Bác sĩ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hoa Nguyệt trắng bệch, thương xót vô cùng.
Một sinh mệnh trẻ như vậy sắp mất đi, cho dù làm bác sĩ, gặp qua không ít lần sinh ly tử biệt, trong lòng cũng nhịn không được cảm thấy thổn thức.
“Cô Đường, dựa theo tình huống trước mắt của cô, tôi đề nghị cô nên nắm chắc thời gian nằm viện trị liệu đi. Người bệnh ung thư thời kỳ cuối sẽ rất vất vả.”
Mặc dù bệnh tình của cô bây giờ đã không còn cách cứu chữa, chỉ có thể chờ chết, nhưng nếu đồng ý nhập viện được điều trị thì ít nhất cũng có thể giảm bớt đau đớn, cũng có thể làm cho tế bào ung thư không di căn nhanh như vậy, lúc ra đi không đến mức quá đau khổ.
Đường Hoa Nguyệt mím môi, bàn tay giấu dưới bàn nằm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Cô hiểu được lời nói của bác sĩ, bệnh ung thư máu giai đoạn sau tái phát sẽ càng ngày càng đau, thật ra cô cũng không biết chính mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.
“Cám ơn bác sĩ, có điều khoảng thời gian cuối cùng, tôi không muốn trải qua ở bệnh viện, phiền anh kê giúp tôi một ít thuốc giảm đau đi”
Bác sĩ uyển chuyển hỏi: “Hiểu rõ rồi chứ?”
Đường Hoa Nguyệt kiên quyết gật gật đầu, bác sĩ cũng không khuyên nữa.
Cầm thuốc giảm đau với tâm trạng phức tạp, Đường Hoa Nguyệt không dám đi gặp Đường Hàn Khiết.
Đường Hàn Khiết quá thông minh, cô lo lảng mình bây giờ sẽ bị anh trai nhìn thấu.
Vì thế, cô gửi cho Đường Hàn Khiết một tin nhắn Zalo.
Anh, thời gian trước em mắc mưa, không chú ý nên mới bị bệnh. Vừa mới khám, bác sĩ bảo không có gì nghiêm trọng, chỉ là cơ thể suy yếu phải nghỉ ngơi nhiều.
Em về nhà, hôm khác sẽ đến thăm anh, anh cũng phải mau khỏe lại nhé.
Cuối cùng cô lại gửi một gói biểu cảm gấu nhỏ đang hôn gió rất đáng yêu để kết thúc.
Trong phòng bệnh Đường Hàn Khiết nhìn tin nhắn, những ngón tay thon dài chọc vào gói biểu tượng cảm xúc chú gấu nhỏ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đôi đồng tử đen láy sáng lấp lánh Trong khoảng thời gian này nhà họ Đường đã xảy ra rất nhiều chuyện, thật sự anh cũng rất áp lực, huống chỉ là Đường Hoa Nguyệt.
Tuy rằng cô không nói gì cả, nhưng anh biết, trong khoảng thời gian này cô cũng không vui.
Em gái của anh!
Đã rất lâu rồi không còn làm nũng, mỉm cười ngọt ngào.
Giống như chỉ trong một đêm đã bị bắt phải trưởng thành.
Đêm khuya , Đường Hoa Nguyệt đã bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng.
Cô quấn chặt quần áo của mình, ngồi ngay trên trạm xe, cố gắng cho đến sáng hôm sau.
Cô lên chuyến xe buýt đầu tiên, ngồi trên xe công cộng, nhìn thấy hình ảnh thành phố lùi lại phía sau, trong lòng đã sớm bình tĩnh như nước.
Cả đêm, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện Chuyện của quá khứ.
Cùng với những thăng trầm hiện tại.
Còn..sắp xếp kế hoạch cho tương lai Việc đầu tiên.
Là muốn chấm dứt với Hoắc Anh Tuấn, dù sao thì thời gian của cô cũng không còn nhiều.
Đường Hoa Nguyệt về tới nhà, đúng lúc gặp được Hoäc Anh Tuấn trước cửa biệt thự.
Cô chớp đôi mi thanh tú, kinh ngạc giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ.
Mới sáu giờ rưỡi sáng, anh ta làm gì sớm như vậy?
Nhưng mà, nếu không thể buông tha thì nên nói đến chuyện ly hôn rồi.
Hoäc Anh Tuấn dừng xe, nhìn Đường Hoa Nguyệt chậm rãi đi về phía mình, tay để sau lưng, nắm chặt lại buông ra Thật ra lúc Đường Hoa Nguyệt xuống xe công cộng, anh đã thấy được cô.
Sắc mặt cô rất tệ, cơ thể giống như rất yếu ớt, đi hai bước lại phải đỡ cái cây ven đường thở hổn hến rất lâu €ó lúc thiếu chút nữa Hoắc Anh Tuấn không khống chế được bản thân, muốn đi lên, ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn chọn nhìn trong yên lặng.
Dù sao người phụ nữ này cũng đã một đêm không về nhà!
Dù sao..anh cũng đã đợi cô một đêm ở ngã tư này.
Trong lòng Hoắc Anh Tuấn nghĩ như thế nào, Đường Hoa Nguyệt không biết, cô ngay cả những lời uyển chuyển cũng không muốn nói với anh mà nói thẳng: “Chuyện ly hôn, anh tính sao?”
Đường Hoa Nguyệt nói thẳng, đâm Hoắc.
Anh Tuấn một cái làm cho anh không kịp đề phòng!
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, căm ghét cắn chặt răng, hơi thở xung quanh lộ ra vẻ nguy hiểm.
“Đường Hoa Nguyệt, cô xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai phải không?”
Ly hôn ly hôn!
Cô chẳng lẽ sốt ruột muốn trở về ôm ấp với Lục Xuyên Mạn như vậy sao?
“Hoắc Anh Tuấn, chúng ta…”
Đường Hoa Nguyệt còn chưa nói xong, cổ tay chợt tê rần, cả người đột nhiên bị Hoắc.
Anh Tuấn mạnh mẽ nhét vào trong xe.
‘Sắc mặt anh âm trầm, giống như phát điên mà giảm chân ga, thậm chí Đường Hoa Nguyệt còn chưa thắt dây an toàn, đầu đạp mạnh vào cửa kính xe, đau đến hoa mắt.
“Hoắc Anh Tuấn, anh điên rồi à?”
Hoäắc Anh Tuấn không thèm liếc nhìn cô một cái, anh yên lặng lái xe, đột nhiên rẽ một cái, sau đó lại phanh gấp.
Lần này Đường Hoa Nguyệt có chuẩn bị, nhưng do quán tính vẫn bị đập cho choáng váng.
“Thấy không?”
Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Đường Hoa Nguyệt không biết anh muốn nói đến chuyện gì, lại nghe thấy anh nói thêm một câu- “Năm đó, tôi đụng trúng người ở đây. “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...