Đường Hoa Nguyệt cũng chú ý tới anh ta, vừa quay đầu đã thấy chiếc kẹp tóc nhỏ đang ở trên tay hắn.
Cô đang có một ý tưởng, đột nhiên lại nói: “Hóa ra là ở dưới yên xe à?”
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô, tất nhiên là đang chờ một lời giải thích.
Đường Hoa Nguyệt thờ ơ xoay vô lăng: “Lân trước em đưa con gái của một người bạn về, sau đó lại nghe cô ấy nói là cô bé kia đã làm mất chiếc kẹp tóc mà mình yêu thích nhất, tìm mãi tìm mãi cũng không thấy. Hóa ra là làm rơi trên xe em.”
Nhịp tim của Hoắc Tư Noãn dần dân chậm lại, vẫn bất đắc dĩ hỏi: “Ô? Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Nhịp tim của Hoắc Tuấn Anh như dân dần chậm lại, vẫn không cam lòng hỏi: “Ồ? Vậy cô bé ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
“Khoảng bảy tám tuổi gì đó. Con bé còn đang đi tiểu học mà! Phiền anh Hoắc cất vào hộp đựng đồ trước mặt. Nếu có cơ hội thị em phải trả lại người ta!”
Anh vẫn mở chiếc hộp đựng kia ra mà không nói bất cứ lời nào, lạnh lùng cất vật nhỏ kia vào.
Hoắc Anh Tuấn tự cười nhạo bản thân, rõ ràng trước đây anh không thích trẻ con lắm, nhưng bây giờ trong lòng anh luôn tồn tại loại si mê này…
Những giây tiếp theo,khi thấy tập tài liệu được sắp xếp gọn gàng trong hộp lưu trữ ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của anh.
Bởi vì vị trí trên những bức ảnh mờ nhạt đó là ngôi nhà cũ của anh ấy! Anh cũng nhận ra người trong ảnh là Hàn Nhạc, cậu hai của nhà họ Đường năm xưa.
Khi yêu Đường Hoa Nguyệt, anh ta đã đến nhà họ Đường nhiều lân, nên cũng thường gặp người này, anh ta có nhãn lực và trí nhớ tuyệt vời, nhất định sẽ không bao giờ thừa nhận lỗi lầm của mình!
Sau đó, sau khi nhà họ Đường thất thủ, nghe nói cả cả công ty chạy tán loạn, mấy tên chống lưng cũng trốn thoát không tung tích.
Nhưng người này ra vào nhà cũ của Hoắc gia nhiều lần như vậy từ khi nào mà Hoắc Tuấn Anh không hề hay biết? Người nhà họ Đường đích thân đến nhà họ Hoắc làm gì chứ?
Sự nhạy bén của một người thủ lĩnh trong cơ thể Hoắc Tuấn Anh giúp anh nhận ra một cách nhanh chóng, có thể cảm nhận được rằng Đường Hoa Nguyệt đã trở lại, từ từ đoạt lại từng thứ, từng thứ một của nhà họ Đường, tất nhiên bao gồm cả sự thật tại sao tập đoàn Đường thị phá sản cùng với tấm màn sự thật đằng sau!
Rõ ràng, người tên Hàn Nhạc này hẳn là một nhân vật đầu mối rất quan trọng trong đó, nhưng vậy mà người này lại thông đồng với nhà họ Hoắc ư?
Vậy Đường Hoa Nguyệt có ý gì khi đặt những thứ này ở đây? Là ngẫu nhiên bị anh ta bắt gặp, hay là cô đã lên kế hoạch ngay từ đầu?
Đột nhiên, Hoắc Tuấn Anh cảm thấy mệt mỏi, tuy rằng Đường Hoa Nguyệt hiện tại rất đơn thuần, đơn thuần đến mức anh tùy tiện cũng có thể đoán được.
Nhưng anh đã bày đủ trò trong trung tâm thương mại cả ngày hôm nay, anh cũng đã thực sự mệt mỏi khi phải diễn với cô tất cả những cảnh giả dối ngoạn mục này.
Anh đóng hộp lưu trữ đồ vật lại, dùng tay phải day day cặp lông mày,nhắm mắt lại hỏi: “Cái đống tài liệu đó, em cố tình đặt ở đó cho tôi xem rồi thử tôi hay sao? Em muốn biết năm đó tập đoàn Đường thị phá sản-như thế nào.phải không? Có cùng nhà họ Hoắc liên quan gì đúng chứ?”
Hoắc Tuấn Anh đột nhiên chế nhạo: “Đường Hoa Nguyệt, từ khi chúng ta gặp lại nhau, nếu như không phải do kế hoạch này của em. Chúng ta căn bản vốn không có ngày gọi là gặp lại đúng chứ?”
Đường Hoa Nguyệt vẫn không quay đầu lại nhìn, cô vẫn khư khư nhìn con đường phía trước rồi nhướng mày nói thẳng: “Anh cũng thông minh lắm!”
Sau đó, cô bẻ lái sang phải, cố gắng để nhường đường cho chiếc xe tải phía sau đang vội vượt lên.
Hoắc Tuấn Anh đưa tay che cặp lông mày rậm, nghe được câu trả lời không hề che giấu của Đường Hoa Nguyệt, trong lòng anh không khỏi cười khổ, tâm tư hỗn loạn, anh ta thật sự có chút buồn cười ..cười với chính bản mình…
Tự nhiên, đúng lúc này, chiếc xe phía sau đột nhiên điên cuồng tăng tốc và tông thẳng vào xe của họ!
Đường Hoa Nguyệt không ngờ sẽ xảy ra tai họa như thế này, thật là không cho cô kịp phản ứng mài Cả chiếc xe hoàn toàn mất lái và đâm thẳng vào hàng rào phía bên trái!
Vào thời điểm xe bắt đầu chạy loạn xạ, Hoắc.
Tuấn Anh không có bất kỳ suy nghĩ nào trong đầu, như theo một phản xạ tự nhiên, anh lao đến bên cạnh rồi dùng hoàn toàn cơ thể để bảo vệ Đường Hoa Nguyệt trong vòng tay rộng lớn của mình.
Cơn chấn động dữ dội kèm theo hai tiếng động lớn: “Đùng! Đùng!” Chiếc xe Porsche của Đường Hoa Nguyệt và xe tải cuối cùng cũng dừng lại.
Tài xế xe tải nhìn cảnh tượng thảm hại trước mắt mà lòng không khỏi run lên, không ngừng hút thuốc. Đây là lần đầu tiên nhưng cũng là lần duy nhất mà anh ta làm điều này vì tiền!
Nghĩ vậy, anh ta nhanh chóng mở nắp rượu trắng trong tay và uống liền mấy ngụm.
Nhưng trên trán Hoắc Tuấn Anh lại có mệt vết xước lớn, máu cứ không ngừng chảy ra bên ngoài, cho đến khi thân thể hoàn toàn dừng lại, anh mới chậm rãi buông người trong lòng ra.
Đó cũng là lúc anh cảm thấy một cơn đau dữ dội từ vai phát ra, có lẽ là trật khớp rồi, anh không biết phía sau đầu và lưng của mình đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên anh cảm thấy một cơn đau dữ dội trừ mọi phía truyền đến.
Anh không kịp suy nghĩ, lo lắng nhìn người trong lòng, nhẹ giọng hỏi:”Đường Hoa Nguyệt, em không sao chứ? Có đau hay bị thương gì không?!”
Đường Hoa Nguyệt cả người đều được vòng tay của Hoắc Tuấn Anh bao bọc, thật sự không có gì là nghiêm trọng, ngoại trừ vài vết bầm tím trên người, cô chỉ cảm thấy hơi choáng váng.
Thấy cô không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, Hoắc Tuấn Anh hoàn toàn thả lỏng tay ra, cuối cùng cũng vì kiệt sức mà ngất đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt của Hoắc Tuấn Anh chợt phủ toàn một mảnh trắng xóa, chóp mũi còn lưu lại mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Anh giơ cánh tay lên và muốn biết được sau đầu mình bị gì, một vài người đã vây quanh để ngăn cản động tác này của anh, lúc này anh mới nhìn thấy một giọt nước trên mu bàn tay mình.
Tầm mắt của anh trở nên rõ ràng, hai người đàn ông mặc đồ cảnh sát đang ngồi ở bên cạnh giường anh, thấy Hoắc Tuấn Anh tâm trạng tốt, họ liền lần lượt báo cáó một lượt: “Anh Hoắc, theo điều tra, người lái xe vừa đi phía sau và va chạm vào xe anh đang trong tình trạng say rượu nên phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Anh bị thương nặng như vậy. Nếu bạn có gì muốn tố cáo, anh có thể cho chúng tôi biết …”
Hoắc Tuấn Anh sốt ruột ngắt lời, “Đường Hoa Nguyệt cô ấy đâu? Cô ấy ở đâu? “
“Ồ, cô Đường Hoa Nguyệt đang điều trị các vết bầm tím và vết trầy ở khu bên cạnh, và cũng không có gì đáng lo ngại …’ Hoắc Tuấn Anh lập tức vén chăn bông lên, nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, thế nhưng ngay lúc chân tiếp đất, anh cảm giác như bị nội thương gì đó, toàn thân đều đau nhất.
“Anh Hoắc! Anh Hoắc!..”
“Đừng nói nhảm. Hãy đi nói chuyện với luật sư của tôi.”
Anh ta từ từ đứng dậy, rồi không chút do dự mà rút cây kim từ mu bàn tay ra rồi lảo đảo chạy sang khu vực bên cạnh.
Đường Hoa Nguyệt đang ngồi trên giường bệnh bôi thuốc lên mấy vết xước trên người, bác sĩ nói cô bị chấn động nhẹ, không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, và cô bị thương nhẹ hơn Hoắc Tuấn Anh rất nhiều. .
Nhìn thấy Hoắc Tuấn Anh sắc mặt tái nhợt đi đi tới, Đường Hoa Nguyệt nghỉ ngờ hỏi: “Anh đã tỉnh rồi à? Anh Hoắc không dưỡng bệnh cho tốt, lại chạy đến chỗ tôi làm gì?”
Chỉ khi Hoắc Tuấn Anh tận mắt nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt không có vấn đề gì nghiêm trọng, anh ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhìn vào đôi mắt vô cảm của Đường Hoa Nguyệt, trong lòng chợt dâng lên một tia xúc động, ừ, anh ta đang làm gì vậy… anh ta đang làm gì cơ chứ?
Lấy lại bình tĩnh, Hoắc Tuấn Anh vất vả đứng thẳng lên: “Không phải là đã ảnh hưởng đến xương tủy sao?”
Anh nói từng chữ một, chỉ cảm thấy tiếng tim đập rộn ràng theo từng nhịp thở: “Tình cờ bây giờ tôi đang ở bệnh viện, chẳng nhẽ lại không đến thăm cô sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...