Ác Ma Song Bào Thai
Sau khi dùng xong bữa sáng, Ám Vũ và Ám Vân đề phải đi làm, chỉ còn lại một mình Tiêu Tử Nhưng không có việc gì nằm trên giường.
Cặp sinh đôi không cho y động vào bất kỳ cái gì, rửa chén, quét nhà, giặt quần áo, dọn phòng,… đều khoán hết cho người giúp việc còn y nằm chơi dài. Nói là thuê y làm quản gia đúng là gạt người quá thể!
Hiện nay trong nhà chỉ còn mình đại thúc, không chỉ có cái lưng đau mà bộ phận khó nói phía dưới cũng đau chẳng kém nên làm được trò gì bây giờ?
Điện thoại đầu giường bỗng đổ chuông, báo hại đại thúc ở trên giường nhảy dựng lên.
Cầm lấy điện thoại xám bạc, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi: Cha.
Kỳ quá! Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Đại thúc vội vàng ấn nút nhận…
“Tử Nhưng! Cảm ơn con! Công ty đã không còn trong vòng nguy hiểm nữa rồi!” Tiêu Chính Thanh cảm kích cảm ơn, ông không nghĩ chỉ qua một buổi tối mà Ám thị đã ra tay cứu giúp! Chính bản thân ông sáng nay mới nhận được tin mừng.
(Đoạn in nghiêng là hồi tưởng quá khứ)
“Xin hỏi đây có phải là Chủ tịch Tiêu không? Tôi là chủ tịch Ám thị: Ám Vũ!” Thanh âm trầm thấp, hùng hậu mang theo một cỗ ngạo khí vang lên ở đầu bên kia.
“Nguyên lai là Ám chủ tịch sao? Xin hỏi ngài tìm tôi có việc gì sao?” Tiêu Chính Thanh vừa biết được người kia là Ám Vũ, trực giác lập tức nhảy lên suy nghĩ: Tử Nhưng đã thuyết phục được bọn họ!
“Ngày hôm qua Tử Nhưng tiên sinh đã bày tỏ muốn nhờ Ám thị giúp đỡ nhà họ Tiêu về vấn đề tài chính. Chúng tôi đã có quyết định xong xuôi nhưng cần có thêm mấy điều kiện.” Ám Vũ không vội nghe đáp án của Tiêu Chính Thanh, nhưng hắn thừa hiểu ông ta không có khả năng cự tuyệt.“Đây là điểu hiển nhiên! Xin hỏi điều kiện là gì?” Tiêu Chính Thanh cắn chặt răng: quả nhiên là khônng đơn giản!
“Điều kiện chúng tôi đưa ra cũng không nhiều lắm, chỉ có hai thôi. Thứ nhất: Ông phải mang 60% cổ phần của công ty đứng dưới tên Tiêu Tử Nhưng. Thứ hai: nhất cử nhất động của Tiêu thị phải qua tôi quyết mới được tiến hành. Nếu làm được hai điều này, Ám thị sẽ xuất vốn!” Khẩu khí hắn cường ngạnh, không để cho Tiêu Chính Thanh cơ hội mặc cả.
“Cái này…” Ông ngây ngẩn cả người, không hề nghĩ sẽ có mấy điều kiện như vậy. Nếu thế thì trên tay sẽ chỉ còn 40%, nắm trong tay cũng không đến nỗi nào. Nhưng mà cái số hai…
“Chuyện này baba không biết! Chúng tôi chỉ là vì ông ấy giành lấy những gì đáng thuộc về mình. Quyền quyết định thuộc về ông, còn cái sau tôi chỉ muốn bảo toàn cho Tiêu thị. Chỉ cần đồng ý hoặc không! Tùy ông quyết!” Phải giữ cho baba một phần tài sản của Tiêu gia, đây cũng là hi vọng của dì…
“Được rồi… Tôi đồng ý!” Tiêu Chính Thanh kỳ thật không phải là người vô tình. Chính xác thì ông thua thiệt hơn vợ và con trai của mình rất nhiều! Mỗi lần đều bị tiền tài cùng danh lợi làm mờ mắt rồi kéo cả gia đình đi xuống… Nếu như không có Ám thị, thì ông nghĩ mọi thứ sẽ một đi không trở lại nữa.
“Chúng tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, khế ước rồi gửi cho ông. Trước mắt sẽ gửi cho ông một phần tiền!” Ám Vũ nói xong liền dập máy. Kết quả thế này, chắc hẳn dì cũng sẽ rất vui mừng đây!
“Sao cha lại nói như thế ạ! Đây là phận sự con cần làm mà! Thế sức khỏe của mẹ thế nào rồi ạ?” Tiêu Tử Nhưng nghe thấy baba vui vẻ cũng tự nhiên vui mừng theo. Y không nghĩ Vũ nhi và Vân nhi lại nhanh lẹ đến thế, thật khiến y cảm động khôn xiết!
“Nói đến Linh Khâu… có chuyện này không biết cha có nên nói cho con không…” Tiêu Chính Thanh do dự, việc này đã khiến ông suy nghĩ quá lâu rồi…
“Sao thế cha? Cha hãy nói cho con nghe đi!” Nghe giọng ông, dường như đã xảy ra việc rất nghiêm trong, trong lòng y đột nhiên có dự cảm chẳng lành…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...