Sau khi tiến vào rừng rậm Tây thành,tốc độ rất nhanh bị chậm lại . Sau lại tiến vào, đường nhỏ, đành phải xuống xe đi bộ. Xuống xe ngựa, Mộ Dung Như Tuyết mới có thể đánh giá thật tốt khu rừng rậm này này.
Rừng rậm Tây thành có chút giống với khu rừng lúc trước nàng ở, đều do nhiều dãy núi tạo thành, chỉ là rừng rậm Tây thành sâu và thần bí hơn mà thôi, ma thú cũng không có nhiều như trong khu rừng rậm Tây thành này .Bất quá, rừng rậm dày đặc các loại nguy hiểm bất ngờ xuất hiện tương tự như ma thú sống trong bóng tối, khiến cho nó đáng sợ hơn danh tiếng bên ngoài đồn thổi.
Lúc chạng vạng, mặt trời thu lại tia sáng cuối cùng của nó, chân trời buổi chiều tà cũng dần hiện ra, rừng rậm Tây thành bắt đầu chìm mình trong bóng tối.
Đoàn người đã tiến vào rừng rậm Tây thành gần ba ngày. Trước khi trời tối, mọi người đều dựng xong lều trại. Mộ Dung Như Tuyết nàng bị tuyển vị trí ngoài cùng. Tuy rằng nơi này so với địa phương khác thì tương đối nguy hiểm, ma thú có tấn công thì cũng ngoài đây trước, nhưng là nơi này cách xa trung tâm một chút, không cần gần với Trần tiểu thư quá là được.
Mọi người bất mãn với Trần tiểu thư, bắt đầu từ ngày đầu tiên lên đường đã biểu hiện ra ngoài. Nàng ta luôn thích chỉ huy sai bảo người khác làm này làm nọ. Có một lần cô ta còn muốn Mộ Dung NHư Tuyết làm người hầu của nàng, bị cái liếc mắt sắc lạnh của Mộ Dung Như Tuyết cùng hành động bẻ khớp tay kêu răng rắc khiến cho nha đầu đó sợ nhưng cũng không để yên phải để người khác tới hầu hạ nàng mới yên tĩnh . Mọi người đều là dong binh, tùy tính tiêu sái, không thích bị người khác sai bảo, cho nên chỉ cần là chọn lều trại, mọi người đều rời xa vị trí trung tâm.
Sau khi thu xếp mọi thứ, Mộ Dung Như Tuyết đi đến dòng sông nhỏ cách đó không xa rửa mặt. Nghe được phía sau có động tĩnh, nàng nhìn lại, là Mạnh Ngọc Dương cùng khác mấy người khác đi tới nơi này.
"Ngươi chạy trốn thật mau, nhanh như vậy mà đã rửa mặt rồi. Ngươi đó, so với nữ nhân chúng ta còn yêu sạch sẽ hơn." Mạnh Ngọc Dương trêu chọc nói.
Mấy người khác cũng cười.
"Ha ha… ta chỉ là không thích mình bị bẩn, sao có thể lợi hại hơn nữ nhân?" Sau khi quen thuộc với mọi người, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại trêu chọc của bọn họ.
" Đúng đúng ngươi nói cái gì cũng đúng làm sao chúng ta nói lại được chứ " Qua vài ngày ở chung trong số tất cả bọn họ không ai nói lại Mộ Dung Như Tuyết .Nhưng ở cùng với Mộ Dung Như Tuyết bọn họ cảm thấy rất vui nha nhưng khi nhìn thấy hai con ma sủng trên vai tiểu tử kia không biết tại sao chúng nó ngoài Mộ Dung nHư Tuyết ra không có ai có thể động vào
Có lần Trần tiểu thư thấy chúng nó dễ thương quá định bắt về làm của riêng kết quả là bị mỗi ma sủng kia cắn cho mọt nhát thật đau chảy mất bao nhiêu máu khiến mọi người kinh sợ không ngờ một ma sủng vóc người nhỏ bé như vậy mà có thể cắn người ta mạnh đến thế đúng là không thể nào nhìn vật mà bắt hình dong được .Mà kể từ đó Trần tiểu thư cũng không giám động vào hai con ma sủng trên người của Mộ Dung Như Tuyết nữa mà dám đứng xa nhìn bọn chúng không giám lại gần ,thật đúng là đáng đời mà
Hai ngày sau, đội ngũ đã đi trung tâm của rừng rậm Tây thành, mọi người dần dần đề cao cảnh giác hơn ,đi cũng nhẹ nhàng từ tốn hơn vì bọn không muốn có động tĩnh lớn ảnh hưởng đến ma thú .Nhưng đi được một lúc điều bọn họ phát hiện chính là ở xung quanh bọn họ có cây tên là Tình quả đang bắt đầu chín .Tình quả này lúc màu xanh thì không sao nhưng một khi nó chí rồi thì nó sẽ tỏa ra một mùi hương làm cho ma thú điên đảo muốn đến ,à ăn chúng không phân biệt đâu là người đâu là quả
Mấy người Mạnh Ngọc Dương nhìn về phía Mộ Dung Như Tuyết .
Mộ Dung Như Tuyết lôi kéo mấy người về bên người, lấy ra một thanh kiếm, nói: "Không còn kịp rồi."
Vài ma pháp sư cũng có vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm rừng cây chung quanh.
Một con sói xám xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, tiếp theo là một đám sói xám, báo săn, lợn rừng, phía sau còn có một đám chồn hôi. Trên trăm con dã thú không đến thời gian ly trà nhỏ đã vây quanh đám người cùng với cây phát tình phía sau họ. Một con dã thú phát ra tiếng phì phì trong mũi, nhe nanh, nhìn đám người.
Một ít nhát lính đánh thuê gan đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Sắc mặt Mộ Dung Như Tuyết ngưng trọng. Nàng xem xét một chút, phần lớn đều là đều là ma thú cấp hai cấp 3 ,4,5 chỉ có một số ít là ma thú cấp 6 đến cấp 7
Hoàn hảo, cấp bậc của đàn thú không cao lắm. Đương nhiên, đây chỉ là đối với Mộ Dung Như Tuyết mà thôi. Đối với những người khác, đội ngũ ma thú như vậy có thể trực tiếp muốn mạng của bọn họ.
Đám người Mạnh Ngọc Dương nhìn đàn thú, đều điều động nguyên tố mà mình có , nói với Mộ Dung NHư Tuyết : "Lát nữa chúng ta đứng phía trước, ngươi đứng phía sau đối phó đám thú lọt lưới là được rồi."
Nàng nói qua, sẽ chiếu cố tiểu huynh đệ này . Hiện tại là lúc nàng thực hiện lời hứa!
Nhìn lưng đám người Mạnh Ngọc Dương đang chắn trước mặt mình, trong lòng Mộ Dung Như Tuyết cảm khái vạn phần. Kiếp trước em gái chỉ vì danh lợi mà đưa mình vào chỗ chết, mà các nàng mới quen biết mình không lâu lại tình nguyện chắn trước người mình ngăn trở nguy hiểm, giao phía sau lưng cho chính mình.
Ma thú của đám người Mạnh Ngọc Dương cấp bậc không cao, chỉ là ma thú cấp 4 cấp 5,đám người của bọn họ chắc cũng trụ lại được . Các dong binh khác cùng Trần gia hộ vệ cũng tụ nguyên tố của họ ra, cấp bậc cũng không cao.
Ma thú mất đi lý trí bắt đầu công kích đám người, mọi người chỉ có thể càng không ngừng dùng tinh thần lực và chiến khí để đánh trả, cây phát tình không ngừng hấp dẫn ma thú lại đây, mà một khi tinh thần lực và chiến khí của bọn họ hao hết, kết quả không cần nói cũng biết.
Mộ Dung NHư Tuyết một mặt che chở những người ở bên trong, một mặt huy động trường kiếm chém giết ma thú chung quanh.
"A!" Mạnh Ngọc Dương đánh nhau với một con ma thú cấp 7, chồn hôi cắn lén làm mắt cá chân bị thương. Mộ Dung Như TUyết đang cùng lợn rừng đối kháng nghe được thanh âm của Mạnh Ngọc Dương, nhanh chóng tiến đến hỗ trợ.
Nhìn đến thiệt nhiều người bị thương, mà ma thú số lượng lại chỉ tăng không giảm, Mộ Dung Như Tuyết không thể đánh thế này tiếp
"Liệt Hỏa -Bạch Ngọc , lên đi ra." Mộ Dung Như Tuyết triệu hồi hai tên ma thú ở trên vai từ nãy đến giờ
"Grào…” Thanh âm Mộ Dung Như Tuyết vừa dứt, một tiếng rống dài vang lên, bản thể Liệt Hỏa xuất hiện ở bên cạnh Mộ Dung Như Tuyết một con Hỏa Vân sói biến dị màu đỏ sẫm tư thế ngạo nghễ chiều cao bằng hơn một nửa người của Mộ Dung Như Tuyết,mà Bạch Ngọc cũng biến về bản thể của chính nó cả người lớn thêm một chút, một con hồ ly từ một đuôi băn đầu mọc ra thêm tám cái đuôi nữa đúng với cái tên cửu vĩ hồ .Hai uy áp từ hai con ma thú cấp Thống Lĩnh thở ra những con ma thú còn lại đều bị uy áp của Liệt Hỏa và Bạch Ngọc ép tới phủ phục xuống đất.
Những người đang ra sức chiến đấu bị Liệt Hỏa và Bạch Ngọc đột nhiên xuất hiện dọa hoảng sợ, càng bị khí thế từ hai bọn chúng dọa hoảng sợ.
" Đó là một Triệu hồi sư "
"Này, đây là Hỏa Vân sói biến dị và cửu vĩ hồ hay sao ? !"
" Là cấp thống lĩnh "
Mọi người không nghĩ tới nghĩ đến người có thực lực yếu nhất lại là Triệu hồi sư thân phận tôn quý cư nhiên lại sở hai con ma thú thuộc hàng hiếm trong cực hiếm này mà lại còn là cấp Thống Lĩnh nữa chứ! Mà từ khi nào nghề nghiệp Triệu hồi sư lại nghèo đến thế cơ chứ lại đến chỗ họ làm dong binh .Có phải không cho Triệu hồi sư biến thái như thế lại đi làm một dong binh .Từ trước đến nay chưa có một vị Triệu hồi sư tôn quý nào lại đi tham gia làm dong binh bởi vì trong mắt những Triệu hồi sư kia nghề dong binh chính là một nghề thấp kém chỉ làm vì tiền .Bất quá hai con ma thú vừa ra, áp lực của bọn họ lập tức giảm bớt hơn phân nửa.
Cố không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộ Dung Như Tuyết hô: "Liệt Hỏa -Bạch Ngọc, tốc chiến tốc thắng."
Hai con ma thú gật gật đầu với Mộ Dung Như Tuyết, vọt tới bên trong thú đàn bắt đầu chém giết bằng hai hướng khác nhau . Cấp bậc sai biệt làm cho chúng nó không có năng lực phản kháng, một đám giống như dưa hấu giống nhau bị Liệt Hỏa và Bạch Ngọc bổ ra . Chỉ chốc lát sau, mọi người trước mặt liền chất đầy thi thể của ma thú.
Đây là chênh lệch về thực lực!
Mộ Dung Như Tuyết thừa dịp mọi người không chú ý, chuyển tới phía sau đại thụ hái xuống quả tình, ném vào không gian chỉ giới. Sau này chắc sẽ có việc cần dùng lên nàng cứ ném vào đã
Nhìn thấy Liệt Hỏa và Bạch Ngọc giải quyết toàn bộ ma thú mất đi lý trí, Mộ Dung Như Tuyết nói với Mạnh Ngọc Dương: "Các ngươi thu thi thể đi." Nhìn thấy Mạnh Ngọc Dương còn muốn nói cái gì, nàng nói: "Thu hồi trước đi, có cái gì rời đi nơi này trước rồi nói sau."
Biết nơi này không an toàn, mấy người Mạnh Ngọc Dương thu thi thể ma thú vào trong túi của mình. Hơn một trăm thi thể, chất đầy ắp trong túi của các nàng .
Liệt Hỏa và Bạch Ngọc một đường phóng thích uy áp Thống Lĩnh, đến khi mọi người rời xa chỗ vừa rồi. Bởi vì rất nhiều người bị thương, cho nên hôm nay phải hạ trại trước thời gian.
Dựng tốt lều trại, Liệt Hỏa và Bạch Ngọc trở về hình dáng ma sủng, nhảy lên trên vai Mộ Dung Như Tuyết cọ cọ như muốn được khen ngợi
" Các ngươi làm tốt lắm vào thành chắc chắn sẽ có thưởng " Nàng trước nay chưa bao giờ hẹp hòi mà còn rất hào phóng nữa là đằng khác
Liệt Hỏa nghe vậy thì hai mắt sáng lên tiếp tục cọ vào vai nàng lấy lòng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...