Chương 10: Thế giới mới đẹp đẽ 9
Quạ Đen quay sang bày tư thế “suỵt” với tụi Tiểu Lục như thật, đoạn tới nấp sau tường đá kế bên kho lạnh.
Vừa mới dán tai vào tường thì hắn đã nghe tiếng xe phanh gấp ngoài kia, có người tức tối chửi bậy: “Mả cha thằng lùn!”
Quạ Đen: Hử?
Chửi thề Tây thế, vậy mà không nhét “mèo” vô.
Giọng nói này nghe có vẻ không giống với người bình thường, nhưng cũng khác cái giọng chói tai như miếng sắt cào lên mặt thủy tinh của người đầu chuột.
Giọng nói ấy trầm thấp, mơ hồ, lúc cất tiếng, có quá nửa là lưỡi dính lên hàm trên, nghe có hơi rè.
Kỳ quái.
Quạ Đen lấp ló thò ra nhìn qua kẽ hở bức tường.
Tuy lối vào lò giết mổ có đường xe chạy, nhưng chiếc lái vào là xe tải hàng vượt quá kích cỡ, giờ đang kẹt ngay giao lộ.
Trông chiếc xe có vẻ quen quen.
Chiếc xe vận tải trông quen mắt khó nhọc lùi về sau một chút, lùi tới cổng sau của lò giết mổ.
Chỗ ấy rộng rãi trống trải, tốt xấu gì cũng mở cửa xe ra được.
Sau đó trên xe thò ra một… cái đầu heo bự tổ đang chửi um.
Quạ Đen: Ú òa!
Vị huynh đài đầu heo này y hệt người đầu chuột, thân thể hình thái là con người nhưng phải đến 2 mét: dọc 2 mét, ngang 2 mét.
Heo huynh không biết tải trọng thế nào, dù sao thì ủng da của nó chạm đất cũng đè mấy viên gạch lát nền lò giết mổ kêu “ót ét”.
Hóa ra người đầu heo vừa làm nóng sân khấu thì bên người đầu chuột đã xảy ra tai nạn.
Đội cứu hỏa vọt tới, đám đầu chuột chít chút chút chít xoay mòng mòng.
Người đầu heo lo cho an toàn của hàng hóa, định lui quân nhưng lại không nỡ.
Dù sao cũng đã có mấy tên ngố chăn nuôi gia súc sắp chốt đơn rồi.
Vậy là mấy cái đầu heo chụm lại tính kế, quyết định chia binh ra hai nẻo: Chỉ chừa hàng hóa bình thường lại, tùy tình hình xem có bán tiếp không, phái một người lén lúc vận chuyển “cục cưng” của chúng tới nơi an toàn.
Ai ngờ trận hỏa hoạn thất đức kia lại lớn tới vậy, lính cứu hỏa đầu chuột đến một đợt chưa đủ, lại còn thêm chi viện nữa.
Xe hàng hóa chỉ còn nước lách vào hẻm nhỏ để né cứu hỏa.
Tài xế heo dần lạc lối trong mấy con hẻm phức tạp, đường càng đi càng hẹp, cuối cùng kẹt cứng.
“Lũ chuột nghèo kiết.” Tài xế nổi cơn giận, chửi đùng đùng rồi xuống xe dò đường.
Cửa xe không đóng cẩn thận, gã vừa đi khỏi là vô lăng đâm vào trong đôi mắt đang âm thầm dòm ngó của Quạ Đen.
Cái món ấy cứ như nam châm mà cũng giống tình đầu lâu ngày mới gặp lại, Quạ Đen bất ngờ trông thấy nó là mắt dán luôn vào đó.
Hê, từ từ, cái này khác với kế hoạch lúc đầu.
Hắn liều mạng kéo tầm mắt như ngựa thoát cương lại, lầm bầm nói: “Người anh em đầu heo khổ người thế này, mỗi cái mông thôi cũng ngồi chết nửa tá thằng như mình.
Chọc ảnh làm gì? Đừng có vẽ thêm chuyện, lý trí ơi….”
Lý trí 404 Not Found.
Vậy là nửa phút sau, Quạ Đen chui ra khỏi cửa sau lò giết mổ, lặng lẽ chui tọt vào xe của người đầu heo như bóng ma.
“Kế hoạch? Kế hoạch gì cơ?” Hắn hiểu rành rẽ, “Mình là thằng khờ, lý trí đâu ra chứ?”
Ghế lái của huynh đài đầu heo mở rộng hết cót, cái gì cũng là size lớn, đường kính vô lăng phải gần cả mét.
Ngoài vô lăng, phanh, chân ga, các bộ phận khác trong xe đều không khớp với mô hình trong đầu Quạ Đen, hơn nữa chiếc xe này đã cũ xì, kí hiệu trên nút bấm đều mòn nhẵn.
Cơ mà không sao hết, vừa sờ tới vô lăng là Quạ Đen bay bay như uống hết nửa cân rượu giả vậy.
Đối diện với một đống đồ xa lạ, hắn vẫn cảm thấy mình ổn hết.
Mang theo sự tự tin gần như là mù quáng ấy, Quạ Đen không chút chần chừ đã bấm cái nút mà hắn cho là khởi động hệ thống đánh lửa.
Kết quả không có gì bất ngờ, phán đoán của hắn trớt quớt.
Xe không đánh lửa mà kêu “áu” như quỷ gào.
Huynh đài đầu heo đi dò đường phía trước giật thót, gã vội quay đầu lại nhìn, thế là nhìn nhau đắm đuối với thằng trộm xe gan to tày trời.
Quạ Đen: “Hu hu nha, bỏ mẹ.”
Chiếc loa trên xe: “Xông về phía cùng đường mạt lộ…”
Quạ Đen: “Lời hay, xin vía của mày nha.”
Huynh đài đầu heo giận dữ rống lên, chạy huỳnh huỵch trở lại, đất đá rung chuyển lên hết.
Quạ Đen bấm tùm lum một hồi, đầu tiên hắn mở cửa sổ trên nóc xe ra, kế đó lại bật mấy bóng đèn bé xinh rực rỡ vòng quanh xe lên, không biết sao lại bắt loa trong thùng chứa hàng lên nữa - Mấy anh heo cũng kỳ, trong thùng lắp loa riêng nữa, bài hát y chang bài trong toa lái, chỉ kém nhau 2 nốt, hợp thành tiếng hô ứng mạnh yếu rõ rệt.
Cuối cùng hắn còn khởi động hệ thống nạp khí giảm trọng, mấy quả bóng từ từ mọc lên trên nóc xe.
Mắt thấy xe vận tải sắp biến hình thành lâu đài biết đi của Howl, người đầu heo giận dữ tạt tới ngay trước đầu xe.
Xuyên qua cái tàu há to như bồn máu của đầu heo huynh, Quạ Đen gần như thấy dạ dày của nó… Cuối cùng, chiếc xe tải rung lên.
Khởi động thành công!
Ngay lúc đá chân vào thùng xăng, hai mắt Quạ Đen thắp lên đốm ma trơi, từ trai đẹp ốm yếu bệnh tật văn nhã yên tĩnh, hắn biến thành thần xe bệnh đường ruột điên khùng.
Con xe vận tải như bị người ta giẫm đuôi, cất tiếng quái dị rồi nhảy lên, xông ra ngoài trong trạng thái vừa múa vừa hát.
Không hổ là xe kéo heo, mã lực ngon lành, mèo nó chạy ghiền luôn.
Chiếc xe nảy lên làm kính chiếu hậu hai bên bị kẹt cứng lúc thân xe giáp lá cà với bức tường của người đầu chuột, lưỡng bại câu thương: Thân xe biến dạng, đèn màu vỡ nát, văng tung tóe, tường đất thì sụp một góc.
Người đầu heo gào thét, nằm lên đầu xe, Quạ Đen cài số de, người đầu heo nhào tới trước mất trọng tâm, ngã sấp mặt.
Không chờ người đầu heo bò dậy đã nghe tiếng động cơ gầm, xe của nó vọt về phía nó.
Chủ xe xui xẻo hồn bay phách lạc, nó kêu tiếng heo, đoạn đổi hướng bò như điên.
Kế đấy là một tiếng vang lớn nữa, con xe tải lại bị kẹt trong đường nhỏ, đầu xe gần như ủi vào mông heo.
Quạ Đen nhô đầu ra nhìn: “Ây da ngại quá, xém tí nữa à.”
Người đầu heo dùng hết bốn chân, mãi mới bò dậy được, chiếc xe tải chạy lùi tăng tốc lần thứ ba.
Người đầu heo rụt cổ lại theo bản năng thì nhớ ra xe không vào lọt, vậy là cái mặt heo của nó lộ ra nụ cười dữ tợn.
“Mày xong đời rồi, thằng ăn trộm gia súc… không, khoannnn!”
Chỉ thấy chiếc xe lăn bánh, tường đất rúng động, ngay sau đó là một tiếng “ầm”.
Xe tải thành công chạy vô con đường hẹp, gạch đá bay tứ tung, đường cũng thông thoáng!
Nhạc rock n roll ồn ào bùng nổ, người đầu heo trừng con mắt cỡ hạt đậu nành của mình lên tới size đậu tằm rồi co giò chạy như điên.
Loa xe tải rống ồm ồm: “Chúng ta giết người cướp của…”
Quạ Đen cất tiếng ảo diệu nhưng sai nhịp hát theo: “Cắp xe phóng lửa…”
“Xông về phía cùng đường mạt lộ…”
“Thịt bằm nước sốt tô…”
Loa xe cất tiếng tê tâm liệt phế: “Ú hú hú hú huuuuuuu…”
Quạ Đen hít sâu một hơi theo thì phát hiện dung lượng phổi của mình không đủ, không hát nổi, hắn chỉ đành ngậm mồm trong sự tiếc nuối, giẫm mạnh nữa.
Anh trai đầu heo tuyệt vọng, nước mắt chảy ròng.
Rốt cuộc con đường nhỏ cũng rẽ lối, lại có con đường khác đổ vào, nó lấy sức mạnh ủn cải trắng nhảy lên, lao vào đó.
Song nó không nhìn rõ đó là lối đi bộ của người chuột, sao có thể bao dung với một sinh mệnh phì nhiêu tới vậy? Người đầu heo vặn mình thành cái bánh quai chẻo cũng không nhét vào lọt, khảm luôn thân mình vào ngã tư.
Tiếng xe tải gào rống ập tới, nó còn cho là sinh mệnh của mình chấm dứt trong hôm nay, thế là sợ hãi nhắm tịt mắt.
Ai mà ngờ chạy tới nơi, đầu chiếc xe lại hơi nhường nó, bên kia xe ma sát nảy lửa với bức tường.
Chiếc xe tải lướt qua người đầu heo trong tia lửa điện bằng thao tác cấp độ mm, cửa sổ cabin ghế lái còn có một bàn tay thò ra, tiện tay sờ soạng nhúm lông mao trên gáy người đầu heo.
“Oa!” Thằng trộm xe phát ra tiếng kêu kinh ngạc của đứa nhà quê, “Nhột ghê!”
Lời còn chưa kịp dứt, con xe tải đã cưỡi bụi trần vọt đi mất.
Đó là khoảnh khắc đen tối nhất đời heo mà cũng là ngày dài nhất trong đời Hoa Nhài.
Hoa Nhài là một quả mọng giống cái.
Con nhỏ sinh ra trong trung tâm gây giống quả mọng số 1 thành Ánh Sao Sáng, phẩm tướng xuất sắc, 11 một tuổi đã lấy được đánh giá cấp “B9”, trở thành quả mọng kim cương trong truyền thuyết.
Năm đó đấu giá đã phá kỷ lục giá cả, người mua là lãnh chúa thành Ánh Sao Sáng.
Nhưng sau 3 năm sống ở lâu đài lãnh chúa, giờ đây con nhỏ lại gặp cảnh đào thải cận kề ngay trước mặt: Lãnh chúa là quý tộc, gia đình quý tộc rất coi trọng chuyện trong nhà mình không thể xuất hiện “quả già” tàn tạ vượt quá 14 tuổi giống bọn trung lưu.
“Quả già” bị loại sẽ xử lý theo mẻ.
Hoa Nhài không chấp nhận số mệnh, thế là gần hết năm, nó quyết định trốn… còn dắt theo hai món hàng đính kèm cồng kềnh.
Hai món trang sức phiền hà gồm một đực một mái, quả đực là “Tháng Năm”, mái là “Dâu Tây”, bọn nó vào lâu đài cùng lứa với Hoa Nhài.
Hai đứa này như hai cọng mì nở, đứa nào cũng mềm mềm, nhão nhão, dính dính, phải có “xương sống” lắp ngoài mới sống nổi.
Hoa Nhài chính là “chị đại” mà hai đứa nó tình nguyện đi theo.
Hoa Nhài không hề muốn làm nước sốt cho hai sợi mì nở, rất ghét hai đứa này, nhưng Tháng Năm với Dâu Tây khăng khăng theo con nhỏ, đánh không chạy mà chửi cũng không chịu đi, ngược đãi cỡ nào hai đứa đó cũng chịu đựng, đạp vào cứ có cảm giác như giẫm phải phân ấy, đến cả hành động khùng điên như bỏ trốn hai đứa nó cũng không đắn đo gì đã chạy theo.
Phải biết rằng bọn nó là quả mọng thú cưng, trải qua bao thế hệ nhân viên thuần hóa, đã không còn cùng giống loài với đám quả mọng hoang sẽ săn bắt đồng loại từ lâu.
Bọn nó quý báu như đóa hoa làm bằng giấy, đến cả cái việc có dắt ra ngoài đi dạo hay không còn đang gây tranh cãi.
Ở lại lâu đài, dù có bị đào thải cũng có nhân viên công tác nhận nuôi hoặc sẽ quyên cho mấy cơ sở từ thiện, tệ lắm thì cũng là cái chết nhân đạo, trở về nơi vườn hoa của thần.
Vậy nên có thể nói Dâu Tây với Tháng Năm ôm theo quyết tâm “tuẫn đạo” nhảy vào hố lửa với Hoa Nhài.
Không biết vị thần nào tinh thần thác loạn như Hoa Nhài phù hộ, ngày tụi nó trốn ra, ba con chó săn khổng lồ trong hoa viên phía sau lâu đài đều đưa đi làm kiểm tra hết, không hiểu sao đêm trắng còn mất điện nữa, một vòng camera giám sát ngoài lâu đài đều không tóm được tụi nó.
“Kế hoạch trốn khỏi lâu đài” vớ va vớ vẩn của Hoa Nhài cứ vậy ù ù cạc cạc mà thành công!
Nhưng trốn ra khỏi lâu đài chỉ là bước đầu.
Thế giới ngoài kia đáng sợ hơn những gì ma ma ở trung tâm gây giống kể.
Bọn Hoa Nhài thót tim tránh khỏi đội tuần tra, đi vòng qua một thanh thiếu niên say bí tỉ, rồi tìm được đường sống từ chỗ chết, thoát khỏi mấy bàn tay đi hoang ở đâu trong lùm cây thò ra… Còn chưa kịp thở phào thì 3 đứa đã bị đánh lén.
Thành Ánh Sao Sáng nằm ở “khu Đuôi” châu Ma Kết.
Khu đuôi tinh hoa hội tụ, địa linh nhân kiệt, không chỉ kéo tuột dốc nền kinh tế cả châu mà còn có cống hiến nổi trội trong việc gia tăng tỉ lệ phạm tội.
Đặc sản khu Đuôi là “thành phố dưới lòng đất” với lũ bẩn thỉu xấu xa, tội phạm và đám di dân phi pháp tới từ châu Thiên Yết chen đầy nhóc.
Trong đám di dân phi pháp đó, có một tộc dân tiếng xấu đồn xa, gọi là “tộc heo”.
Chúng len lỏi khắp các ngóc ngách ở thành phố dưới lòng đất, sống bằng nghề buôn lậu quả mọng sống.
Nghe nói tộc heo sẽ bắt trộm quả mọng thú cưng trong thành phố.
Không biết đã có bao nhiêu quả mọng tội nghiệp đi dạo với chủ nhân trên đường, chủ nhân quay người mua tờ báo thôi là chúng đã bị trộm đi.
Bọn chúng còn bắt mấy “quả mọng dã quái” đem bán làm con nọc con nái.
Dã quái là quái vật không có lý trí, chỉ biết giao phối, ăn thịt và giết chóc, ở chung với giống này thì làm gì có kết quả tốt kia chứ?
Ma ma ở trung tâm gây giống hay dọa mấy quả mọng nhỏ bằng câu “Heo sẽ bắt các con đó”.
Không ngờ cơn ác mộng đáng sợ nhất đã trở thành sự thật.
Lúc Hoa Nhài tỉnh dậy thì đã bị trói gô, nhét vào bao tải.
Con nhỏ là do quả mọng khác lay tỉnh: Ngoài đám Hoa Nhài ra, trên chiếc xe tải giam giữ họ còn có hai “quả trưởng thành”.
“Quả trưởng thành” là quả mọng không lớn lên nữa, đường biểu mô đã khép lại.
Trong lâu đài không có quả trưởng thành, Hoa Nhài từng tiếp xúc cũng chỉ có con mái ở trung tâm gây giống.
Hai con trong xe tải là con đực.
Một trong số đó còn quấn thảm lông kín mít, chẳng thấy mặt mũi thế nào.
Y cuộn tròn trong góc lồng sắt, không biết sống chết ra sao nữa.
Con kia, chính là cái vị lay Hoa Nhài tỉnh dậy đó, là một con đực tóc vàng hơn 20 tuổi.
Tai trái cậu này xỏ khuyên, không biết sử dụng kỹ thuật gì, nhưng thấy phát sáng được.
Nhờ có chút ánh sáng yếu ớt đó, tóc vàng vừa cởi dây trói cho Hoa Nhài vừa thầm thì an ủi mọi người: “Đừng la, đừng sợ, anh không phải dã quái, em nhìn đi…”
Con đực chà xát phía trong cẳng tay, chỗ đó thế mà lại dán lớp da giả để ngụy trang, xé một góc da thì lộ ra hình xăm tường vi đen và mã số.
“Tường Vi Đen, chắc ma ma ở trung tâm gây giống có dạy rồi nhỉ? Bọn anh là quả cảnh sát canh giữ thành phố, bảo vệ các em.”
Hoa Nhài: “...”
Đúng là ma ma từng dạy, “quả cảnh sát” là quả mọng làm việc được sở An ninh huấn luyện, cấp bậc cảnh sát cao hơn cảnh khuyển một bậc.
Trốn chạy phi pháp gặp cảnh sát, số hên ghê.
“Anh đang làm nhiệm vụ nằm vùng để bắt đám heo ăn trộm quả mọng, yên tâm đi.” Ngài quả cảnh sát thề thốt, “Chắc chắn anh sẽ đưa trả các em về cho chủ nhân nguyên vẹn.”
Hoa Nhài: “...”
Cám ơn anh nhiều lắm, ha.
“Đúng rồi, chủ nhân của mấy đứa là ai thế?”
Hoa Nhài đạp chân Tháng Năm, nhéo tay Dâu Tây, đề phòng hai đứa phế vật run như cầy sấy vì sợ hãi, bắt đầu động não bịa chuyện.
Đúng ngay lúc này, xe tải đang lao bon bon như va phải thứ gì đó, đột nhiên ngừng lại.
Kế đó, tiếng cửa xe vang lên, có vẻ tài xế Heo đã xuống xe.
Mấy quả mọng trong thùng xe đều nín thở, quả cảnh sát biến sắc, rút con dao nhỏ hơi mỏng ra từ tầng kép của đôi giày, thận trọng tới gần cửa thùng xe, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bỗng, tiếng ca khúc rock n roll đinh tai nhức óc bùng nổ trong thùng xe, trán ai nấy cũng “oong” lên.
Sau đó, xe tải lắc lư trước sau mấy cái, rồi… bay lên.
Lúc hai chân rời khỏi mặt đất, mấy quả trong thùng xe đều ngơ ngác.
Như có vô số chiếc búa gõ vào thùng xe “keng keng bang bang” vậy, lồng sắt chứa hai quả trưởng thành với ba quả thiếu niên nảy lên trong xe, phát điên tại chỗ.
Hoa Nhài bị hai món trang sức mỗi đứa ôm một bên, tay chân 3 đứa xoắn vào nhau, thắt thành nút chết; Đầu của ngài quả cảnh sát đâm vào lồng sắt ba phát, khuyên tai nhỏ nhắn lóe tàn ảnh; Quý ngài “thảm lông” vẫn luôn cuộn trong góc “được” dời ra, đâm vào một góc lồng.
Lúc y “bay” ngang qua người Hoa Nhài, một bàn tay trắng bệch thò ra ngoài tấm thảm, nắm lấy lồng sắt.
“Ầm”, thậm chí âm thanh đó còn đè bẹp tiếng rock n roll đinh tai nhức óc, đập vào màng nhĩ của Hoa Nhài.
Con nhỏ kinh ngạc, đoạn ngẩng đầu lên, nó chẳng nhìn được cái gì rõ ràng trong bóng tối cả, chỉ có đối diện với một đôi mắt.
Đôi mắt khẽ cong lên như đang cười một cái với con nhỏ, ánh mắt không hiểu sao trông quen quen.
Không chờ Hoa Nhài kịp phản ứng lại, chiếc xe tải đã đột ngột tăng tốc, nó bị quán tính xô ra ngoài.
“Á…”
Ngài “thảm lông” giơ một tay ra giữ gáy nó, kéo trở về.
Bàn tay ấy lạnh run, cách cái bím tóc thật dày mà vẫn làm con nhỏ rùng mình.
Y thả Hoa Nhài xuống chính giữa Dâu Tây và Tháng Năm, để ba đứa nó xếp một hàng theo kích cỡ lớn bé, sau đấy còn tiện tay kéo bím tóc vung một trước một sau của Hoa Nhài về, xếp lại cho cùng phía với nhau, thuận thế chỉnh cái nơ cổ bị lệch của Tháng Năm cho ngay rồi mới quấn thảm lông, bọc mình thành chiếc kén như cũ.
Hoa Nhài: “...”
Bệnh gì thế này?
Sau đó con nhỏ ý thức được tốc độ xe đã ổn định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...