Ác Ma Song Bào Thai
“Các ông đang tìm ai vậy? Có cần tôi giúp không hả hai thằng ngu?” Ám Vũ mang vẻ mặt coi rẻ chúng, người tựa vào vách tường hẻm tối nói vọng ra.
“Đại ca! Chính là nó! Lần trước chúng em đã để nó chạy mất! Nhưng mà hình như còn thiếu một đứa!” Thằng đàn ông đáng khinh kia cầm một tấm ảnh của cặp sinh đôi.
“Hừ! Đây chẳng phải là hai thằng nhỏ sao? Loại chuyện nhỏ nhặt này còn làm phiền tao ra tay? Có lầm không a~” Tên mập mang vẻ mặt khinh thường nhìn ảnh chụp rồi nhìn Ám Vũ.
“Bọn mày nếu khai ra chủ mưu thì tao có thể suy nghĩ lại việc xuống tay nhẹ hơn đấy!” Đối mặt với hai tên rác rưởi này quả thật là lãng phí thời gian của cậu, bất quá chúng vẫn còn giá trị lợi dụng nha~
“Mày! Không thèm xem bây giờ đang rơi vào tình huống gì. Đã thế lại còn không lễ phép với đại ca! Hẳn là muốn chết rồi phải không?” Một tên đột nhiên xông về phía Ám Vũ.
“Hừ?! Chỉ một mình mày thôi sao?”
Chỉ bằng một động tác, Ám Vũ thuận lợi né người khỏi cú đấm đang chuẩn bị giáng đến mặt, sau đó quét chân một cái khiến gã đàn ông kia ngã xuống, một tay thuận đà đập lên lưng của hắn, đem cả thân người cồng kềnh kia chế ngự trên mặt đất.
“Người tiếp theo?!” Ám Vũ nhìn về phía tên còn lại vẫn đang ngu ngơ đến thất kinh.
Lúc này, tên mập liền quay lưng liều mạng chạy trốn về phía trước.
Ám Vũ lấy con dao của tên vừa bị mình đánh ngất, đứng dậy đuổi theo tên mập. Chỉ chốc lát sau hắn liền quên mất ý niệm muốn chạy trốn, mở miệng xin tha:
“Muốn tao tha cũng được! Nhưng mau nơi cho tao biết là kẻ nào đã sao khiến? Hắn đã ra lệnh cho bọn mày làm cái gì?!” Đây chính là giá trị lợi dụng của hắn.
“Thật ra bọn này làm việc cũng chỉ là vì kiếm tiền. Chứ ngay cả mặt mũi, họ tên bọn tôi đều không biết. Chỉ biết rằng lão bản đó họ Lâm. Ngoài ra còn gì thì chúng tôi đều không rõ ràng!” Tên mập quỳ trên mặt đất, nhất nhất nói ra.
Ám Vũ nghĩ thầm: Họ Lâm sao? Nhất định chỉ có thể là hắn!
Đem thằng đang xỉu ném cho thằng mập, Ám Vũ hừ: “Cút đi! Đừng bao giờ để tao nhìn thấy mặt chúng mày lần nữa!”. Tên đó lièn đeo lấy đồng bọn chạy chối chết khỏi tầm mắt của cậu.
Xem ra vẫn là trốn không thoát, nên trở về cùng đệ đệ thương thảo cách tốt hơn thôi! Nhớ đến baba đang đợi ở nhà, Ám Vũ liền khẩn cấp muốn về thật nhanh.
Ở nhà, Tiêu Tử Nhưng đang cố gắng làm ra một bữa tối, may là có Vân nhi bên cạnh hỗ trợ. Nếu không thì Vũ nhi về đến nơi cũng sẽ phải đợi một lúc lâu nữa mới được ăn a~
Nghĩ đến Vũ nhi vừa mới hôn mình, tuy rằng chỉ là lên má. Nhưng mà đây chính là nụ hôn đầu nên đại thúc không tránh khỏi ngại ngùng a~ (tác giả chen vào: thật ra… nụ hôn đầu của đại thúc đã sớm bị hai vị kia lấy mất rồi nha!)
Bất quá ngẫm lại, nếu là baba cùng đứa con của mình hôn môi thì thấy thực ngọt ngào a~ Nhưng mà đứa con mình ở cái tuổi đó còn hôn mình thì khó có thể tiêu hoá lắm!
Chuẩn bị bữa tối ngon lành xong, không bao lâu sau liền thấy Vũ nhi trở lại:
“Baba a~ con về rồi!” Nghe thấy tiếng Vũ nhi. Vân nhi vội vàng chạy đến cửa nghênh đón. Trông tình cảm hai anh em họ tốt đến nỗi không ai dám phản đối!
“Con mau đi rửa tay rồi qua đây ăn cơm nào!” Các thành viên quây quần bên bàn ăn, nhanh thật nhanh đã xong bữa tối ấm áp.
Trời tối rồi, đại thúc thúc giục hai đứa con về phòng nghỉ. Cặp sinh đôi kia cũng thật nghe lời liền mang quần áo đi tắm. Còn đại thúc thì ngồi lại, sửa soạn lại những chiến lợi phẩm hồi chiều mới mua. Nhưng mà chính là đại thúc lại xem nhẹ động tĩnh ở trong phòng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...