Chương 07: Thế giới mới đẹp đẽ 6
Trường cảnh tử vong của Bánh Mì qua đi, Quạ Đen thiếu oxy, hai mắt tối sầm, hắn kiềm chế, khôi phục lại nhịp thở.
Có Trân Châu ở đây nên hắn tạm không chạm tay kẻ đã chết.
Trong mắt Trân Châu, Quạ Đen chỉ đờ đẫn mấy giây, mà thằng khờ ngồi thừ ra đó cũng chẳng phải chuyện gì mới lạ.
Con nhỏ cũng không để ý, ánh mắt còn chưa từng dời khỏi lon đồ hộp.
Trân Châu nuốt nước bọt, con nhỏ lộ ra bụng dạ khó lường đi quan tâm anh khờ: “Cậu chỉ ăn cái này thôi có khát không? Uống nước không?”
Quạ Đen không thể không rút sự chú ý của mình về lại thế giới người sống.
Thiếu nữ nhỏ bé tung tăng nhảy nhót với ánh mắt háo hức, vô tâm vô phế như hắn cũng không khỏi thở dài: Tạo nghiệt thật mà.
Con nái lầu 1 đều đã ăn uống, thêm bát thịt đóng hộp to đùng cô gái cũng không ăn hết.
Vừa khéo lúc này đám con non mập cũng đi lãnh cơm, Quạ Đen chợt nhớ tới một người bạn nhỏ khác.
Vậy là hắn dùng ngôn ngữ giản đơn phù hợp với thân phận tên khờ để biểu đạt suy nghĩ: “Tìm Tiểu Lục, đi chung nha.”
“Tiểu Lục hả?” Trân Châu sửng sốt, “Hôm qua nó đi rồi ấy, cậu đi về không gặp nó trên đường à? Là tiểu thư Sophia đưa đi ấy.”
Quạ Đen cũng sửng sốt.
Dĩ nhiên là hắn nhớ, bọn Tiểu Lục đi theo tiểu thư mũ kêpi to ra ngoài, còn chào hỏi với hắn nữa.
Vậy là đám con nít đó không quay về à? Đêm cũng không về ngủ luôn à?
Em gái Trân Châu hiểu lầm cái vẻ ù cạc của hắn, vậy là con nhỏ giơ tay lên đỉnh đầu múa may: “Sô - phi - a, tiểu thư có cái mũ kêpi xinh nhất, người đẹp nhất cả thành phố, tháo vát nhất, nữ thần harmonica vĩ đại, ngôi sao bự của cả họ nhà chuột ấy, nhớ ra chưa?”
Quạ Đen ngửa đầu: Hay à nha, danh hiệu này còn dài hơn nhúm lông xám trên đầu tiểu thư nữa!
“Thiệt tình, uổng công tiểu thư Sophia thương cậu.” Trân Châu trừng hắn, bắt đầu thao thao bất tuyệt, tuyên truyền cho hắn nghe về sự vĩ đại của “tiểu thư Sophia”.
Hóa ra cái mũ kêpi to trên đầu tiểu thư đầu chuột cũng có lai lịch không tầm thường, đó là là vật tổ truyền của gia tộc chuột xám vĩ đại, chỉ có thể đội lên đầu người làm rạng danh gia tộc nhất.
Sophia cầu tiến, thi đỗ vào một trường “trên mặt đất” nên mới trở thành “chuột đội mũ” của thế hệ này.
“Học ngành “chăn nuôi gia súc”, chính là ngành học nghiên cứu xem phải chăm sóc tụi mình thế nào đó… À, đúng rồi, nãy cậu nhắc tới Tiểu Lục.” Trân Châu nói cả bài luận dài lê thê thì phát hiện ra mình lạc đề, vậy là con nhỏ lại qua quýt bổ sung một câu: “Tiểu thư Sophia đưa tụi Tiểu Lục xuất chuồng rồi, Quạ Đen khờ ghê.”
Vẻ mặt ngu đần của Quạ Đen không đổi, chỉ có đồng tử hơi thít lại.
Trân Châu không thấy, thiếu nữ vẫn vui vẻ nói: “Cân nặng của Tiểu Lục cứ không đủ, thấy nó lớn rồi, mọi người đều nghĩ nó không xong mất.
Hồi đó tớ lo chết được ấy… Dù sao mấy đứa tụi mình đều do ma ma sinh, ngon hơn mấy quả mọng khác.
May có tiểu thư Sophia được nghỉ về nhà, cẩn thận kiểm tra cho nó, nói Tiểu Lục chỉ là trời sinh khung xương nhỏ, nhẹ cân hơn cũng bình thường, vòng eo đạt chỉ tiêu rồi nên ngài Charles mới đồng ý cho nó xuất chuồng.”
Thiếu nữ ngần ngừ rồi lại cất giọng của fan não tàn: “Tiểu thư Sophia là người Harpocrates vĩ đại nhất thế giới này!”
Thiên linh cái của Quạ Đen sắp không dằn nghi hoặc của hắn lại được nữa: “Xuất chuồng” còn nghĩa nào mà hắn không biết sao? Là việc tốt à?
Sao giọng đứa nhỏ này cứ như thằng em mình được nhận vào tiểu học trọng điểm thế này?
“Ây da, cậu không hiểu.” Con ngươi của Trân Châu đảo quanh rồi lại đảo tới lon đồ hộp, “Nói tới thì… tớ nhớ hình như cậu không thích ăn thịt.”
Quạ Đen: “...”
Được thôi.
Hắn không thích đồ ngọt cũng không thích ăn thịt, hắn chỉ thích uống gió tây bắc mùi cống rãnh.
Hai đứa nhãi này đúng là gà cùng một mẹ!
Hắn không cáu bẳn mà đưa lon đồ hộp qua.
Thiếu nữ tóc nâu hoan hô một tiếng rồi lấy cái muỗng ủ mưu đã lâu ra khỏi túi.
Ai biết vừa đưa vào múc thì sau lưng vang lên giọng quát dữ dằn: “Trân Châu!”
Trân Châu run tay, cái muỗng rơi xuống đất.
Bá Tước đạp vỡ cái muỗng nhựa của con nhỏ, chửi xối xả: “Mày không có cơm hả? Đi đâu cũng xin ăn hết vậy?”
Quạ Đen cũng bị mụ làm cho nhảy dựng: Lần trước lúc ở trong bệnh viện, hắn cũng chia đồ hộp cho Tiểu Lục, lúc đó Bá Tước có nói gì đâu.
“Đứng lên, thứ mặt dày!” Bá Tước đá thiếu nữ đang im ru như chim cút, “Đi mấy vòng trong sân coi, tao mà còn nghe mày lắm mồm nữa là tao cắt lưỡi mày đó.”
Hai cô hơi lớn tuổi chạy tới kéo Trân Châu đi.
“Đi mau, nghe lời ma ma đi.”
“Lớn tháng rồi thì ăn ít lại, chúng ta không giống lầu 1, không thể để mập quá.
Ma ma cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi.”
Quạ Đen không rõ trong đây có điều cấm kỵ gì, nhưng thân là đồng phạm, hắn cũng an phận chờ nhận trận đòn.
Sáng sớm nay hắn đã ăn hết mấy roi, thêm một hai roi nữa cũng chả sao hết.
Nào ngờ Bá Tước xua Trân Châu đi thì không ngó ngàng gì tới hắn nữa mà quay người đi mất.
Quạ Đen nghiêng mái đầu nhìn theo bóng lưng mụ, mãi lát sau hắn nghĩ ngợi gì đó, đoạn nhấp môi nếm thử thịt hộp rồi lại lặng lẽ phun ra.
Sau đó hắn để lon đồ hộp sang bên, rúc vào một góc, trông như tùy ý gác cẳng tay lên đầu gối cong lại của mình.
Ờ nơi phàm nhân không thể trông thấy, ngón tay hắn xuyên qua thời không và sinh tử, chạm đến Bánh Mì.
Vừa mới chạm đến tay Bánh Mì, hắn đã bị nhấn chìm trong những cảm xúc hỗn loạn và mịt mờ.
Thật ra tình huống này rất hay gặp, là vì ý thức của con người ta không giống vận hành tuyến trình đơn nhiệm.
Mỗi một giây, có thể có vô số suy nghĩ lướt qua.
Thường thì di ngôn của người bị hại rất dễ phân biệt.
Không phải “cứu mạng” thì là “có làm ma tao cũng không tha cho mày” như sóng cả thét gào, đinh tai nhức óc, cao hơn tạp niệm mấy chục mét; Trẻ con chưa hiểu chuyện suy nghĩ đơn giản, tâm tính như dòng suối cỡ đuôi chuột.
Suy nghĩ cuối cùng của chúng như chiếc lá dù chìm nổi giữa dòng nước thì nhìn vào cũng có thể rõ ngay; Kẻ tuổi già chết thọ thì có suy nghĩ bình thản, nghe như dòng sông gợn sóng chẳng hề làm người ta sợ hãi, di ngôn như con thuyền nhỏ bồi hồi lại qua.
Phiền nhất là kiểu như Bánh Mì, không lớn không nhỏ, hiểu vài chuyện nhưng lại không hiểu hết, nghĩ lắm thứ nhưng lại nghĩ không tỏ tường.
Tiếng con bé lúc sắp lâm chung như cái radio bị nhiễu sóng nghiêm trọng, toàn là tạp âm.
Phải cẩn thận bóc tách mới có thể tìm ra “di ngôn” không ngừng hiện lên trong đấy.
“Mình muốn chết.”
Không phải cái này, em đã chết rồi.
“Mình còn chưa bện xong giỏ hoa nữa…”
Là cái này sao? Quạ Đen ngửa đầu lên nhìn giỏ hoa trên hàng rào sắt, có người đã hoàn thành nó hộ Bánh Mì.
Nếu như là cái này thì hắn không nhận đơn được rồi.
Nhưng hắn đợi chốc lát, suy nghĩ này cũng nhanh chóng chìm đi, chẳng còn xuất hiện nữa.
Quạ Đen không sốt ruột, hắn kiên nhẫn chờ đợi manh mối.
Tới lúc nhóm thai phụ vận động đi quanh sân, đi ngang qua mặt hắn lần thứ ba thì bên A của hắn lại có động tĩnh.
“Sophia…”
Một tiếng gọi gần như không nghe được, đôi chân vỗ theo nhịp loa phát thanh của Quạ Đen dừng lại.
“Tiểu thư Sophia…”
Lại xuất hiện nữa.
Quạ Đen nghiêng tai tập trung lắng nghe.
Trực giác nói cho hắn biết, hẳn là cái này…
“...!Tiểu thư Sophia có từng yêu mình không?”
Hả?
Quạ Đen gác hụt, cánh tay trượt khỏi đầu gối.
Ai cơ? Gì chứ?
Hình như hắn bị ù tai đột xuất, không nghe rõ động từ trong đấy…
Lúc này, khế ước đen nhánh xuất hiện: “Muốn… đi tới nơi cuối cùng Tiểu Ngũ đến, hỏi tiểu thư Sophia… có từng… yêu em không?”
Quạ Đen: “Chỗ nào chứ?”
Người chết không trả lời, chỉ lặp đi lặp lại di nguyện, rất có thể lúc còn sống, thiếu nữ cũng chẳng biết chỗ đấy là đâu, vậy là ở ngoài trại quả mọng rồi.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì Quạ Đen phải làm rõ “Tiểu Ngũ” là ai, “nơi cuối cùng đi đến” là nơi nào.
Kế đó, tên thiểu năng không phân biệt được đông tây nam bắc là hắn phải nghĩ cách vượt ngục khỏi trại quả mọng, chuyện mà người đáng gờm như Bá Tước còn không làm được.
Càng khỏi phải nói tới sau khi vượt ngục, hắn phải dẫn tiểu thư mũ kêpi qua đó, mạo hiểm chuyện có thể bị OOC, hỏi câu hỏi máo chóa đấy thay kẻ đã chết.
“Đây là chuyện mà một thằng khờ có thể làm sao?” Hắn không dám tưởng tượng, “Vớ va vớ vẩn!”
Sau đó Quạ Đen đè tay kẻ chết xuống, khế ước màu đen đâm một đầu vào lòng bàn tay hắn.
Làm!
Chọc trời khuấy nước mặc dầu, chuyện này há lại âu sầu không đi?
Đầu tiên hắn phải ra ngoài, còn phải gặp tiểu thư mũ kêpi nữa.
Song trèo tường hay đào đường hầm vượt ngục đều không thực tế, con chip còn đó, mà hắn lại là đồ phế vật không thể làm việc tay chân.
Cơ mà không sợ vấn đề, dù sao biện pháp cũng nhiều hơn khó khăn mà.
Quạ Đen mạnh mẽ hơn, hắn hoạt động cổ vài lần, cứ như muốn lắc đều đầu óc kết tủa của mình vậy.
Hắn hít thật sâu rồi bưng bát thịt đống lon lên, đoạn nhớ lại cân nặng được cái cân chỗ con non mập báo của mình, tính rợ vài phát sau đó ăn hết ⅓ đồ hộp.
Làm xong việc, hắn kéo áo lau miệng thật ưu nhã, dựa vào chân tường, nhắm mắt xuôi tay.
“Tốt nhất không nhẩm sai liều lượng.”
Chứ không chưa đi gặp tiểu thư Sophia được thì đã xuống dưới gặp bên A trước.
Như vậy thì hắn sẽ không bao giờ biết được tại sao “mẹ” thân yêu lại muốn đầu độc chết hắn rồi.
Hắn mất đi ý thức trong tiếng hô hoán của đám đông, lúc mở mắt ra thì đã trông thấy cái ống nước vẹo cổ thân quen trong bệnh viện.
Lần này chẳng nằm mơ gì cả, hắn có hơi hụt hẫng mất mát, nhưng chớp mắt là hắn đã lạc quan hẳn: Số hên đấy, hành động thuận lợi.
Nghe có tiếng động, mấy cái đầu chuột sáp tới.
Ngài Charles kích động, nước miếng văng đầy một mặt của Quạ Đen: “Mấy ông coi kìa, nó tỉnh rồi!”
Ánh mắt của Quạ Đen dừng lại trên chiếc mũ kêpi của tiểu thư Sophia, nở nụ cười cộp mác thiểu năng.
Khởi đầu suôn sẻ là đã thành công hết phân nửa rồi!
Gia súc quý giá bị bệnh, chắc chắn thành viên “chuột cầu tiến” có học vấn cao nhất của gia tộc sẽ tới.
Trừ tiểu thư Sophia ra, ngài chuột còn bỏ vốn ra mời mấy bác sĩ thú y quả mọng tới hội chẩn.
Ba con chuột sáu con mắt, các vị chuyên gia theo các trường phái học thuật khác nhau, ai cũng có đánh giá của mình, chút cha chút chít cãi um.
Chuyên gia A phái dân gian ngắt lời: “Con nọc trại mấy người có vấn đề, tui liếc cái là biết ngay, chắc chắn là dịch quả mọng!”
Sophia phái học giả lý luận: “Trại quả mọng của chúng tôi được trang bị hệ thống quản lý phòng ngừa dịch bệnh tiên tiến nhất, không thể nào có dịch.
Tôi đoán có khi là vấn đề của đợt quả mọng này…”
Chuyên gia A khịt mũi coi thường: “Hệ thống gì chứ, toàn mấy thứ vớ va vớ vẩn, chuyện này tui vừa nhìn là biết ngay.”
Tiểu thư cà khịa lại: “Đường đi bác còn không thấy mà xem bệnh thì tinh mắt gớm.”
Chuyên gia B đứng một bên bóp móng vuốt suốt, lầm bầm lẩm bẩm gì đó cả buổi, lúc này mới ung dung chen vào: “Sai hết, theo ngộ thấy là chuồng trại nhà mấy người có vấn đề, địa thế lõm vào, là thế tụ âm nên con nọc mới bị hại.”
“Ăn nói vớ vẩn chít!”
“Chú, chú kiếm đâu ra cha thần kinh vậy?”
“Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa!”
“Phàm nhân vô tri…”
Đang cãi nhau ầm ĩ thì lại có mấy người đầu chuột khiêng cáng chạy vào gào lên: “Con này làm sao giờ? Con này cũng sắp chết rồi.”
“Cái gì?” Ngài Charles xoay mòng mòng quay lại nhìn, đoạn bưng mặt tuyệt vọng, gào chói tai như bức tranh “Gào thét”: “Trời ơi!”
Quạ Đen nhìn theo thì thấy trên cán là “con nọc đó” nằm bất động.
Bệnh viện quả mọng chỉ có một giường bệnh, “con nọc đó” chỉ được đặt dưới sàn, nằm đấy mặc cho người đầu chuột “cứu chữa”.
Gã hơi nghiêng đầu nhìn Quạ Đen, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn vào đôi mắt màu đen.
Lát sau, đồng tử của cả hai đồng loạt xảy ra biến hóa, một bên như đóa hoa chợt nở rộ ở nơi u ám, chậm rãi tản ra.
Bên còn lại biến hình theo, lặng câm tiễn đưa sinh mệnh đi hết chặng đường cuối cùng của cuộc đời.
Dù người đầu chuột cãi nhau như tiếng cưa điện hòa âm thì đợt cứu giúp đầy khí thế này vẫn cứ thất bại.
Ngài Charles xoa eo thở hồng hộc, mặt mày như khóc tang: “Quả mọng của ta! Cục vàng của ta! Đã nghèo còn mắc cái eo nữa sao? Đúng là đòi cái mạng già của mình mà!”
“Cha già Charles ơi, thi… thi thể này tính sao đây?”
Ngài chuột tuyệt vọng vung tay chuột: “Rửa sạch, da thịt chia ra xử lý, bán như thịt bình thường.”
Tiểu thư Sophia cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được nữa: “Chú, chân nó què rồi, thịt cũng thối rữa cả…”
“Cắt chỗ thối đi, có hư hết đâu! Què thì nói té chết.” Ngài chuột trừng mắt nhìn đứa cháu gái, “Không lanh lẹ gì hết, học nhiều quá lú rồi à… Kéo đi lẹ, thúi chết được, đừng có lây cho cục vàng của tao!”
Sau đấy đám đầu chuột phát hiện đại sự không hay rồi.
“Con nọc kiểu mẫu” Quạ Đen vẫn luôn ngoan ngoãn giờ đây như bị kích thích, không phối hợp điều trị nữa.
Con ma bệnh mới nãy còn sắp tắt thở tới nơi giờ đột ngột nhảy dựng, luồn trên lách dưới, triển khai cuộc chiến đầu chuột dí, Quạ Đen chạy.
Quạ Đen linh hoạt khác thường, nom cứ như con cá chạch trơn tuột ấy.
Không biết sao mà trông hắn có kinh nghiệm chạy trốn phết, tả xung hữu đột có nghề, còn dự đoán được chính xác hành động kế tiếp của đám người đầu chuột, gom người đầu chuột thành nồi thập cẩm.
Tiếc là còn chưa đã thèm thì con tim Quạ Đen chợt quặn đau.
Dưới chân hắn loạng choạng đâm vào tường, bị ngài Charles túm lấy sau lưng.
Thế là Quạ Đen tương kế tựu kế, cái cổ cứng còng, bắt đầu co giật toàn thân, cống hiến màn biểu diễn ăn vạ đặc sắc có ít nhất 10 năm kinh nghiệm.
Ngài chuột hồn bay phách lạc, vội vàng thả móng vuốt ra.
Quạ Đen nhân cơ hội nửa quỳ xuống sàn, nhào tới trước, đoạn ôm chầm cái đùi lông lá của tiểu thư.
Trừ Sophia, Quạ Đen không cho con chuột nào đụng tới mình.
Túm thì nó né, né không được thì co giật.
Ông tướng này ấy à, hù ông ông sợ, khuyên ông ông không thủng, gió thổi là ngã ngửa.
Lại còn không thể mạnh tay, báo hại ngài chuột sốt ruột vò đầu bứt tai, nhúm lông xám trên đầu càng thêm thưa thớt.
“Ngừng.” Cuối cùng, tiểu thư không nhịn được lên tiếng, “Vậy dắt qua chỗ con nuôi mấy ngày đi.”
Quạ Đen lặng lẽ thò một con mắt ra khỏi cái đùi lông lá của tiểu thư.
Tiểu thư đầu chuột thở dài: “Dù sao giờ con được nghỉ, cũng không bận gì.
Đồ đạc… ổ của Bánh Mì hồi đó cũng còn, thau ăn, gì cũng có đủ.
Sửa soạn một chút rồi đi thôi.”
Con nái nhà gây giống, nuôi trong chuồng như Bánh Mì sẽ không bán ra, cũng sẽ không rời khỏi trại quả mọng cho tới khi không còn sinh nở được nữa, sao lại có cơ hội biết được chỗ nào ở bên ngoài trại kia chứ?
Rõ ràng chủ nhân trại quả mọng là ngài Charles, thế nhưng “chuột” mà Bánh Mì cứ nhớ mãi không quên lại là tiểu thư Sophia.
Điều này khiến cho Quạ Đen liên tưởng tới một tình huống: Ở quê, con nít nhà nông thấy gà con dê con vừa ý, có cơ hội là sẽ ôm về nuôi như thú cưng.
Kiểu thú cưng bé bỏng ấy là “công việc bán thời gian”, còn “công việc toàn thời gian” thì dĩ nhiên là làm gia súc.
Khoảnh khắc nghe rõ di nguyện của Bánh Mì là gì, Quạ Đen bèn đoán, tám phần là Bánh Mì làm thú cưng bán thời gian cho tiểu thư.
Vậy nên tiểu thư chuột sẽ lãnh quả mọng về ổ chuột của mình, chỉ cần mặt dày thôi.
Kế hoạch hanh thông, hắn lại thắng cược.
---Bức tranh Gào thét:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...