Không phải Đường Hoa Nguyệt không hiếu đạo lý này, chỉ là mấy lời nói giảm án kia xuất phát từ miệng của Hoắc Anh Tuấn giống như có ý mỉa mai, cô tự động phớt lờ câu nói nịnh hót cuối cùng của Hoắc Anh Tuấn, lại yên lặng suy xét tình huống hiện tại
Chí ít có một điểm Hoắc Anh Tuấn nói đúng, nếu người tội lỗi chồng chất như Hàn Nhạc có thể ung dung tự tại sống ẩn dật cũng không sao, cho dù sau khi đi qua cửa ải từ thẩm phán đến cảnh sát mà vẫn còn toàn mạng trở ra, thì thế lực đãng sau hẳn cũng tuyệt đối không để hẳn tiếp tục tồn tại trên thế giới này.
Xoa xoa huyệt Thái Dương, Đường Hoa Nguyệt quyết định tạm thời không chấp nhất đến chuyện giảm án nữa, trực tiếp hỏi thẳng: “Kết hợp với việc hăn ra vào nhà cũ của Family Hoắc, lẽ nào người đứng phía sau giật dây hẳn là Hoắc Trình Viễn?”
Hoắc Anh Tuấn liếc cô một cái, cười nhạt: “Chắc không phải. Dù sao Lục Xuyên Mạn là đứa con riêng mà ông ấy đã nuôi nấng nhiều năm, ông ấy có lý do gì để giết hẳn chứ? Hơn nữa, quan hệ của bọn họ xem ra không tệ, mới sáng hôm nay Hoắc Trình Viễn còn đưa Lục Xuyên Mạn lên ngồi vị trí phó giám đốc của tập đoàn Hoắc Huyễn nữa”
Đường Hoa Nguyệt hơi nhướng mày: “Anh biết sao? Chẳng trách giám đốc Hoắc lại có lòng khoan dung rộng lượng như vậy.”
Hoắc Anh Tuấn nhếch miệng tự giễu: “Em nói như vậy có nghĩa em cũng đã biết Lục Xuyên Mạn là con ngoài giá thú của Hoắc Trình Viễn sao? Anh cũng không ngờ em vẫn quan tâm đến chuyện gia đình anh như vậy đấy”
Đường Hoa Nguyệt lạnh lùng nói: “Biết vài vụ bê bối của kẻ thù luôn có thể giúp tâm trạng trở nên vui vẻ, không phải sao?”
Nụ cười miễn cưỡng của Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bị dập tắt, cũng chẳng nói gì thêm.
Đường Hoa Nguyệt là ghét nhìn thấy bộ dạng giả vờ đau khổ như thế này của anh, cô sốt ruột đưa tay lên nhìn đồng hồ, đang muốn kết thúc thật nhanh cuộc nói chuyện, thì đột nhiên, ánh mắt cô thay đổi khi nghĩ đến điều gì đó: “Hoắc Anh Tuấn, chuyện này ngoài Hoắc Trình Viễn ra, còn một người có khả năng lớn hơn nữa”
Hoắc Anh Tuấn không biết cô nghĩ đến ai, vì vậy anh nghiêm túc hướng mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn sững lại một lúc lâu, lập tức cảm thấy sự nghỉ ngờ này của cô hoang đường đến nực cười và đáng giận.
Anh mở miệng không thành tiếng: “Là anh sao? Sao có thể chứ!”
Ánh mắt của Đường Hoa Nguyệt từ khuôn mặt của Hoắc Anh Tuấn dần dần lia xuống dưới, ung dung chậm rãi quan sát toàn bộ con người anh, có vẻ như thật sự.
đang suy nghĩ về khả năng này: “Sao lại không thể? Trước mắt hai chuyện lớn mà Hàn Nhạc thừa nhận, một là phá hủy Đường Thị, hai là sát hại Lục Xuyên Mạn. Đối với chuyện thứ nhất, mục tiêu có thể nói là bố của tôi, nhưng nếu như nói là vì muốn trả thù tôi thì cũng rất hợp lý. Trên đời này, người vừa hận tôi vừa hận Lục Xuyên Mạn, lẽ nào không phải là anh sao?”
Hoắc Anh Tuấn nói không nên lời. Anh bất lực cúi đầu ôm trán, nhất thời không biết làm thế nào để sửa lại logic của Đường Hoa Nguyệt.
Chính xác. Khi đó anh bị người khác ủ mưu đẩy anh phải tra tay vào còng, lại cho rằng Đường Hoa Nguyệt đã vì Lục Lịch Xuyên mà phản bội anh, dựa vào tính cách có thể bất chấp không từ thủ đoạn nào của anh khi đó, dường như thật sự có khả năng anh làm ra loại chuyện này.
Nếu là người khác, nói không chừng nghe mấy câu phân tích này của Đường Hoa Nguyệt, sẽ cảm thấy Hoắc Anh Tuấn mới là kẻ đáng bị tình nghỉ nhất.
Rất nhiều điều muốn nói quẩn quanh trong cổ họng, nhưng rốt cục Hoắc Anh Tuấn chỉ nghiêm mặt quay lại nhìn Đường Hoa Nguyệt rồi nói: “Hãy tin anh, thật sự không phải anh”
Không thể nhìn ra biểu hiện trên gương mặt Đường Hoa Nguyệt là tin hay không tin, cô chỉ thẳng thắn nói tiếp: “Anh xem, sự thật là các manh mối đều hướng đến anh. Mặc dù có rất nhiều chuyện bây giờ tôi vẫn thấy mông lung, nhưng chuyện tôi có thể tận mắt nhìn thấy thì có bao nhiêu hả? Lúc bố tôi ngã lầu, anh cũng có mặt tại hiện trường. Sự biến mất của em gái tôi cũng có liên quan chặt chẽ đến anh. Anh nói xem, tôi có nên nghi ngờ anh không?”
Hoắc Anh Tuấn không biết vì sao nghe xong mấy lời này thì đột nhiên ho sặc sụa, nói một cách khó nhọc: “Đường Hoa Nguyệt, khụ khụ khụ…! Anh…”
Sắc mặt Đường Hoa Nguyệt vẫn không đổi, tiếp tục nói: “Nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn sẽ không tự mình kết tội giết người và kết luận anh là hung thủ. Hoắc Anh Tuấn, sau khi trải qua những chuyện này, tôi đã lý trí hơn trước, không còn bị thù hận làm cho nông cạn và đầu óc mụ mị mà bắt bớ người vô tội nữa.”
Nói xong, Đường Hoa Nguyệt không thèm nhìn lại Hoắc Anh Tuấn, cầm túi xách bên cạnh ghế, sải bước rời khỏi căn biệt thự hướng biển này.
Hoắc Anh Tuấn mở to miệng thở hổn hển, gương mặt vẫn ửng đỏ bất thường vì bị sặc ban nãy, cả người trông rất xấu hổ.
Anh không sợ Đường Hoa Nguyệt quá khích trút hết căm phẫn lên anh, lại càng không sợ những giọt nước mắt xúc động của Đường Hoa Nguyệt như ở nhà họ Đường lần trước, nhưng ban nãy Đường Hoa Nguyệt rất bình tĩnh và lý trí, không hề mang bất cứ chút tình riêng nào khi bàn luận vụ án với anh, anh thật sự rất sợ hãi.
Dáng vẻ đó của Đường Hoa Nguyệt thật sự giống một chú chim không thể bắt được, một khi cưỡi gió tung cánh bay thì sẽ bay đến bầu trời mà Hoắc Anh Tuấn không thể chạm tới, vĩnh viễn sẽ không vì bất cứ ai mà dừng chân, càng không thể bị bất cứ ai thuần hóa và dưỡng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...