của Kỳ Nguyệt đang đi tới thì cảm xúc trên mặt càng tăng thêm một ít.
Tang Trà Thanh còn chưa hiểu có chuyện gì, Kỳ Nguyệt đã đi đến bên người cô. Con mắt lẳng lặng giống như lúc này bộ dáng ngẩn người của cô là hứng thú lớn nhất của Kỳ Nguyệt.
Kỳ Nguyệt từ trên cao nhìn xuống, nhìn Tang Trà Thanh đáy mắt tràn đầy tức giận.
Vừa mới cô chỉ là đi đến phòng nghỉ của mình, lại ở trên hành lang ngoài ý muốn nhìn thấy bóng lưng Long Cửu hơn nữa là từ trong phòng nghỉ này đi ra.
Lúc ấy trong lòng của cô liền nổi lên một trận bất an mang theo nghi ngờ loại khả năng đi vào phòng nghỉ này chỉ có thể là…..
Quả nhiên…
Lại là Tang Trà Thanh!
Mà trên môi còn lưu lại son, không khó nhìn ra hai người vừa mới ở trong phòng làm cái gì!
“Cửu thiếu vừa mới đến đây, là anh ấy hôn cô có phải hay không?” Kỳ Nguyệt cười lạnh, trong mắt đẹp tức giận quả thực không thể nói rõ, gò ngực cũng phập phồng cao thấp.
Tang Trà Thanh rốt cục giương mắt nhìn về phía Kỳ Nguyệt, cổ áo cô mở ra rất thấp như ẩn như hiện mê hoặc lòng người. Không hổ là ngôi sao nổi tiếng, dáng người tốt như vậy Long Cửu cũng là rất có khiếu thẩm mỹ đi.
“Không quan hệ tới cô.” Tang Trà Thanh mang theo thản nhiên trong đáy mắt, khiêu khích cùng khinh thường.
Bốp!
Năm ngón tay mờ đỏ hiện lên trên gương mặt của Tang Trà Thanh.
Tang Trà Thanh che hai má, cảm giác đau đớn khiến cô nhíu chặt đôi mi thanh tú. Kỳ Nguyệt dùng sức thật lớn, cơ hồ khiến cô muốn rơi lệ.
Thật nhìn không ra Kỳ Nguyệt thanh cao như vậy cũng chỉ là đàn bà tầm thường đều vì người đàn ông mà vung tay tranh đoạt tình nhân.
Nhưng mà từ lúc cô ta từng nhiều lần nói xấu hãm hại đẩy cô xuống hồ bơi cô nên nhìn ra được người này quả thực điên cuồng.
“Tang Trà Thanh! Cô thật không biết xấu hổ!” Kỳ Nguyệt lúc này hận không thể đem Tang Trà Thanh xé nát, giơ tay muốn cho cô thêm một cái tát.
Tang Trà Thanh vươn tay bắt lấy cánh tay đang giơ lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta: “Kỳ tiểu thư! Tôi hi vọng cô có thể tự trọng, nếu cô tiếp tục như vậy nữa tôi sẽ tìm luật sư của tôi tố cáo cô vô cớ đả thương người.”
Thật là muốn chết, còn muốn tiếp tục đánh cô sao.
Cô nếu để yên cho cô ta tát thêm một cái kế tiếp trực tiếp phải đi bệnh viện.
“Tang Trà Thanh! Cô đã có anh họ tôi bây giờ còn vọng tưởng đến vị hôn phu của tôi, cô có phải còn cảm thấy chưa đủ hay không?” Kỳ Nguyệt oán hận nói, trong lòng tràn đầy lửa giận bị Tang Trà Thanh châm tới cực điểm.
“Kỳ tiểu thư.Cô muốn nói tôi có ý đồ với Cửu thiếu của cô sao? Tôi không hiếm lạ cũng sẽ không có chuyện đó nha. Tôi còn không điên, trước kia là bất đắc dĩ nhưng hiện tại tôi có quyền được lựa chọn, tôi ước gì có thể cách ly vị hôn phu của cô thật xa! Hơn nữa! Tôi cùng hắn trong lúc đó quan hệ gì cũng đều không có!” Tang Trà Thanh đem cánh tay Kỳ Nguyệt bỏ ra, trên mặt ửng đỏ một chút làm cho cô càng thêm xinh đẹp kinh tâm động phách.
“Tốt nhất là như vậy. Nếu tôi lại bắt gặp cô cùng Cửu thiếu ở cùng một chỗ tôi sẽ không bỏ qua cho cô!” Kì Nguyệt hung hăng rụt nhanh ngón tay, kỳ thật cô ta sợ nhất chính là Long Cửu đối với Tang Trà Thanh lại nổi lên hứng thú.
“Tự nhiên, muốn làm gì cũng được.” Tang Trà Thanh nhướng đôi mắt hắc bạch phân minh, đạm mạc vô cùng giọng nói cũng lạnh lung.
“Cô…”
Trên mặt Kỳ Nguyệt trắng bệch hiện lên thật dữ tợn.
“Trà Thanh, mình đã hỏi rồi phía trước còn có ba tiết mục rồi sẽ đến lượt cậu, cậu chuẩn bị xong chưa?” Tiêu Vân Hi vừa mới bước vào phòng nghỉ, giọng nói liền vang lên.
Chợt nhìn thấy vẻ giằng co trên mặt hai người lại nhìn đến dấu tay trên mặt Tang Trà Thanh, trong ánh mắt mang theo lửa giận bước nhanh đi đến bên người Tang Trà Thah sau đó căm tức nhìn Kỳ Nguyệt nói: “Cô làm?”
“Tôi làm thì sao?” Kỳ Nguyệt đặt hai tay giao nhau trước ngực, vẻ mặt cực kỳ hèn mọn.
“Sao cô dám làm thế.”
“Quên đi.” Tang Trà Thanh lôi kéo cánh tay Tiêu Vân Hi không muốn cùng Kỳ Nguyệt tính toán chi li.
“Ai nha Kỳ đại minh tinh. Cô như thế nào lại ở trong này, tôi đi tìm cô thật lâu.” Đạo diễn bỗng nhiên đi vào phòng nghỉ nhìn thấy Kỳ Nguyệt liền thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Tiết mục của cô sắp tới rồi, tôi còn sợ cô không đến.” Đạo diễn đi tới trước mặt Kỳ Nguyệt cười nịnh nọt.
“Đạo diễn, tiết mục biểu diễn hôm nay của tôi là khiêu vũ đúng không?” Kỳ Nguyệt nhìn về phía đạo diễn, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cao quý đoan trang tươi cười hoàn toàn không giống với vẻ mặt dữ tợn vừa rồi của cô.
Tiêu Vân Hi trừng lớn ánh mắt, không tin nổi nhìn về phía Kỳ Nguyệt, chuyển biến cũng thật quá nhanh đi.
Tang Trà Thanh trong lòng cười nhạo Kỳ Nguyệt, đây mới là bộ dáng thật của cô ta, nghề chính của diễn viên không phải là diễn trò sao.
“Đúng vậy.” Đạo diễn gật gật đầu.
“Tôi muốn cô ấy đệm nhạc cho tôi.” Kỳ Nguyệt hướng ngón tay mảnh khảnh về phía Tang Trà Thanh trong giọng nói mang theo một chút hàn ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...