Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản

"Này thôi. . . . . ." Lâm Khả Tâm nở nụ cười , sau đó túm anh đặt xuống ghế: " Một lát nữa anh sẽ biết."

Nói xong , Lâm Khả Tâm chậm chạp rời khỏi phòng bếp , đến khi cô quay lại
trên tay có một cái hợp được gói rất tỉ mỉ: "Sinh nhật vui vẻ".

Lâm Khả Tâm lớn tiếng chúc mừng Tư Đồ Viêm .

"Sinh nhật. . . . . .?" Được cô nhắc tới , anh mới nhớ đến sinh nhật mình.

"Em thế nào biết ngày sinh của anh?" Anh nhớ rõ anh không có nói cho cô biết.

Lâm Khả Tâm đem hộp quà đặt lên bàn , bất đắc dĩ nói: " Là em chủ động hỏi
Đại Vĩ ! Làm ơn , em biết Tổng Tài Đại Nhân anh rất bận nhưng làm sao
ngay cả sinh nhật của mình anh cũng quên vậy?" Cô nói xong , trừng mắt
liếc anh một cái.

"Cũng không phải là quên , nhưng từ nhỏ anh đã
không có người tổ chức sinh nhật với mình nên riết cũng thành thói
quen." Lúc nói câu này , biểu hiện của Tư Đồ Viêm cực kì bình thản nhưng điều đólàm cho Lâm Khả Tâm có chút đau lòng.

Từ lúc còn rất nhỏ? Chẳng lẽ thời thơ ấu của anh cũng như cô? Không hạnh phúc? Khó trách vì sao lần đó cô nhắc đến ba mẹ anh , anh lại không vui như vậy , chắc là
trong lòng có bóng ma đè đi?

Bất quá sinh nhật không nên nghĩ đến chuyện không vui , vì vậy Lâm Khả Tâm liền đổi đề tài: " Không nói
chuyện không vui nữa , mau mau anh mở quà ra đi xem có thích không?"


Lâm Khả Tâm vừa nói vừa chờ mong đem hộp quà đến trước mặt anh , Tư Đồ

Viêm mở hộp ra là một cái đồng hồ cao quý trước mặt .

"Thích không? Khi em xem cái này đầu tiên em liền nghĩ đến anh , hơn nữa bình
thường công việc anh nhiều như vậy , em nghĩ mua cho anh cái này sẽ thực dụng

.. Mau , anh mang vào xem."

Lâm Khả Tâm lấy đồng hồ
mang vào cổ tay cho Tư Đồ Viêm , quả thực mặc kệ thế nào nhưng cỡ size
giống như là đặc theo kích thước của anh mà làm ..

Nhưng nhìn
đồng hồ này , chẳng những Tư Đồ Viêm không lộ ra vẻ vui sướng , ngược
lại còn cau mày " Cái này cũng không rẻ , em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?" Anh nhớ rõ tiền anh đưa cho cô , cô không có nhận , như vậy nói cách
khác. . . . . .

Lâm Khả Tâm cười cười , nhún nhún vai: " Là em làm việc mà có . . . . . .cũng chính là . . . . . .giữ chó."

Vì sợ anh sẽ trách cô không nghe theo lời anh , nên cô liền bổ sung: "
Thật ra em cũng không có lừa anh , em thật sự có cố dạy cho Tiểu Bối
đứng lên phất tay chúc mừng , nhưng Tiểu Bối không có học. . . . . ."

Còn tưởng rằng Lâm Khả Tâm khen mình , Tiểu Bối một bên " Gâu" , mà cô cũng nhìn về phía Tư Đồ Viêm , nhưng anh cũng không nói gì ...

"Nếu không phải chính mình kiếm tiền ra sẽ không có ý nghĩa" ——Cuối cùng Tư Đồ Viêm cũng hiểu tại sao cô cố chấp tự kiếm tiền.

Nghĩ đến vì quà sinh nhật cho mình, thậm chí không tiếc chính mình bị áp lực trừng phạt mà còn đi giữ mấy con chó lớn bản chất cô đã sợ , nhưng anh
hiểu lầm cô , thậm chí còn làm nhục cô , Tư Đồ Viêm không khỏi ân hận ,
anh không biết làm thế nào để biểu đạt sự cảm động trong lòng , cũng
trầm trọng áy náy .

Anh vươn tay vén vén mái tóc đen mềm của Lâm Khả Tâm , nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô

"Tại sao. . . . . .Em lại đối xử tốt với anh như vậy?" Anh không xứng đáng , không phải sao?

Câu hỏi của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm ngây người , đúng vậy , lúc
trước cô chỉ lo chuẩn bị sinh nhật cho anh , hoàn toàn không có nghĩ gì
nhiều , bây giờ anh hỏi , cô cũng mới bắt đầu hỏi bản thân mình nguyên
nhân vì sao .


Lâm Khả Tâm nhìn Tiểu Bối: " Bởi vì anh giúp em
thực hiện giấc mơ mà em cứ tưởng không bao giờ em có thể , đem Tiểu Bối
tặng cho em , nên em muốn cảm ơn và báo đáp anh chút gì đó , em biết
được sinh nhật anh sắp đến nên em trộm giữ chó dùm người khác , em muốn
cho anh bất ngờ." Dừng một chút , Lâm Khả Tâm quay đầu tức giận nhìn
anh:. "Nhưng mà. . . . . .Người ta cư nhiên không nhìn được lòng tốt của em , tức giận thiếu chút nữa bầm nát em ra rồi"

Tuy ngoài miệng
nói vậy , nhưng dù sao đã là chuyện trong quá khứ , cô sớm đã quên hết , chỉ là muốn đùa với anh một chút , nhưng nghe cô nói vậy , Tư Đồ Viêm
càng thêm áy náy cùng tự trách .

"Thực xin lỗi." Tư Đồ Viêm nói ra lời xin lỗi , Lâm Khả Tâm còn tưởng mình

đang nghe lầm. "Anh nói gì?"

"Thực Xin Lỗi." Tư Đồ Viêm gằn từng chữ.

Rốt cục , Lâm Khả Tâm cũng khẳng định mình không có nghe sai , nhưng vẫn
không thể tin được , người cao ngạo không coi ai ra gì như Tư Đồ Viêm mà để anh nói xin lỗi người khác là chuyện không có khả năng , huống gì
còn lập lại 2 lần?

Lâm Khả Tâm nhất thời có cảm giác vừa mừng vừa lo , mà lúc cô lấy lại tin thần thì Tư Đồ Viêm đã cầm đũa , gấp một
khối thịt bò to .

"Từ từ , đồ ăn đã một đêm rồi , để em đi hâm
nóng lại." Nói xong , Lâm Khả Tâm định đứng dậy nhưng bị Tư Đồ Viêm kéo
lại , anh bỏ thịt vào trong miệng , rồi gấp rau , vừa ăn vừa nói: "
Không cần , ăn ngon lắm."


Vì chứng minh lời nói mình là thật , Tư Đồ Viêm múc một muỗng cơm to bỏ vào miệng , Lâm Khả Tâm biết thật ra
anh đau lòng vì cả đêm cô không ngủ , không muốn cô thêm phiền nên mới
nói vậy , nhưng cô cũng không miễn cưỡng anh , ngồi lại vào ghế , nhìn
bộ dáng ăn ngốn ăn nghiến của anh , hưởng thụ sự quan tâm nho nhỏ ...

Thật ra , cũng có lúc anh ôn nhu . . . . .

Tư Đồ Viêm ăn nhưng cũng không có quên: " Khả Tâm , em đừng chỉ nằm đó
nhìn nữa, tối hôm qua em không ăn gì rồi , bây giờ ăn nhiều một chút
đi."

Anh gấp một khối thịt to , định sẽ bỏ vào chén cho Lâm Khả
Tâm nhưng điều ngoài ý muốn là cô đã nằm sấp và tiến vào giấc mộng đẹp , nụ cười thoả mãn còn vươn lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn , làm cho Tư Đồ
Viêm không quấy rầy cô nữa

..

Quên đi , tối hôm qua cô đã không ngủ , nhất định sẽ rất mệt bây giờ để cho cô ngủ ngon một chút ..

Tư Đồ Viêm đứng dậy ôm lấy Lâm Khả Tâm , đem cô quay về phòng ngủ , cẩn
thận đặt cô lên giường , đắp chăn cho cô , sau đó mới trở lại bàn ăn ,
có lẽ mang theo cảm động , nên tuy rằng đồ ăn đã lạnh nhưng anh vẫn ăn
ngon lành , anh bỗng có một ý định trong đầu , nếu vậy như vậy mãi mãi
sẽ tốt biết mấy . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui