Đường Hoa Nguyệt nghiến răng, giơ chân đá về phía xương cốt nghênh diện của Hoắc.
Anh Tuấn. Anh bị bất ngờ không kịp phòng bị kêu rên thành tiếng, xoay người ôm lấy bắp chân. Đường Hoa Nguyệt giận dữ lắc lắc cổ tay, cười lạnh nói: “Cùng anh đứng đây nói chuyện đã là điểm giới hạn cuối cùng của tôi rồi, tổng giám đốc Hoắc, anh đừng có không biết tốt xấu.”
Lúc trước Hoắc Anh Tuấn bị tai nạn ô tô, trên bắp chân có vết thương. Lúc này bị Đường Hoa Nguyệt không chút lưu tình đạp vào, chỉ cảm thấy miệng vết thương lại bắt đầu sưng tấy đau nhức.
Anh thở dài một hơi, đột nhiên lửa giận biến mất không còn tăm tích, chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Thì ra anh trong mắt Đường Hoa Nguyệt cũng chỉ còn lại “không biết tốt xấu”.
Hoäc Anh Tuấn đứng thẳng người, nhíu mày nói: ‘Tôi không quan tâm người khác thế nào. Nhưng cô, Đường Hoa Nguyệt, cô có biết Lâm Kiến Đức kia là người như thế nào, danh tiếng của anh ta ở Hà Nội tồi tệ như thế nào không? Dây dưa cùng với loại người cặn bã này, cô cẩn thận dẫn lửa thiêu thân”
Đường Hoa Nguyệt nhíu mày không rõ ý tứ: “Nhà họ Hoắc các anh mua biệt thự ven biển à?”
Hoắc Anh Tuấn sửng sốt một chút, theo bản năng nói: “Hả?”
“Nói anh quản rộng quá đó.”
Sau khi nói xong, Đường Hoa Nguyệt quay đầu rời đi, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn lại Hoäc Anh Tuấn một cái.
Hoäc Anh Tuấn duỗi tay ra, vừa định bắt lấy Đường Hoa Nguyệt, nhớ tới tình huống vừa nấy lại rút tay về, mà là tiến lên một bước chặn cô ở trước mặt. Anh nhất định không thể cứ như vậy mà thả cho cô đi chỉ để lại cho anh một cái bóng lưng một lần nữa.
“Lần trước trong buổi họp báo của Tân Á, cô đã hứa với tôi điều gì?”
Đường Hoa Nguyệt dừng lại, cô biết rằng Hoäắc Anh Tuấn có ý muốn nói cô phải hoàn thành thỏa thuận của mình, đích thân thử chơi TDT. Nhưng lúc đó rõ ràng là Hoắc Anh Tuấn được voi đòi tiên, biết rõ răng cô không thể từ.
chối không cho anh mặt mũi trước công chúng nên mới nghiến răng đồng ý.
Đó rõ ràng là câu trả lời theo khuôn mẫu hư tình giả ý mà thôi, người trưởng thành có ai không hiểu cơ chứ? Hoắc Anh Tuấn lại muốn cố tình giả ngu!
Đường Hoa Nguyệt nghiêng đầu, giả bộ tiếc hận xin lỗi: “Thực xin lỗi tổng giám đốc Hoäc, hôm nay đường bị tắc nên đến muộn.
Anh xem, buổi họp báo GS của các anh đã kết thúc rồi. Không còn cơ hội nữa”
Hoäc Anh Tuấn trầm giọng nói: “Không sao cả, cô đi cùng tôi”
Đường Hoa Nguyệt nghỉ ngờ nhìn anh, cũng không có cách nào khác, lối ra chỉ có một hoàn toàn bị Hoắc Anh Tuấn chặn lại.
Nếu lúc này anh không buông lời, e răng anh sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cô ngẩng đầu lên ra hiệu cho Hoắc Anh Tuấn dẫn đường. Hai người một trước một sau lần lượt bước ra khỏi cầu thang. Nhưng không ngờ vừa đi ra ngoài, thứ nghênh đón bọn họ chính là micro truyền đến từ bốn phương tám hướng cùng ánh đèn nhấp nhoáng chói mắt.
Sau đám truyền thông kia vẫn còn chưa đi mà lại đợi ở chỗ này vậy?
Hoäc Anh Tuấn thả lỏng cơ thể một chút, khóe miệng hơi nhếch lên. Anh biết đám truyền thông này có mũi còn thính hơn mũi chó, phát hiện bọn họ ở trong này không phải chuyện gì quá khó.
Anh ngẩng đầu lên, khôi phục bộ dạng nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt lại vô cùng phong độ trước máy quay, Đường Hoa Nguyệt trợn tròn mắt nhìn, liếc anh một ánh nhìn khinh bỉ.
Hoäc Anh Tuấn khẽ giơ tay lên, nhận lấy một cái micro, đối diện với ánh mắt dò xét và †ò mò của mọi người, cực kì khuôn mẫu nói: “Lần trước trong buổi họp báo của Tân Á, cô K từng nói nguyện ý tự mình thử chơi TDT của chúng tôi. Nhưng đáng tiếc là buổi họp báo hôm nay đã kết thúc, nhưng cô ấy là một người rất trọng lời hứa, chuyện gì đã hứa thì nhất định phải thực hiện mới được. Cho nên tiếp theo đây, tôi sẽ đưa cô ấy trở lại GS để trải nghiệm trò chơi mới của chúng tôi trên mọi phương diện… Cô K vừa rồi còn nói, cô ấy nguyện ý viết một báo cáo xác định đánh giá thử nghiệm gửi cho chúng tôi. Tại đây, tôi xin gửi lời cảm ơn tới sự ủng hộ của Tân Á và cô KẾ Anh vừa nói vừa nhìn về phía Đường Hoa Nguyệt. Đường Hoa Nguyệt chỉ cảm thấy nụ cười không có chút ý tốt nào của anh giống như một con cáo già bụng đây mưu mô!
Bây giờ Hoắc Anh Tuấn đã nâng chuyện này lên đến độ cao này, nếu cô vẫn làm cao vào lúc này, người không biết tốt xấu sẽ trở thành chính mình!
Đường Hoa Nguyệt chỉ có thể cười khổ, gật đầu trái với ý muốn của bản thân mà thôi.
Cuối cùng Hoắc Anh Tuấn cũng hài lòng, dưới sự theo dõi của giới truyền thông, anh đưa Đường Hoa Nguyệt lên thẳng tầng cao nhất GS, vào văn phòng tổng giám đốc của chính mình Đường Hoa Nguyệt lại cảm thấy bản thân khó chịu như bị chó cản. Vốn dĩ hôm nay cô muốn ra oai phủ đầu với Từ Uyển Nhan, sao giờ ngược lại còn bị tên họ Hoắc này sắp xếp cơ chứ?
Quên đi… Dù sao đối với cô Hoắc Anh Tuấn vẫn còn có ích. Chẳng qua chỉ là chơi game mà thôi, cô cũng không có gì phải sợ.
GS nằm ở vị trí đắc địa của trung tâm CBD tại Hà Nội. Toàn bộ tầng trên cùng hầu như là khu vực chuyên thuộc về Hoäắc Anh Tuấn.
Đường Hoa Nguyệt nhìn quang cảnh ban đêm tuyệt đẹp của dòng xe cộ nườm nượp tấp nập bên ngoài cửa sổ, nói với Hoäc Anh Tuấn: “Tôi cần báo cáo một chút với tổng giám đốc Tân chuyện mà tôi gióng trống khua chiêng đến GS. Nếu tin tức bị làm ồn ào lớn lên, khó tránh khỏi người ta nói tôi là người bị anh chiêu mộ về thì Tân Á của chúng tôi thật sự không còn mặt mũi nào cả.”
Tổng giám đốc Tần. Tình cảm của cô và Tân Dương thực sự rất tốt…
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô thật sâu một cái, không nói gì. Đường Hoa Nguyệt đi ra ngoài rẽ ngang rẽ dọc tìm một góc đủ bí mật, bấm số của Tân Dương.
“Alo, anh, là em.”
Truyền hình trực tiếp buổi họp báo GS đã kết thúc, Tân Dương cũng tắt TV: “Ừ, làm sao vậy?”
“Hiệu quả của chuyện hôm nay khá là tốt.
Chỉ sợ sau này Từ Uyển Nhan khó có cơ hội chuyện mình nữa. Kế hoạch của chúng ta có thể tiếp tục như đã định”
“Đúng vậy. Em làm rất tốt, Hoa Nguyệt”
Tần Dương nhớ tới vẻ mặt thảm hại như bị họa lớn giáng xuống đầu của Từ Uyển Nhan khẽ cười một tiếng: “Đúng rồi, hôm nay Elly sẽ đến đó, em có muốn cùng nhau về nhà ăn tối không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...