Chương 28: Thế giới mới đẹp đẽ 27
“Cha tôi là mồi lửa của “lộ tuyến thần thánh”, 1 trong 17 vệ sĩ bảo vệ Tinh Thánh.
Khi đó tôi cũng chỉ cỡ cô bé tóc bím đó, chỉ là không may mắn như nó, lộ tuyến mà tôi đi vẫn luôn bài xích tôi.”
“Vậy nên tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người bọn họ chết trước mặt mình, người cuối cùng chính là cha tôi.
Vào thời khắc nguy hiểm cuối cùng, ông ấy có bệnh thì vái tứ phương, bảo tôi nuốt Thánh Tinh, bảo tôi phải thề dù cho thịt nát xương tan cũng không thể để thi thể lọt vào tay kẻ ngoại tộc… Sau đó ông ta thịt nát xương tan trước, thậm chí còn chả kịp để mồi lửa lại cho tôi.”
“Nhưng mà tôi đã bị “thần bí” từ chối bao năm rồi, cho dù có để mồi lửa lại thì chắc cũng không làm ăn được gì.
Cũng chính vì tôi là người bình thường nên mới có thể sống thêm nhiều năm như vậy.”
Mụ nói rồi nở nụ cười: “Giờ nghĩ lại cũng kỳ diệu thật, tôi nhớ viên Thánh Tinh đó to cỡ nửa nắm tay, nặng trình trịch.
Vậy mà khi đó tôi lại không bị nghẹn chết, cũng không bị đâm thủng dạ dày.
Lúc viên đá trượt xuống cổ họng tôi, nó cứ như co rút nhẹ hẳn đi ấy, cảm giác không khác gì khi nuốt hạt đậu Hà Lan cả.
Ống tiêu hóa vốn không thể tồn lưu dị vật, nhưng cậu vẫn luôn ở đấy.”
Quạ Đen không cười theo: “Tôi sợ lửa à?”
“Không sợ.”
“Ở trong con thuyền đắm nhiều năm như vậy, hẳn là cũng chống được ăn mòn.”
“Ừ.”
Vậy nên mụ không thể chết, là vì dù có thiêu mụ ra tro thì viên đá cũng sẽ tách ra như viên xá lợi bị nguyền rủa vậy.
Quạ Đen hé môi, hắn muốn nói “xin lỗi” rồi lại thấy không thích hợp lắm.
Vậy là lời đến bên môi bị hắn sửa thành: “Sau đó thế nào?”
“Tôi vẫn luôn cảm nhận được cậu.
Lúc nhỏ, lúc tôi… hãy còn vọng tưởng trở thành mồi lửa, mỗi ngày tôi sẽ theo những đứa trẻ khác đến nơi cung phụng ngọn lửa thủy tinh để tu hành.
Cái cảm giác mà cậu mang đến cho tôi có chút giống khi tới gần mảnh vỡ ngọn lửa thủy tinh đó, nhưng cũng không giống hoàn toàn.
Về sau nghĩ lại, chắc do nó là vật chết còn cậu thì lại sống nhỉ.”
Quạ Đen không ngắt lời mụ, hắn phủ bàn tay lạnh căm lên mắt trái để chườm lạnh cho nó, lặng im lắng nghe.
“Lúc đó tôi còn có những giấc mơ kỳ quái cứ ngắt quãng, có lẽ cũng là vì cậu.”
“Mơ thấy cái gì?”
“Đa số thì đều mơ thấy một người rất cao to, không nhìn rõ mặt, nhưng cảm giác tuổi tác nhất định là rất lớn.
Là vì người ấy đứng đó có loại khí chất rất quý giá, đôn hậu, như núi ấy.” Bá Tước nói tới đây thì liếc nhìn Quạ Đen, “Có một dạo tôi cho là cậu sẽ trông như vậy khi lớn lên, nhưng… trước mắt thì chênh lệch hơi nhiều.”
Quạ Đen khô khốc đáp: “Ngại quá.”
Hắn không đôn hậu cũng không quý giá thì chớ, khéo còn chả sống được tới “cái tuổi rất lớn” nữa kìa.
Bá Tước: “Còn có vài cảnh tượng vụn vặt nữa, không nhớ rõ nữa rồi.
Nói ra cũng lạ, khi đó tôi cứ không ngừng nghiền ngẫm hàm ý trong những giấc mơ ấy, còn đọc hiểu vô số cách, kết quả giờ nói tới lại quên gần hết, đúng là có tuổi rồi.”
Sao phải nghiền ngẫm cách giải những mơ ấy?
Quạ Đen dự cảm được phần lời phía sau của mụ, đột nhiên dạ dày hắn bắt đầu quặn đau.
Sau đó Bá Tước nói ra bằng chất giọng tự trào: “Ở dưới thành phố dưới lòng đất này, “quả mọng” như tôi dù có “phẩm tướng” thế nào thì giá cũng rẻ mạt, không khác hàng tặng kèm là bao.
Lớn tuổi một chút còn đỡ, lúc đó tôi chỉ mới vừa thoát khỏi cái tuổi nhãi con, không tiêm thuốc thì 80% sẽ không nuôi nổi, những Harpocrates ấy vẫn luôn hiểu rõ.
Tôi vẫn luôn giấu liều thuốc “chết mau lẹ” dưới lớp da đùi.
Nhưng tôi sống sót vì khi đó tôi vẫn luôn ảo tưởng…”
Hết thảy khổ cực mà mụ gánh chịu bằng tấm thân non nớt ấy đều là sự khảo nghiệm đến từ vị thần không xác định nào đấy, là để ông trời giao cho trọng trách lớn lao.
““Thần bí” từ chối tôi ngoài cửa cũng có lẽ vì tôi là người được “Thánh Tinh” chọn trúng.
Lộ tuyến tôi phải đi là lối đi xưa nay chưa từng có ai đi.”
Thế này còn không giải thích thông suốt nữa à?
“Tôi chịu đựng cho qua nhờ có cái ngóng trông đó.”
Nhưng thế gian nào có thần linh, mà dẫu có thì thần cũng đã vứt bỏ con người lâu lắm rồi, càng không thể nào thương xót cho một kẻ nhỏ nhoi là mụ.
“Lúc cậu chào đời, thật ra khi đó tôi còn chưa hiểu hết sinh con là chuyện thế nào.
Nhưng tôi cảm giác được viên Thánh Tinh ấy đã rời khỏi mình rồi.”
Cách Bá Tước nói năng rất là duy tâm, Quạ Đen thử lý giải câu này: “Nói vậy là viên đá đó đã dời sang người tôi à…”
“Không, cậu chính là nó.
Cậu ở trong người tôi hơn năm ròng, tôi biết.” Lúc Bá Tước nói lời này, giọng điệu rất chắc chắn và bình thản, Quạ Đen không tưởng ra được đó là sự bình thản kiểu gì.
Cha, bạn bè, cả mụ nữa… kẻ chết và người sống hy sinh, đổi lại là ảo ảnh lụi tàn.
Thứ gọi là “Thánh Tinh” đó chẳng để mụ bước lên lộ tuyến mới, chẳng mang lại mồi lửa mới, nó biến thành một cái vỏ rỗng không linh hồn.
Mà điều tàn khốc nhất, ấy chính là ảo ảnh lại chẳng lụi tàn triệt để, là vì mụ không biết đó liệu có phải là một hồi khảo nghiệm nặng nề khác hay không.
Thằng khờ hôm nay liệu có biến thành mồi lửa vào ngày mai khi mở mắt ra không.
Ngày mai, rồi lại ngày mai.
17 năm ròng, 8 đứa con, lộ tuyến dở dang, mồi lửa hóa tro tàn, một con súc vật.
Quạ Đen chẳng có lời gì để đáp lại.
Hai người im lặng rất lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng người uống ăn khẽ khàng vụn vặt cách đó không xa, lén lút cũng như một bầy chuột vâỵ.
Rõ ràng là Quạ Đen tới bắt chuyện, nhưng lúc này đây, người không thể chịu được sự lặng im đó lại biến thành Bá Tước, mụ nói bằng cái giọng gần như bức hỏi: “Cậu còn muốn biết gì nữa không? Hỏi tiếp đi.”
Thật ra Quạ Đen có rất nhiều vấn đề.
Ví như là “ba lộ tuyến” mụ nhắc tới là sao, ví dụ như cái gọi là “ngọn lửa thủy tinh thuần sắc trắng” trông thế nào, có bao nhiêu mảnh vỡ.
Ví như là “cảm giác” gì mà để mụ tin chắc thế giới này có chuyện kỳ ảo lại vớ vẩn như “ăn thủy tinh sinh ra em bé”.
Ví như là mụ tới từ đâu, năm đó tan nhà nát cửa, mất người thân là bị ai bán đứng, sao ánh mắt mụ nhìn Hoa Nhài lại ngầm chứa sự xa lạ như vậy, sao mụ lại không hợp tác với ngài Prometheus, mụ lén lút đọc trộm cái gì trong trại quả mọng…
Quạ Đen hé môi, tiếp lời chậm nửa nhịp nhưng Bá Tước đã nóng vội khoác tay, không đợi hắn hỏi đã nói tiếp.
“Chúng ta rất may mắn, người Harpocrates vừa nhìn thấy cậu thì đã quyết định giữ lại làm con nọc.
Con nọc phát dục muộn, độ tuổi đẹp nhất là từ 16 đến 24, cái này giúp chúng ta tranh thủ được chút thời gian.
Mụ chỉ màng lấp đầy khoảng trống đôi bên bằng ngôn từ cứ như thể làm vậy thì mụ có thể dời sự chú ý của mình khỏi Quạ Đen vậy.
“Nhưng tôi không ngờ chút thời gian này không đủ dùng.
16 năm qua đi, trước sau tôi cũng không tìm ra được cơ hội.
Lão Chuột muốn bán đứt cậu đi.
Thật sự hết cách, tôi chỉ đành dùng thủ đoạn riêng biệt để giữ cậu lại, dù chỉ là cái vỏ không, sớm biết như vậy…”
“Bá Tước.” Quạ Đen chợt ngắt lời mụ.
Bá Tước nhìn hắn, đoạn nở nụ cười có vài phần không được tự nhiên lắm: “Tuy cậu là Thánh Tinh, nhưng về mặt sinh lý thì cậu vẫn nên gọi tôi là “mẹ” nhỉ?”
Quạ Đen xòe tay: “Bà cũng đâu muốn nghe, sao tôi phải gọi chứ?”
Bá Tước như bị người ta bất chợt đánh cho một cú.
““Bá Tước” là do Bí tộc đặt cho, vậy nên tên thật của bà là gì, có thể nói với tôi không?”
Bá Tước không ngờ hắn lại hỏi tới cái này, mụ chợt á khẩu.
Sau chút trống trải ngắn ngủi ấy, mụ cố nhớ hồi lâu, kế đó lộ ra vẻ khó xử.
“Tất nhiên là có thể… nhưng tôi thật sự không nhớ nổi.
Nếu phải tính thì thời gian tôi được gọi là “Bá Tước” còn dài hơn lúc trước nhiều, cũng đã quen với cái tên này từ lâu rồi.” Mụ nói rất rộng lượng, “Nếu cậu thật sự chê cái tên do Bí tộc đặt thì có thể tùy tiện xưng hô bằng tên khác, cũng không khác gì cả, để tôi biết đang gọi tôi là được.”
Cách nói này nghe quen ghê, hình như Gabriel cũng nói tương tự thế.
“Được thôi.” Quạ Đen gật đầu, “Từ nãy tới giờ đều là tôi hỏi bà, bà không muốn hỏi tôi gì sao?”
Lai lịch của tôi? Rốt cuộc tôi có phải mồi lửa hay không? Sao tôi lại bỗng dưng hết bị ngốc rồi? Tôi có thể làm gì cho bà, cho quá khứ và tương lai của bà?
Bá Tước lại á khẩu.
Vậy là Quạ Đen biết, vẻ phức tạp tựa như mừng rỡ mà giận dữ của Bá Tước khi nhìn hắn hóa ra không chỉ đơn giản là vì hắn “đến muộn”.
Nỗi căm hận lúc mụ hạ độc hắn cũng không chỉ đơn giản là thất vọng với đứa con ngu ngốc là hắn.
Sự tồn tại của hắn khiến mụ hận.
Nhưng mụ không thể nhận lãnh nỗi oán hận đó, bởi vì như vậy thì đời này của mụ tính là gì đây?
Thậm chí mụ đã không còn dám đối mặt, “Thánh Tinh” mà mụ đã hi sinh hết thảy rốt cuộc là thứ quái vật gì đây?
May mà lúc này Tháng Năm đã giải cứu người trưởng thành chìm vào tuyệt cảnh.
Cả đời này của Tháng Năm, trừ bỏ ăn ra thì chính là bị ăn, chưa từng làm việc gì nghiêm túc cả, vừa phá chip hết một vòng, thế là lần đầu tiên cu cậu có cảm giác thành tựu.
Nhấc cái “máy thu chip tự động”, thằng nhỏ còn chưa đã ghiền, giờ đang ngó dáo dác tìm “con cá lọt lưới”.
Liếc thấy Bá Tước, nó nhảy chân sáo tới.
“À thì… bà,” Nó nhảy nhót tới, giơ tay ra chọt vào ngọn tóc của Bá Tước, chuẩn bị nặn nụ cười như chào hàng, “Lấy con chip chưa?”
Bá Tước đã đào tẩu.
Quạ Đen vân vê cây harmonica, hắn lại nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đen nhẻm của Trân Châu cách đó không xa, mỉm cười như vỗ về.
Lúc này, Hoa Nhài sải bước đi vào, đặt mông ngồi xuống cạnh hắn: “Em nói chứ mắt trái anh rốt cuộc là sao vậy?”
“Sử dụng mắt quá độ.” Quạ Đen không hề nao núng, tim cũng không đập nhanh, “Vậy nên sau này em cũng phải chú ý giữ vệ sinh mắt nha bạn nhỏ, không là cận thị đó.
Nhưng mà không tìm ra chỗ nào cắt kính, khéo lại phải vòng về cướp của người Chuột nữa.”
Sự chú ý của trẻ con rất dễ di dời, vừa nhắc tới “chuột” thì Hoa Nhài lại lo lắng: “Sau này chúng ta làm sao đây?”
Nó nhìn những người ở cái chỗ tị nạn lâm thời này: Không phải thai phụ thì cũng là trẻ em.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, trừ “ma ma” ra, chỉ có “con nái” đang trong giai đoạn cho con bú ngắn ngủi mới có thể không mang thai.
Đàn ông gần như đều tàn tật cả, không phải thân tàn thì cũng là não tàn.
Người Chuột có sự tàn nhẫn và giảo hoạt của riêng mình.
“Chó chăn cừu” phải trông nom cả trại, bà mẹ lủng lẳng con thơ, kẻ tàn tật, lúc đào vong chắc chắn sẽ tụt lại sau, cũng vì vậy mà bỏ qua cơ hội thoát thân.
Không đợi Quạ Đen nói, Hoa Nhài đã cau mày: “Đợi đã, đợi em nghĩ thử… em cảm thấy chỗ này kiểu gì cũng an toàn hơn trên mặt đất, ăn uống chắp vá cũng tạm bợ được ít ngày.
Có phải chúng ta nên tránh né trước, chờ bọn họ đánh xong mới chạy hay không?”
Quạ Đen lắc đầu: “Em nghĩ nữa đi.”
Hoa Nhài: “Đạn pháo của bọn họ sẽ đánh tới dưới lòng đất à?”
Tấn Mãnh Long cũng sáp tới.
Quạ Đen dứt khoát vẫy tay, kêu Dâu Tây và Tháng Năm vừa lấy chip xong tới, triệu tập cuộc họp với tiểu phân đội đào vong.
“Xung đột quy mô lớn như vậy, không phải là chuyện của một thành phố… hay thậm chí là một khu.” Quạ Đen nâng cao góc nhìn, khiến cho mấy người chưa từng rời khỏi thành phố Ánh Sao Sáng từ khi sinh ra tới nay rất không quen.
Tấn Mãnh Long điếc không sợ súng phát ngôn: “Châu Ma Kết là địa bàn của chúng ta, bọn họ vốn là di dân, chúng ta có đội quân kẻ có thiên phú đấy…”
Hoa Nhài lớn tiếng cười khinh bỉ, ăn nói quái gở: “Ai mà “chúng ta” với cậu chứ, chó?”
“Em!”
“Tìm tiếng nói chung, đừng có nội đấu.
Quả cảnh sát huynh đài cố nhường nhịn con nít tí…”
Tấn Mãnh Long nghe vậy đành cố mà nhặt lại phong độ.
Quạ Đen nói năng thấm thía: “Không cậu lại ăn đập đó.”
Tấn Mãnh Long: “...”
“Tôi biết nơi này là châu Ma Kết, chi đội kẻ có thiên phú có thể san bằng thành phố ngầm.
Nhưng chắc chắn phí ra sân của kẻ có thiên phú không thấp đâu nhỉ? Người ăn ngựa mệt đều cần tiền đúng không? Chỗ nhỏ bé chốn biên thùy của chúng ta sao lại loạn như vậy rồi? Còn không phải vì trời cao… khu Sừng đó ở xa à, thấy cũng chẳng có tài nguyên gì, bỏ tiền chỉnh đốn chỗ này có lợi không?”
Tấn Mãnh Long: “...”
“Còn phe còn lại, cũng chính là “phái chủ chiến”, có lẽ là có thế lực trong quân đội, muốn tìm cái cớ tiêu hao tài nguyên quốc phòng… châu phòng, tranh thủ cơ hội khuếch trương ảnh hưởng của đại gia tộc.
Nói cho dễ hiểu thì… Tính chất của cuộc xung đột hôm nay cuối cùng được xác định là gì thì phải xem khu Sừng gió Đông đè gió Tây hay gió Tây áp gió Đông.
Mọi người đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết “gió Tây gió Đông” có ai đâu, tới cả khu Sừng nằm đâu tôi còn không biết mà.”
Đầu Tháng Năm phình to hai cỡ: “Tức là trong một chốc bọn họ cũng không đánh xong phải không? Vậy chúng ta phải chịu đói hả?”
“Không, trận xung đột này hẳn sẽ nhanh kết thúc thôi,” Quạ Đen vỗ Tấn Mãnh Long, “Người anh em, tôi nói câu này thật lòng cậu đừng giận, đừng có thấy sở An ninh của cậu phóng pháo đông vui vậy, lát là bọn họ rút cả thôi.
Lúc bọn họ rút thì cũng là cơ hội cuối cùng của chúng ta.
Còn không chạy nữa, đợi đám gấu chó tiếp quản thành phố ngầm, giao tranh trường kỳ với trên mặt đất thì chúng ta có muốn mò cá trong vũng nước đục này cũng khó rồi.”
Quả nhiên Tấn Mãnh Long không vui: “Tại sao?”
Lẽ nào ma cà rồng cao quý không đánh lại bọn điêu dân này à?
Quạ Đen liếc nhìn cậu chàng bằng ánh mắt đồng tình: “Là vì cảnh sát trưởng của các cậu sắp đi đời nhà ma rồi.”
Tấn Mãnh Long vừa định phản bác, không biết cậu chàng nghĩ tới cái gì mà rùng mình: “Ý cậu là cái vị trắng toát… kia…”
Cu cậu ngập ngừng, nuốt lại tiếng “ma quỷ”.
Hoa Nhài ngồi thẳng người dậy, vui vẻ lay hắn: “Vậy Gabriel có năng lực gì thế? Ngon không? Anh nhìn ra không?”
“Anh không nhìn ra, anh cũng có phải Leeuwenhoek đâu.
Mồi lửa các hạ phiền em giơ cao đánh khẽ, anh không có chắc thịt như quả cảnh sát huynh đài đâu!” Quạ Đen giãy thoát khỏi tay con nhỏ, “Chỉ là một suy đoán, anh đoán y có năng lực trộm dùng của ma cà rồng.”
“Cái này em cũng nhìn ra được.” Hoa Nhài gật đầu rồi lại nói, “Nhưng y nói mình dùng hết rồi, là nói dối sao?”
Quạ Đen uể oải đáp: “Khả năng không lớn, em xem y cũng đâu giống người thích nói dối.”
“Hở? Sao thế?” Dâu Tây hỏi, “Vì y là quả mọng tốt… người tốt sao?”
“Cũng không phải có ý này,” Quạ Đen cảm thấy tuổi tâm lý của cô nhóc có hơi nhỏ nên phá lệ nhẫn nại với nó hơn một chút, “Bịa lời nói dối phiền lắm, vậy nên hàng năm mọi người chỉ vui một ngày Cá tháng tư thôi.
Người ta nói dối cơ bản đều là do rơi vào hoàn cảnh bất lợi hoặc là có chuyện bất đắc dĩ, có thể công khai cướp đoạt lừa lọc gì ai đâu?”
Dâu Tây: “...”
Hoa Nhài lớn bằng ngần này cũng chưa gặp được mấy người lớn đáng tin cậy, không dễ gì mới bắt gặp được một người, nó cứ muốn học theo, học dáng vẻ Quạ Đen suy tư cả ngày, đoạn nói: “Vậy y định giết cảnh sát trưởng thế nào, cải trang ma cà rồng trà trộn vào ám sát à? Chắc chắn y còn năng lực khác… Em biết rồi, chắc chắn y còn quần áo ma cà rồng khác!”
Tháng Năm với Dâu Tây rùng mình với nhau.
Quạ Đen bật cười, hắn như lơ đễnh giơ tay sờ bên cổ của mình: “Nếu là vậy, tổng lãnh thiên thần của chúng ta có thể ám sát cảnh sát trưởng trên mặt đất mà, hoàn cảnh còn không dễ nắm chắc hơn à?”
“Cảnh sát trưởng đó là kẻ có thiên phú, nghe nói còn có rất nhiều “vật thiên phú” mà đúng không? Hẳn là khó giết lắm nhỉ?” Hoa Nhài nói, “Có lẽ y muốn dựa vào Bí tộc quần bọn họ một trận, làm suy yếu sức chiến đấu của ma cà rồng nhỉ?”
“Không đâu, dẫn phát hỗn loạn cũng giống như phóng hỏa vậy,” Quạ Đen rất có kinh nghiệm trong chuyện này, “Cháy rồi mà không khống chế được, phần sau phát triển kiểu gì không ai biết được đâu, làm suy yếu kẻ địch bằng cách này không chắc ăn.
Ví dụ như chi viện tới, cảnh sát trưởng cũng sẽ không nóng máu, gã sẽ trốn vào vòng bảo vệ của thủ hạ.
Loạn lạc như vậy, thiên thần cũng không dễ đâu mà bắt gã lại chế ngự, thế này còn không phải khéo quá hóa vụng sao?”
Hoa Nhài: “Thế sao y phải dẫn phát hỗn loạn?”
Cùng lúc đó, trên mặt đất xa xôi, có một người gần như mở miệng cùng lúc với Hoa Nhài: “Thế sao tôi phải dẫn phát hỗn loạn?”
“Thiên phú của cảnh sát trưởng nghe có vẻ không biết đánh nhau, vậy nên một khi xảy ra xung đột, chắc chắn gã sẽ sử dụng số lượng lớn vật thiên phú,” Quạ Đen cố ý nói to như sợ ai nghe không rõ ấy, “Tôi đoán tổng lãnh thiên thần không chỉ có cách nào đó có thể trộm dùng năng lực của ma cà rồng, còn có thể lấy đồ vật trong “vật thiên phú” ngay hiện trường, mượn hoa hiến… cảnh sát trưởng.”
“Còn về thời gian động thủ.” Quạ Đen ngẩng đầu, trong phòng chip của người đầu chuột có treo đồng hồ, “Tổng lãnh thiên thần có vẻ rất xem trọng cảm giác nghi thức, trong truyền thuyết, Gabriel là “thiên thần bừng cháy”, ồ… giữa trưa… Không đúng, ma cà rồng quen gọi là “nửa đêm”, cảm giác rất hợp với y…”
Còn một giờ nữa, vừa đủ cho những người này nghỉ ngơi chỉnh đốn.
“Nếu cậu đã nguyện cầu với ta…” Gabriel vươn tay nắm lấy một sợi chỉ vàng quấn quanh tai mình, vòng trên đầu ngón tay.
“Vậy được thôi.”
—Antonie van Leeuwenhoek là một thương gia, một nhà khoa học người Hà Lan.
Ông được coi là cha đẻ của ngành vi sinh vật học và được coi là nhà vi sinh vật học đầu tiên trên thế giới.
Ông được biết đến với thành tựu cải tiến kính hiển vi và những đóng góp cho sự ra đời ngành sinh vật học.
Từ này thường dùng để ám chỉ những người quan sát hết sức tỉ mỉ, chút chi tiết nhỏ cũng có thể phát giác ra.Đậu Hà Lan:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...