Ngoài cửa sổ mưa phùn đang rơi, nhẹ nhàng mà trong suốt, không khí trong lành giống hệt cảnh trong mơ.
Tiếng mưa rơi lặng lẽ nhưng lọt vào trong tai Tang Trà Thanh lại phảng phất giống như tiếng sấm ầm ầm.
Đôi lông mi dài rung nhè nhẹ, lúc này đôi mắt xinh đẹp như ngọc trai đen tựa như đã mất đi ánh sáng rực rỡ, trống rỗng vô thần.
Mỗi một khớp xương đều giống như bị rạn vỡ rồi ráp lại.
Tối hôm qua Long Cửu tra tấn cô suốt một đêm, tiếng, tiếng thở gấp cùng tiếng gầm khẽ của hắn giống như là tiếng gọi của ác ma.
Thân mình cô cuộn chặt trên chiếc giường đơn màu tím sẫm tựa như một phôi thai.
Lông mi run rẩy, khóe miệng hé ra một nụ cười buồn bã, nhưng khóe mắt lại đặc biệt sáng ngời, mi tâm nhíu chặt lại có vẻ trong trẻo mà mà lạnh lùng.
Bây giờ, hơn bất kỳ ai, cô hi vọng thời gian trôi qua thật nhanh.
Năm năm nữa.
Tiếng nói này thật bi thương và rầu rĩ biết bao.
Cô chỉ có thể tự nói với mình rằng năm năm này rồi sẽ trôi qua rất nhanh…sẽ trôi qua rất nhanh.
Cô cứ nghĩ mãi như vậy cho đến khi mơ hồ rồi lại ngủ thiếp đi.
Sau này Tang Trà Thanh sẽ học ngoan, cô sẽ luôn luôn ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của mình, chỉ cần hắn muốn cô sẽ thỏa mãn vô điều kiện.
********************************
Tang Trà Thanh lặng lẽ ngồi ở bàn ăn dùng bữa tối, tựa hồ càng ngày cô càng yên tĩnh hưởng thụ cuộc sống như bây giờ.
“Rầm”
Một tiếng đóng cửa thật lớn vang lên.
Tang Trà Thanh cau mày, không cần nghĩ cô cũng biết là ai.
Chỉ trong chốc lát cô có thể cảm nhận được cảm giác áp bách mà Long Cửu mang đến tràn ngập cả tòa biệt thự.
Khác biệt duy nhất chính là đêm nay lại có thêm tiếng cười yêu kiều của một người phụ nữ.
Cảm giác được giọng nói cùng tiếng bước chân đang tới gần, mấy ngón tay cầm đũa của Tang Trà Thanh hơi cứng lại.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Long Cửu đang ôm một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa phòng ăn.
Điều làm Tang Trà Thanh có chút kinh ngạc chính là cô gái trong lòng Long Cửu không ngờ lại là Kỳ Nguyệt.
Long Cửu bày ra dáng vẻ không chút để ý, liếc xéo Tang Trà Thanh, đáy mắt hiện lên sự khinh thường, khóe môi nhếch lên thành nụ cười trào phúng, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt thâm thúy của hắn lại trở nên lành lạnh.
Kỳ Nguyệt luôn luôn nổi tiếng thanh cao kiêu ngạo lúc này lại nũng nịu rúc vào trong ngực hắn, trên dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy ý cười ngọt ngào.
Khiến cho người ta vừa nhìn liền tưởng bọn họ là một đôi uyên ương đang yêu nhau say đắm.
Cảnh tượng trước mắt này giống như một cái gai tàn nhẫn đâm vào trái tim Tang Trà Thanh, đau đớn nhưng không chảy máu.
Nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng ăn không có ý tứ rời đi, Tang Trà Thanh liền buông đữa xuống đứng lên.
“Hai người muốn dùng cơm sao, tôi nhường chỗ cho hai người.” Tang Trà Thanh thản nhiên nói, đáy mắt tỏ vẻ việc này chẳng liên quan gì đến mình cả, giống như cô đối với hành động này của Long Cửu không có bất kỳ bất mãn hay chán ghét gì cả.
Chán ghét?
Bất mãn?
Tang Trà Thanh không tự giác khẽ nhếch khóe môi dưới, một nụ cười trào phúng như có như không chợt hiện ra.
Nhìn khóe môi Tang Trà Thanh đột nhiên nhếch lên một nụ cười, hai tròng mắt hẹp dài của Long Cửu dần dần nheo lại tóe ra ý lạnh thấu xương.
“Trà Thanh, cô cũng ở đây sao?” Kỳ Nguyệt cười ngọt ngào nhìn về phía Tang Trà Thanh, ánh mắt cũng dịu dàng khác thường.
“Cô ngồi xuống ăn đi, tôi và Cửu Thiếu đã ăn rồi.” Nói xong, cô ta càng ngả thân thể mềm mại của mình vào sát lồng ngực của Long Cửu hơn.
Tang Trà Thanh cười khẽ không trả lời, lướt qua bàn ăn, rồi lập tức đi về phía cửa phòng.
Cô đương nhiên có thể thấy được vẻ ra oai trong đáy mắt của Kỳ Nguyệt
Nhưng mà cô ta quả thật đã tìm lầm đối tượng rồi.
Cô chẳng qua chỉ là một tình nhân bé nhỏ không đáng kể của Long Cửu, hà tất phải ra uy với cô.
Khi Tang Trà Thanh đi qua bên cạnh hai người thì bỗng nhiên một bàn tay rắn chắc giữ lấy cánh tay của cô.
Đột nhiên bị níu lại khiến Tang Trà Thanh buộc phải dừng bước, nhíu mày nhìn sang Long Cửu đang nắm lấy cánh tay cô, lộ ra vẻ mặt đùa cợt như cười như không.
Tang Trà Thanh khó hiểu nhìn Long Cửu, không rõ hành động này của hắn là có ý gì?
Long Cửu tựa hồ cũng không có ý định mở miệng, nhưng hai tròng mắt hẹp lại híp lại, nhìn chằm chằm vào cô.
Kỳ Nguyệt yên lặng quan sát hai người, nhìn theo bàn tay Long Cửu không để lại bất kỳ dấu vết nào nắm lấy cánh tay Tang Trà Thanh, cười giả tạo: “Trà Thanh, tôi rất nhớ tiếng đàn của cô nha. Đúng lúc tôi và Long Cửu đang định uống rượu, cô đàn một bản cho chúng tôi nghe được không? Thưởng thức rượu ngon kèm với hưởng thụ tiếng đàn tuyệt vời quả thật rất lãng mạn.”
Nói xong câu cuối, cô ta còn chắp tay lại trước ngực, đáy mắt lộ vẻ cầu xin.
Khóe môi Long Cửu nhếch lên một nụ cười, tựa hồ cũng cảm thấy rất hứng thú với đề nghị này của Kỳ Nguyệt.
Con ngươi màu hổ phách nhìn về phía Tang Trà Thanh, cằm khẽ nhếch lên không tiếng động có ý ra lệnh.
Trong lòng thở dài một hơi, Tang Trà Thanh gỡ những ngón tay mảnh khảnh của hắn đang nắm chặt trên cánh tay mình ra rồi đi về phía cây đàn “bội sâm đóa phù” trong phòng khách.
Chậm rãi ngồi xuống, các ngón tay mảnh khảnh khẽ đặt lên các phím đàn trắng đen rõ ràng.
Đôi mắt đẹp trong veo long lanh thản nhiên giống như một dòng suối nhỏ nhưng nếu cẩn thận nhìn lại thì sẽ giống như xa xuống hồ nước sâu thẳm.
Cô hơi cúi đầu, tóc dài xõa qua cổ xuống trước ngực tạo thành những đường cong, hình ảnh này hòa cùng với ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ có vẻ vô cùng duy mỹ động lòng người.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, du dương êm tai giống như một dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Ngồi trên chiếc ghế salon màu trắng bằng da, trong tay Long Cửu lắc lắc chiếc ly thủy tinh trong suốt, vẻ mặt trước sau vẫn tỏ vẻ cợt nhả nhưng dưới ánh trăng, nụ cười lạnh nhạt ở trên khóe môi cương nghị lại có vẻ vô cùng lạnh lùng.
“Cửu Thiếu, hương vị của loại rượu này thật đậm đà, không hổ là rượu đỏ thượng hạng được đưa tới đây bằng máy bay từ Pháp.” Kỳ Nguyệt dựa vào vai Long Cửu, tận tình mỉm cười.
“Vậy sao? Riêng tôi lại cảm thấy rượu này không có khả năng hấp dẫn được tôi.” Long Cửu khẽ nháy mắt, giọng nói trầm thấp lười biếng.
“Vậy cái gì hấp dẫn được Cửu Thiếu?” Kỳ Nguyệt cười quyến rũ, mấy ngón tay lại càng lớn mật xoa lên lồng ngực của Long Cửu
“Em nói xem là cái gì?” Long Cửu đặt chiếc ly đang cầm trên tay xuống bàn, xoay người một cái đã đặt Kỳ Nguyệt ở dưới thân, trong giọng nói có vẻ ái muội không thể tả được.
“Cửu Thiếu, anh thật xấu.” Kỳ Nguyệt nhịn không được, trên khuôn mặt ngọt ngào đỏ ửng, ý cười trong mắt gợi lên sự thẹn thùng.
Bỗng nhiên không còn nghe tiếng nói của hai người nữa, tựa hồ chỉ có thể nghe thấy vài tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Các ngón tay đang lướt trên phím đàn của Tang Trà Thanh bỗng nhiên hơi cứng ngắc lại, sau đó rất nhanh lại khôi phục như bình thường
Tang Trà Thanh thản nhiên nhìn về phía ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ, hơi nhếch môi hé ra một nụ cười, nhưng giữa hai hàng lông mày lại hiện lên vẻ chua xót.
Long Cửu thô lỗ hôn Kỳ Nguyệt, thậm chí còn dùng răng cắn môi cô như là đang phát tiết sự buồn bực khó chịu trong lòng.
Khóe mắt liếc về phía Tang Trà Thanh đang ngồi trước chiếc đàn Piano, nụ cười phớt lờ trên khóe môi của cô khiến cho đáy mắt của hắn càng u ám hơn.
Đôi tay to dường như không có chút thương hương tiếc ngọc nào, trực tiếp dò dẫm vào trong cổ áo của Kỳ Nguyệt, nắm lấy ngực của cô đùa giỡn.
“A…Cửu Thiếu.” Kỳ Nguyệt thét lên như là sợ Tang Trà Thanh không nghe được, tiếng kêu rất lớn, đồng thời hai tay cũng giống như rắn ôm lấy cổ của Long Cửu.
Hai tròng mắt Long Cửu dần dần nheo lại, bên trong bắn ra hàn ý lạnh như băng, lực trong tay cũng bắt đầu mạnh hơn.
“A….” Kỳ Nguyệt lại kêu ra tiếng.
Đúng lúc đó bản nhạc chấm dứt, tiếng kêu của Kỳ Nguyệt lại càng lúc càng cao làm cho Tang Trà Thanh cơ hồ muốn bịt tai lại.
Hiện tại cô rất muốn đứng lên, sau đó chạy về phòng, không muốn nhìn thấy hai người kia tiếp tục trình diễn màn thân thể dây dưa khiến người ta mặt đỏ tim đập ở trước mắt cô.
Tay của Kỳ Nguyệt lớn mật theo kẽ hở trên áo sơmi trượt vào trong quần Long Cửu rồi phủ lên biểu tượng nam tính hùng vĩ của hắn.
“Ưm…” Một tiếng rên trầm thấp bật ra từ đôi môi mỏng của Long Cửu.
Tiếng kêu này khiến trái tim của Tang Trà Thanh bị ép chặt, nỗi đau đớn âm thầm dâng lên.
Liều mạng hít một hơi thật sâu, sau đó tay của cô lại tiếp tục thuần thục lướt trên phím đàn.
Nhưng mà rốt cuộc tiếng đàn của cô lại không được du dương vui vẻ như trước nữa mà lại giống như tuyết bay, lạnh nhạt mà buồn bã, dịu dàng mà bi thương làm cho người ta nghe được cảm giác áp lực và đau lòng vô hạn.
Hai người kia đang đắm chìm trong tình dục cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn, tạm thời ngừng dây dưa.
“Thật mất hứng.” Kỳ Nguyệt cong đôi môi đã bị Long Cửu hôn đỏ hồng, cực kỳ mất hứng hờn dỗi.
Long Cửu ngồi dậy ôm Kỳ Nguyệt đã dần như xụi lơ vào trong ngực, bàn tay đặt ở cổ cô xoa nhẹ, cố ý hạ thấp giọng nói: “Lát nữa em sẽ không biết mất hứng là gì nữa đâu.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Long Cửu luôn luôn nhìn về phía Tang Trà Thanh, thấy cô vẫn không hề cử động như cũ, giống như tượng đá, vẫn lẳng lặng đánh đàn, trong mắt hắn liền dâng lên nỗi tức giận phức tạp.
“Anh xấu thật.” Kỳ Nguyệt chủ động ôm cổ Long Cửu, áp sát ngực vào lồng ngực của hắn chà xát qua lại, giọng nói lẳng lơ.
Khóe môi Long Cửu khẽ nhếch lên, ôm Kỳ Nguyệt lên lầu.
Tang Trà Thanh bỗng nhiên cảm thấy đàu váng mắt hoa, thần kinh trong não giống như là nháy mắt bị rút sạch, trơ mắt nhìn hai người bước lên cầu thang.
Sau đó trống rỗng không thấy gì nữa.
Đáy mắt vốn trong suốt còn đen hơn cả đêm tối.
Hoàn toàn mờ mịt.
Tiếng đàn vẫn tiếp tục vang lên, Tang Trà Thanh không ngừng đàn, càng ngày càng dùng sức, tựa hồ muốn dùng tiếng đàn cuộn trào mãnh liệt này dìm chính mình xuống.
Ngực cuồn cuộn từng cơn đau nhức đến tận đáy lòng khiến cô trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Một giọt nước mắt trong suốt xẹt qua trong không khí
Giống như sao băng sa xuống.
Vẫn không có cách nào khiến mình trở nên vô tâm.
Sau khi hưởng qua sự đối đãi ôn nhu của Long Cửu thì lòng cô đã sớm từ từ đắm chìm rồi.
Bất luận cô có muốn thừa nhận hay không thì trái tim cũng đã không tìm lại được nữa.
Muốn hồi tâm đâu có dễ dàng như vậy
Tiếng đàn bi thương chậm rãi bay đi trong gió đêm.
Tang Trà Thanh đứng dậy, mi tâm đau nhức khiến cô phải dùng đầu ngón tay xoa nhẹ.
Bước chân hơi mơ hồ đi lên lầu, mơ hồ đi lên lầu.
Trong lúc cô ngẩng đầu lên thì chợt nhận ra mình đã đi tới trước cửa phòng ngủ.
Từng tiếng từng tiếng ngân của phụ nữ truyền đến.
Lông mi Tang Trà Thanh run rẩy, cô muốn xoay người rời khỏi nhưng bước chân lại giống như bị người ta dùng đinh đóng tại chỗ.
Phảng phất giống như có thể thấy được cảnh tượng nóng bỏng.
Kỳ Nguyệt ưỡn thân thể bám vào trên người Long Cửu, ngón tay bò lên thân thể rắn chắc cường tráng của hắn. Đôi môi đỏ mọng lại hôn lên người hắn.
Tựa hồ bị đầu lưỡi khéo léo của Kỳ Nguyệt trêu đùa, đáy mắt Long Cửu càng ngày càng mờ ảo, dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Tang Trà Thanh.
“Cửu Thiếu, người ta muốn.” Giọng nói cực kỳ nũng nịu vang lên.
Tang Trà Thanh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, đôi môi mím chặt mất hết huyết sắc, ngón tay lại cứng ngắc không thể nắm lại được, dường như là không thể nhìn nổi nữa, Tang Trà Thanh cực kỳ bối rối vội vàng xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...