Băng Huyết di chuyển làm mọi người kinh ngạc, liên tục xuyên qua bầy ma thú, chỉ trong vòng mấy cái hít thở, bầy ma thú chi chít đã bị Băng Huyết tàn sát, xác của chúng không ngừng rỉ máu, máu ở vết chém liên tục phun ra. Ở đó chỉ còn lại một người, mang theo nụ cười tà ngược nhàn nhạt, lạnh lùng nhìn mọi người.
Trong đám người, trừ Lôi Minh, Hàn Khải Minh, Ám Dạ, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc nhìn Băng Huyết, không thể tin được.
Trời ạ. . . . . . Bọn họ vừa nhìn thấy gì. Quanh tiểu thiếu niên đó là màu xanh chói lọi, phải . . . . . Là đỉnh phong Kiếm Sĩ. Trời ạ. . . . . . Không tới mười hai tuổi mà đã là đỉnh phong Kiếm Sĩ, ai tới nói cho bọn họ biết. . . . . . Đây không phải là thật. Nhưng. . . . . . Đấu khí màu xanh vẫn đang bao quanh tay Băng Huyết.
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn gương mặt như gặp quỷ của Hạo Kiện, đúng là ngu ngốc. . . . . . siêu cấp ngu ngốc. Mẹ cha ngươi . . . . . . Đây mà là phế vật, con mẹ nó ngươi mới là phế vật đấy. Ngươi đã nghe nói qua một Kiếm Sĩ đỉnh phòng mười hai tuổi là một phế vật chưa. . . . . . Nghe chưa! Nghe chưa! Mẹ nó chứ, đầu mới bị ma thú đá à.
Lôi Minh và Hàn Khải Minh liếc mắt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu tử này hù chết người không đền mạng, rõ là. . . . . . Aizz!
Băng Huyết quay đầu, lắc mình một cái đã trở lại bên cạnh Ám Dạ, khẽ mỉm cười, không thấy trong đôi mắt lạnh lùng của người kia thoáng qua sự dịu dàng.
Lúc này Lôi Minh quay đầu nhìn Lôi Tam Đao cách đó không xa, nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó cùng Hàn Khải Minh chạy về phía Băng Huyết. Cùng lúc đó Lôi Tam Đao hô to một tiếng: "Công Hội Dong Binh nghe rõ, nhanh chóng xếp thành hàng, cùng lão tử, giết."
Hai thế lực lớn và đám lính đánh thuê cực kỳ ăn ý đi theo sau nhóm người Băng Huyết, không dám sơ suất, rất cẩn thận, như bò già kéo xe sau lưng đại đội ngũ. Lúc này bọn họ hô to chém giết, khí thế lập tức thay đổi, đi theo bốn người Băng Huyết phía trước, xông vào bầyma thú. Phía trước được bốn người Băng Huyết dọn dẹp, bọn họ càng thêm nhẹ nhàng, tùy tiện vung đao xuống, giết được ma thú cấp thấp hoặc ma thú cấp cao bị thương, nhưng đột nhiên Thiết Diện thị vệ xuất hiện, bắt sạch ma thú cao cấp bị thương. Tuy rằng như thế, nhưng bọn họ cũng không để trong lòng, bởi vì những tinh hạch củama thú còn lại đã khiến bọn họ rất vui mừng. Những người khác theo sát mấy gia tộc lớn, họ cũng không coi mấy thứ này ra gì, còn trưởng lão Hàn Vu cùng mấy vị thiên giai cao thủ khác nhìn bằng mắt, nghi trong lòng.
Họ ra tay không ngừng nghỉ, cực kỳ ăn ý đưa mắt nhìn bốn người trước mặt. Hơi nhíu mày, Băng Huyết này, tuổi còn nhỏ lại có thiên phú. . . . . . Biến thái như vậy. Dọc theo đường đi đã khiến họ kinh ngạc bởi, bước không ra tiếng, thoải mái quơ chủy thủ trong tay, như cắt rơm rạ, nhẫn tâm cắt đứt sinh mạng của những ma thú kia. Toàn thân toát ra hơi thở giết chóc, ngay cả bọn họ hàng ngày đều sống trong chết chóc, Tu Luyện Giả có kinh nghiệm chiến đấu hoặc những người lính đánh thuê lão luyện sống trên chiến trường, nhìn thấy, cũng run sợ.
Thậm chí còn nghi ngờ những trận chiến trước kia của mình, hoài nghi đó chỉ là trò vui đùa của hài tử thôi.
Chuyện này. . . . . . Sao bọn họ chịu nổi!
Nhìn lại thiếu chủ Lôi Minh bên cạnh Băng Huyết cách họ không xa, đâu còn phong khinh vân đạm như mọi ngày, mặc dù trên gương mặt vẫn cười tươi rói, nhưng lại khiến người ta cảm thấy âm trầm lạnh lẽo, thanh trường kiếm bên hông, bay lượn như mây trôi nước chảy, một nhát chém xuống là đoạt đi một mạng sống. Thực lực cường hãn, càng quét dọc theo đường đi, không chút lưu tình, không như Băng Huyết vẫn chỉnh tề thư thả.
Hộ vệ áo đen Ám Dạ toát ra hơi thở lạnh lùng, cũng làm cho bọn họ kinh ngạc không thôi. Mặc dù hắn không chém giết nhiều như Lôi Minh, chỉ đi cách ba bước sau lưng Băng Huyết, không để cho bất cứ nguy hiểm nào đến gần Băng Huyết. Chỉ điều này, cũng đủ để cho bọn họ kính trọng.
"Dừng." Băng Huyết đột nhiên hô một tiếng, vung tay lên, ngăn cản Diệp Hề và Hỏa Viêm Trần đang muốn xông lên. Đám người Lôi Minh ngay từ lúc Băng Huyết dừng lại cũng lập tức dừng bước, nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm về một gò núi cao 2 thước phía trước.
Lúc này Lôi Tam Đao cùng mấy người thiên giai cao thủ đồng thời bước nhanh tới, không nói lời nào nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Trưởng lão?"
"Đại nhân, tại sao chúng ta. . . . . ."
Tứ Đại Gia Tộc cùng với những người trẻ tuổi của các thế lực khác không hiểu nhìn người dẫn đầu đội ngũ của mình, không hiểu vì sao mấy vị đều đột nhiên dừng lại, qua núi này thì đã đến chỗ Hỏa Long Quả.
"Rống ~" Mấy tiếng rống vang lên, từ phía sau gò núi truyền đến, vang vọng tận chân trời. Ngay sau đó mặt đất rung động kịch liệt, cát bụi theo gió bay lên, bụi bay mù mịt.
Thấy vậy tam trưởng lão Lạc gia - Lạc Cốc cùng với mấy vị thiên giai cao thủ khác và ma pháp sư phong hệ, đồng thời giơ ma trượng trong tay lên, liên tiếp đọc thần chú ma pháp, sau đó phóng những tia sáng màu xanh lục lên cao, một luồng gió lớn thổi về hướng ngược đẩy ngược cát bụi đi.
Đợi mọi người thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì đều hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn phía trước.
"Mẹ của ta. . . . . . Đó không phải đều. . . . . . Đều là Thánh thú chứ."
"Ặc. . . . . . Rất nhiều Thánh thú."
"Ở đây đáng lẽ chỉ có mấy ma thú cấp thấp, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện nhiều Thánh thú như vậy. Không phải nói chỉ có một con thánh thú canh chừng Hỏa Long Quả thôi sao." Diệp Hề sờ bụng tròn trịa theo thói quen, như đang lầm bầm, lại như đang hỏi người bên cạnh.
"Hơi kỳ quái, nếu như sớm biết có nhiều thánh thú như vậy, chúng ta sẽ không dẫn theo ít cao thủ thiên giai và nhiều tiểu bối như vậy, đây không phải là đẩy chúng ta đến đường cùng sao. . . . . ." Vẻ mặt Hỏa Viêm Trần nghiêm túc, đôi mắt sắc bén nhìn Hàn Vu bên cạnh.
"Nhìn ta làm gì? Mặc dù chuyện này đúng là ta khởi xướng, nếu ta biết tin này không đúng, ở đây có nhiều thánh thú như vậy, Hàn gia chúng ta cũng sẽ không chỉ phái ta cùng một thiên giai pháp sư ra ngoài, đừng quên, ta cũng mang theo tiểu bối có thiên phú của Hàn gia." Hàn Vu hung hăng nắm chặt pháp trượng Khô Mộc trong tay, hai mắt giận giữ chống lại đôi mắt của Hỏa Viêm Trần, bất mãn nói.
"Được rồi. . . . . . Được rồi. Bây giờ không phải là lúc tranh cãi, nên nghĩ cách giải quyết như thế nào cho ổn." Lạc Vu nhìn chằm chằm hai người, phiền não vẩy ống tay áo, nổi giận quát. Bình thường mình luôn là người bị nói tính khí nóng nảy, bây giờ nhìn lại, không biết rốt cuộc là ai tính khí nóng nảy, mình chưa nói gì, bọn họ đã tranh cãi trước.
Hắn không biết rằng bọn họ đâu chỉ cãi vã đơn giản như vậy, huyền cơ trong đó, những người dẫn đầu của các thế lực đều đã hiểu, sợ là đã sớm biết không ít.
--- ---- Hết chương 62 --- ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...