Ác Ma Tái Suất (Ác Ma Tái Xuất)
“Ngươi nói có thật hay không” Sau khi tên sai vặt này, chuyển lời nhắn vào bên trong. Hiển nhiên điều nay làm không khí sôi nổi hơn rất nhiều. Dù sao, chuyện làm ăn tốt như vậy, làm gì có chuyện gì dễ kiếm như vậy cơ chứ.
“Đương nhiên là thật rồi, lúc vị tiểu thư đó nói chính ta cũng ở đấy mà” Tên sai vặt kia, thấy mọi người hình như không tin tưởng mình trực tiếp ngước mặt lên quát.
“Vậy cô ta yêu cầu cái gì, cấp bậc liệu có cao hay không” một tên thuộc dong binh đoàn nhỏ lên tiếng, dù sao khoản tiền lớn như vậy bình thường cũng rất khó ăn.
“Không phải, vị tiểu thư ấy nói là cần 7 đến 8 chiến sĩ càng khỏe càng tốt”
“Không phải là kiếm người to cao cơ bắp về để làm nô lệ phục vụ bên người đấy chứ” Sauk hi nghe những lời tên sai vặt kia nói chuyện, càng làm cho không khí xung quanh bàn tán xôn xao hơn, dù gì đã từng có rất nhiều người đến đây giống như tìm trai đẹp, trực tiếp tuyển về làm người hầu hạ mỗi đêm cho mình.
“Ta cũng không biết, chuyện này ta chưa hỏi” Tên sai vặt thấy mọi người nói như vậy cũng làm hắn hoang mang theo, không biết phải làm gì.
“Ngươi nói cái gì, người không bảo rõ mà đã vào trong đây bảo bọn ta rồi, mau ra kia nói với cô ta, nếu cô ta cần mấy thứ nam sủng gì đó. Thì nói với cô ta rằng, bọn ta đây thiếu tiền nhưng cũng không đến nỗi bán chính thân thể mình, thà chết vinh còn hơn sống nhục”
“Dạ được, ta đi ngay” Tên sai vặt kia, thấy mọi người xung quanh tức giận như vậy, tên sai vặt rất tức thời mà nhanh chóng lui ra. Dù sao ở đây không cẩn thận, có thể bị đám người kia đánh một trận nữa.
Bên ngoài, Mộ Dung Như Tuyết chờ mất một lúc đã bắt đầu nóng ruột không yên, chỉ sợ rằng đám người kia sẽ đi mất làm nỡ việc của mình. Khi thấy tên kia đi ra khỏi cánh cửa, Mộ Dung Như Tuyết đã không che dấu được sự nóng lòng, đứng lên hỏi.
“Tìm được người chưa”
“Dạ, thưa tiểu thư bọn họ trước khi đồng ý muốn hỏi ngài đó chính là ngài có phải là cần bọn họ làm nam sủng hay không” Tên sai vặt kia, khuôn mặt đã toát một lớp mồ hôi vì lo sợ.
“Nam sủng…” Mộ Dung Như Tuyết khi nghe những lời như vậy, hai khóe miệng bắt đầu run rẩy, nhìn nàng rất giống một cô nương háo sắc hay sao.
“Vâng đúng vậy, bọn họ còn nói là nếu người cần nam sủng thì ở đây không có ai có” Tên kia càng lo lắng hơn, không gì khác bởi vì ánh mắt như muốn giết người của vị tiểu thư kia.
“Ta không cần, người ta cần là mấy người giúp ta khuân vác đồ quý giá, ta tuyệt đối không cần một tên nam sủng nào hết, còn nữa ta không có thời gian để chờ lâu đâu, nếu trong vòng nửa canh giờ nữa mà không còn ai, thì tốt nhất ta sẽ đi nơi khác tìm người” Nói xong Mộ Dung Như Tuyết không kiên nhẫn mà bước ra ngoài, xem mọi thứ đã chuẩn bị xong hay chưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...