Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản

Một bên Đại Vĩ giúp Tư Đồ Viêm, mở miệng nói: " Lâm Tiểu Thư cô không biết đâu , thật ra tiểu bắc kinh này cũng không phải sủng vật được bán ra , mà là của lão bản Tiểu Tể , ông ấy định sẽ tặng cho bằng hữu , nên dù thế nào cũng không bán , sau đó Tổng Tài năn nỉ ông ta nửa ngày , và cho một chút tiền , ông ấy mới đáp ứng. . . . . ."

Ngay tại lúc Đại Vĩ càng nói càng kích động , Tư Đồ Viêm bỗng lạnh lùng đánh gảy: " Đại Vĩ , nơi này xong chuyện của cậu rồi , cậu về đi.”

"Được , Tổng Tài." Đại Vĩ nói xong , trở lại trên xe đi về.

Tư Đồ Viêm nhìn theo bóng dáng xe , ánh mắt ngập tràn mâu thuẫn.

Phát ra từ nội tâm , Tư Đồ Viêm cũng không muốn để cho Lâm Khả Tâm biết , chính bản thân anh vì cô thuận miệng nói một câu liền bỏ ra công sức nhiều như vậy ...


Giống kiểu như , chính mình bại bởi ai đó ..

Nhưng là Lâm Khả Tâm nghĩ Tư Đồ Viêm luôn cao ngạo , cư nhiên lại cho giấc mơ nhỏ nhoi của cô trở thành hiện thực , trong lòng không khỏi dũng mãnh nổi lên cổ ấm áp , thậm chí nước mắt tụ lại , tuỳ lúc sẽ rơi xuống.

"Cám ơn anh nha." Lâm Khả Tâm nhìn Tư Đồ Viêm , trong mắt mang theo cảm

động , rung động nói

"Không cần cảm ơn tôi , cũng không phải là chó mắc tiền , em không cần suy nghĩ nhiều , chỉ vì sau này tôi phải đi làm nghĩ đến em ở nhà một mình , nên 「thuận tiện 」 mua cho em một con chó bắc kinh thôi". Tư Đồ Viêm giấu đầu lòi đuôi giải thích , ngược lại làm cho Lâm Khả Tâm cảm động.


Rõ ràng là làm chuyện tốt cho cô mà còn giả vờ , anh không khỏi kì lạ đi? Hay là anh thẹn thùng?!

Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm bật người nhìn chằm chằm ánh mắt Tư Đồ Viêm , cô muốn nhìn rõ anh nghĩ gì, mà anh bị cô nhìn cảm thấy không tự nhiên , lập tức xoay người: " còn đứng ngoài đó làm gì? Tôi không muốn cùng em bị muỗi cắn đâu."

Nhìn theo bóng dáng của Tư Đồ Viêm, cô 100% khẳng định , anh tuyệt đối là thẹn thùng!!

"Này , Tư Đồ Viêm , có phải vừa rồi anh thẹn thùng hay không?"

Tư Đồ Viêm nghe vậy dừng cước bộ , sau đó xoay người lại , chau trau mày: "Em lầm rồi"

Anh nhất định sẽ không thừa nhận chuyện mất mặt như vậy , nhưng ở Trung Quốc có một câu ngạn ngữ 「Mông Lão Hỗ Không Thể Sờ .」

Lâm Khả Tâm thả Tiểu Bắc Kinh xuống , sau đó đi đến trước mặt anh , đắc ý vỗ vỗ vai: " Ai nha , anh đừng giả vờ , tôi đã thấy hết rồi. . . . . .A" Cô chỉ vừa nói được một nữa ,anh đã hung hăng ôm lấy cô , rồi hôn lên môi cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui