“Đi rồi?!”
Quạ Đen còn chưa kịp mở miệng thì xung quanh đã vang lên nhiều giọng nói.
Quạ Đen: “...”
Không phải mấy người đang họp à.
Cơ mà hắn thật sự không phải kẻ nôn nóng, vậy nên dứt khoát không xen mồm vào, chỉ cầm chiếc ly to đùng lấy ở đâu ra, chậm rãi chống quải trượng đi vào “phòng họp lâm thời”, tư thế hệt lão cán bộ chuẩn bị nghỉ hưu.
Tấn Mãnh Long thở phào, hai “Phẫn nộ” trẻ tuổi với Liszt vui mừng nhìn ra ngoài, Honey có hơi do dự, duy chỉ có “Bi thương” trợn tròn mặt mày rủ xuống của mình, nhìn “Con mắt của Moros” nằm trong tay Gabriel mà như gặp ma.
Liszt: “Tốt quá, như vậy tức là chúng ta tạm thời an toàn rồi có đúng không?”
Honey: “Như vậy mà đã bỏ cuộc? Cậu chắc chứ, có khi nào là bẫy không?”
“Ngoan nè,” “Bi thương” thì thầm, “Đó là đồ từng bị thiên phú ma cà rồng làm ô nhiễm… sao có thể ném chơi như vậy?”
“Không biết.” Gabriel trả lời theo thứ tự, nói với Liszt trước rồi lại quay sang bà Honey, “Không chắc.”
Cuối cùng y cầm viên hồng ngọc ố màu trên “Con mắt của Moros”, chân thành trả lời “Bi thương”: “Tôi biết đáng ra nên đeo trên cổ, nhưng mà cái “con mắt thấy rõ” này thật sự xấu quá, ngại quá.”
“Bi thương”: “...”
Chắc “Con mắt của Moros” sẽ không chấp nhận lời xin lỗi này.
Liszt có hơi muốn sán tới, trải qua những chuyện trước đó thì cậu lại hơi sợ Gabriel, chỉ đành rướn cổ từ xa: “Ờm… cầm “Con mắt của Moros” có cảm giác gì thế, có thể nghe thấy cái gì vậy? Không phải, tôi không có ý muốn thử…”
Chú em “Phẫn nộ” Bloom kéo đầu cậu ta ra: “Có thể nghe thấy ma cà rồng đang nghĩ gì trong lòng.”
“Bi thương” mệt tim xua tay: “Nghĩ cái gì đó, thứ này là vật nguyền rủa chứ có phải thuật đọc tâm đâu, tài liệu đưa cho mấy cậu trước lúc tới đây không ai đọc tử tế chứ gì? Kẻ đeo “Con mắt của Moros” sẽ không ngừng tiếp nhận tiếng “soạt soạt” giống tiếp xúc thiết bị điện không dây không ổn định, không cách nào bắt được suy nghĩ, trừ khi là ý niệm ước nguyện vô cùng rõ ràng, thường thấy như lời cầu nguyện…”
Bloom mất kiên nhẫn ngắt lời: “Anh đeo rồi à?”
“Đúng vậy.” Gabriel đồng tình nhìn “Bi thương”, “Ví dụ như giờ, đội hữu của anh đang thầm nguyện cầu, ước rằng anh có thể câm trong 15 phút.”
“Bi thương”: “...”
Chú em “Phẫn nộ” lúng túng sờ quả đầu đinh của mình: Tiếng lòng của mình rõ thế cơ à? Còn nghiêm túc ghi chú thời gian nữa á?
Ánh mắt của Gabriel quay lại lên người Quạ Đen.
Quạ Đen giống cái máy đọc không hề hoang mang, bị ánh mắt điểm tới mới mở miệng: “Nếu chỉ có tạp âm, thế sao anh biết đám hình cảnh ma cà rồng ngồi chồm hổm canh chúng ta ngoài kia đi rồi mà không phải là những sinh vật khác đi ngang qua.”
“Là vì trong số tạp âm đó bắt được một giọng nữ, tuy mơ hồ nhưng cũng xem như quen tai.” Gabriel nói, “Là ma cà rồng đánh nổ thành phố ngầm ra than, chị ta thành tâm nguyện cầu đầu óc tôi không tốt, chọn khởi động chức năng truyền tống của “hung vật dã quái”.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn vào “Ẩn Mình”.
Lát sau, đội trưởng Honey thở dài, đoạn nhặt tạo vật Thợ Thủ Công quý giá ấy lên: “Quả nhiên “Ẩn Mình” có vấn đề, đúng không?”
Liên quan tới việc đường cũ ngược về hay truyền tống thông qua “Ẩn Mình”, mới nãy tiểu đội mồi lửa đã thảo luận cả nửa ngày.
Đội trưởng Honey uy nghiêm nặng nề, không ai dám khiêu chiến với bà cụ, thế nhưng có ai mà không muốn đi lối tắt kia chứ?
Hễ nghĩ tới quãng đường tới đây đầy rẫy hung hiểm, mấy mồi lửa trẻ tuổi lại không nhịn được cơn tê da đầu, thế là quanh co lòng vòng mà liệt kê cách loại trừ trục trặc tạo vật Thợ Thủ Công mà mình biết.
Liszt còn nảy ra suy nghĩ kỳ diệu, muốn gõ “Đồng Hồ Chân Thật” thử, phán đoán xem “Ẩn Mình” có vấn đề không, tiếc là “Đồng Hồ Chân Thật” chỉ phán ra lòng cậu ta không biết, cho cậu ta đả kích.
Honey nghe ra được nhưng không chọc thủng chút tâm kế của đám nhóc, là vì chính bà cũng không hoàn toàn vững vàng.
Mãi tới lúc này, “Con mắt của Moros” giẫm tắt chút tâm lý cầu may sau cùng của họ.
“Trái lại tôi thấy,” Quạ Đen huơ huơ cái cốc sứ đại của mình, nhấp ngụm bia trong đấy, “Điều này chứng tỏ con đường “quay về đường cũ” của chúng ta đã bị phong kín rồi.”
“Tại sao?” Mấy giọng nói hỏi cùng lúc.
Gabriel: “Cậu đang uống cái gì đó?”
“Nước người què sướng vui….
Hê!”
“Nước người què sướng vui” bị tịch thu.
May mà Quạ Đen là cục bông gòn có thể nắn bóp tùy ý, hắn chỉ kháng nghị vài tiếng gọi là rồi mặc kệ y.
“Hai tình huống.
Nếu cái vị hình cảnh ma cà rồng đó phán đoán chúng ta đã đào tẩu thì sẽ không ngồi đây gác đêm cho chúng ta, dù sao thì Bí tộc bạo loạn, ắt hẳn giờ sở An ninh cũng rất bận.
Còn nếu chị ta cho rằng chúng ta đã chết ở đây, ít nhất cũng nên vào kiểm tra nhặt xác… Dù sao mấy cái bẫy ở đây là để đào “vật lưu lại mồi lửa”.
Mà chị ta chỉ cần phái người vào nhìn sơ thì có thể tìm thấy hài cốt chiếc xe tải và quý ngài quỷ - con - tin bị chúng ta khử…”
Quạ Đen nói tới đây, huyệt thái dương như mở mắt, thuận tay vỗ Tấn Mãnh Long đứng cạnh mình, sắc mặt cậu ta lúc này chợt kém đi: “Vậy chị ta cũng biết chúng ta còn chưa chết, bất kể là tình huống nào thì lúc này chị ta rời đi cũng đều không hợp lý, đúng không?”
Hoa Nhài đã quen bắt chước lối tư duy của hắn tiếp lời: “Ừm… Vậy nên chắc chắn chị ta đã bố trí cái gì đó ngoài kia, bẫy mới chẳng hạn.”
Quạ Đen: “Không chỉ có vậy.”
Honey trầm giọng: “Đúng là không chỉ có vậy, cạm bẫy ngoài kia hẳn cũng là do ma cà rồng bố trí.
Cô ta không mấy tự tin với sương mù và tên ánh sáng nên đưa người canh ngoài đó cả đêm.
Thế nhưng lúc này rời đi chứng tỏ cái bẫy mới mà cô ta để lại rất có thể là cục diện ắt phải chết mà chúng ta không có đường lẩn tránh và phản kháng.”
Nói tới đây, ánh mắt của hai người cùng rơi lên người Hoa Nhài, nhìn tới nỗi con nhỏ tự dưng thấy kỳ kỳ.
Ngay sau đó, Honey nói với Quạ Đen: “Thứ đó có hơi rắc rối.”
“Cái gì có hơi rắc rối?” Hoa Nhài không hiểu tại sao ai nói chuyện với Quạ Đen cũng thêm ám hiệu cứ như thể nói gì hắn cũng hiểu ấy.
“Em còn nhớ anh từng nói với em không? Mồi lửa bốn phương hướng “thần thánh” đều có ý nghĩa “quy tắc”, vậy nên kẻ chế tác “hàng lậu” tài ba rất có thể chiết xuất quy tắc có tính đặc biệt của “vật lưu lại mồi lửa”, làm ra mấy thứ nguyền rủa… Kiểu như giờ chúng ta “mở cửa là chết”.” Quạ Đen vân vê đầu quải trượng, “Có thể liên quan tới thứ chị ta định vị chúng ta lúc đầu, lúc đám hình cảnh ma cà rồng ấy đuổi tới, 80% chúng ta đã bị một dạng lời nguyền nào đó đánh dấu.”
Honey sửng sốt, bà vốn định nói “hàng lậu làm từ vật lưu lại mồi lửa đa số đều có tính chất nguyền rủa”.
Đó là kinh nghiệm của mồi lửa già đã đấu mấy chục năm với ma cà rồng đúc kết.
Không ngờ Quạ Đen lại giải thích từ hướng khác.
“Quy tắc…” Lòng cụ bà dâng lên lời thì thầm.
Ở khu Đuôi, mồi lửa hai nhà bí thánh ra ngoài làm nhiệm vụ có giao lưu riêng với nhau, thế nhưng Honey chưa bao giờ nghe “nhà thánh” có cách nói quy tắc cả, bên đó rõ ràng là nhấn mạnh “tự luật” và “niềm tin”.
Tên oắt này chẳng những lý giải lộ tuyến nhà mình theo hướng bàng môn tà đạo mà còn có thể hiểu của nhà đối thủ à?
Rốt cuộc có lai lịch gì đây?
Bà cụ không hề nao núng, chỉ hàm hồ gật đầu, xem như khẳng định cách nói của Quạ Đen: “Như vậy đối phương gác cả đêm cũng có thể hiểu, lời nguyền càng ghê gớm thì càng cần có thời gian.”
“Còn cả vị đội trưởng Dương thành tâm nguyện cầu đầu óc chúng ta không được tốt, khởi động chức năng truyền tống,” Quạ Đen bình tĩnh sửa “tôi” trong lời Gabriel nói thành “chúng ta”, “Cách nói này nghe qua thì chính là chị ta cho rằng khả năng này không lớn.”
Liszt lánh nặng tìm nhẹ giờ đã sống lại: “Vậy cũng tức là chúng ta hẳn là nên dùng “Ẩn Mình” đúng chứ!”
Honey: “Nhưng tôi vẫn lo “Ẩn Mình” có vấn đề…”
Quạ Đen nhận lấy cái lăng kính be bé nọ từ tay bà cụ: “Tất nhiên “Ẩn Mình” có vấn đề mà.”
Liszt: “Hả?”
Theo lẽ thường thì dù là dịch trạm bị phản đồ nội gián bán đứng hay là bị ma cà rồng dùng công cụ gì đó “cạy cửa” đột nhập thì kẻ địch đều sẽ xông thẳng vào, khống chế “Ẩn Mình”, ám sát nhân vật quan trọng, làm tan rã thủ vệ trung tâm, cuối cùng nội ứng ngoại hợp, tận diệt tất cả.
Nhưng cái vị “trưởng dịch trạm” bên A rõ ràng không bị thương gì trên con đường đào vong, vệ binh yểm hộ ông ta rút lui không ngừng chia ra hòng dẫn kẻ địch đi… Cảnh tượng thế này giống dịch trạm bất thình lình bị số lượng lớn ma cà rồng bao vây từ bên ngoài, tấn công ồ ạt.
Tạm thời không bàn xem làm sao ma cà rồng làm được…
Một khi phát hiện dịch trạm bị ngoại tộc xâm nhập, phản ứng đầu tiên của cái vị mồi lửa trưởng dịch trạm hoàn hảo vô khuyết, tới chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì kia chắc chắn là thao tác “Ẩn Mình” hoàn hảo không tì vết hệt như mình, phong bế cổng lớn dịch trạm lại trước, cấm bất kỳ sinh vật nào ra vào, sau đó mới căn cứ vào số lượng kẻ địch tấn công vào mà chọn chiến đấu, hô hoán tiếp viện hay là trốn tới tọa độ khác.
Lúc “Ẩn Mình” bị “niêm phong vào hòm” cũng chưa đóng hẳn, chứng tỏ có thể trưởng dịch trạm trước lúc chết đã thử những cái này, nhưng đều thất bại cả.
Không bột đố gột nên hồ, hắn cần nhiều tin tức hơn, đi đâu tìm tai mắt đã chết nghe ngóng thử…
Quạ Đen bất chợt quay đầu sang hỏi đội trưởng Honey: ““Ẩn Mình” có thể mở ra an toàn, đúng chứ? Nếu không thì những người trong dịch trạm trước đó đã không cách nào thao tác… Làm giúp tôi một chút.”
Nếu “Ẩn Mình” đã có thuộc tính sàng lọc, có thể đưa người mới đến vào huyễn cảnh thì chứng tỏ bên trong “thánh vật của Thợ Thủ Công” thần kỳ có thể có không gian độc lập.
Có không gian, nói không chừng trong đó từng có người chết.
Honey sử dụng chìa khóa lâm thời đóng tạo vật của Thợ Thủ Công lại, trở thành chủ nhân mới của “Ẩn Mình”, ngọn lửa trên tay bà cụ lóe lên, thành thạo triển khai thánh vật của Thợ Thủ Công mình đã thuần phục ra lần nữa.
Lăng kính dài hai tấc nháy mắt ngập tràn cả không gian, không còn tính công kích nữa, chỉ làm tất cả mọi người soi vào thấy mình xinh hơn hoặc xấu đi.
Quạ Đen ngồi dưới sàn, tay chống gò má, hắn giơ ngón tay khẽ che lại đồng tử đã biến hình của mình, “nhìn” vào trong “Ẩn Mình” mà bà Honey kích hoạt an toàn giúp hắn.
Hắn vốn cho rằng phải cẩn thận ngược dòng tìm tòi, ai ngờ vừa nhìn vào đã bị vô số người chết vây lấy.
Gabriel chợt ngẩng đầu: “Con mắt của Moros” khó mà nghe trộm được mồi lửa cấp bậc cao, nhưng cũng chỉ là không nghe được họ nghĩ gì, lúc bà Honey đi ngang qua vẫn có tạp âm “soạt soạt”, mà trên người Quạ Đen tới cả “soạt soạt” cũng chẳng có, dường như “Con mắt của Moros” không thấy hắn tồn tại.
Nhưng vừa rồi, có một tích tắc, tạp âm trên người Quạ Đen truyền tới chợt phủ lên hết tất những người còn lại, đó không phải là tiếng “soạt soạt” mà là vô số tiếng kêu thảm thiết thê lương lẫn với nhau.
Quạ Đen không để ý được cái khác nữa: Điều này có nghĩa là cánh cửa “Ẩn Mình” tàng hình, có thể ngăn chặn ngoại tộc từng mở toang, hớn hở nghênh đón ma cà rồng tới làm khách!
Hắn thuần thục thu liễm tâm thần, cự tuyệt hết những khế ước đen kịt nhiều như bông tuyết, tìm người hắn muốn tìm.
Rất nhanh, một chi tiểu đội mồi lửa hiện ra trước mắt hắn.
Có vẻ chi tiểu đội mồi lửa này vừa chấp hành xong nhiệm vụ nào đó, dáng hình có chút thê thảm, hộ tống máy người thường kinh hãi ngơ ngác, không biết cứu ra từ trại chăn nuôi nào nữa.
Trong đó có một vị mồi lửa cõng một thiếu nữ hôn mê, có vẻ cô gái đấy quần áo không chỉnh tề, mấy mồi lửa góp tấm thảm rách quấn cô ấy lại, chỉ lộ ra cẳng chân trắng trẻo như tuyết.
Không biết trên người cô gái ấy bị thương ở đâu mà máu chảy ra cả người mồi lửa cõng cô ấy.
Tiểu đội mồi lửa nhanh chóng đi tới phía trước “Ẩn Mình” tàng hình, rồi vươn tay ra, lòng bàn tay lóe lên mật văn có thể chạm tới “Ẩn Mình”.
Mồi lửa cõng thiếu nữ cũng giơ tay ra nhưng rồi sửng sốt: Lòng bàn tay chị toàn là máu.
Trên gương mặt của mồi lửa ấy lộ ra vẻ sốt ruột, không kịp nghĩ nhiều, chỉ tùy ý lau lên người mình rồi vội chạm vào “Ẩn Mình”, không để ý thấy số máu ấy tựa như thấm vào lòng bàn tay chị, hoàn toàn không lau sạch.
Mật văn thấm vết máu chạm đến “Ẩn Mình”, mồi lửa cõng “thiếu nữ” đột ngột mở to mắt, cùng lúc đó, lớp da thịt dưới mắt cá chân chị nứt ra, vết máu uốn lượn như con rắn cuộn lên trên.
Ngay giây sau, có vẻ dịch trạm cảm thấy không đúng, bắt đầu chấn động.
Trong cái nhìn há hốc của chi tiểu đội mồi lửa đó, cổng lớn “Ẩn Mình” của dịch trạm chẳng những không từ chối bọn họ ngoài kia mà còn đột ngột hiện hình, mở toang!
Không biết ma cà rồng mai phục ở đâu xông lên, những mồi lửa mệt nhọc đến cả thời gian phản ứng cũng không có đã chết không nhắm mắt, ma cà rồng lộ ra răng nanh thèm thuồng tham lam xông vào trong dịch trạm.
“Thiếu nữ” rơi xuống đất, tấm thảm trượt xuống, trên thân thể trần trụi đó, vết máu hãy còn đang bò lên từng vòng một, bên trong Ẩn Mình có thứ gì đó không ngừng bị hút tới trên người thiếu nữ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...