"Thứ nhất, hoàng cung tuyệt không thể loạn. Ngự lâm quân mặc dù đã điều động. Bất quá, cũng không xong dù sao lúc trước là ta thai thế mẫu thân phát
ra mệnh lệnh. Danh bất chánh ngôn không thuận, bây giờ nếu ca ca ngươi trở lại. Tự nhiên ngươi phải truyền ra lệnh một lần nữa, để cho ngự lâm quân
tướng sĩ tin phục."
"thứ hai. điều động nhân thủ, âm thầm giám thị các phủ đệ của gia tộc quyền quý trong thành, nếu có cái gì dị thường biến hóa. Đều phải kịp thời thông
báo tin tức."
"thứ ba. Nhưng cũng là khó khăn nhất." Nói đến nơi này. Kalinna nhỏ giọng : "Thần điện, ngay cả chúng ta cũng không thể nào giấu diếm, cũng rất khó để
tin tức không truyền ra ngoài, cho nên tốt nhất là tiết lộ chút tin tức bọn họ. Theo ta , không bằng trực tiếp đồn đãi ra ngoài. Chỉ nói cha bị bệnh, làm cho
bọn họ đoán không ra cha bệnh nặng nhẹ ra sao!"
"thứ tư. Điều động quân đội. Cái này sẽ phân hai bước đi."
Kalinna tuy nhỏ tuổi, nhưng giờ phút này nói chuyện cũng không khẩn trương. Sắc mặt mặc dù non nớt, nhưng mà ngôn từ lại thong dong trầm ổn:
"Gồm hai bước. Một là quân sở trị an, tất cả một vạn binh lính. Một vạn người cũng là một lực lượng rất lớn , phải vững vàng nắm chặc, không thể để
loạn! Hiện tại mặc dù thống lĩnh sở trị an là thân tín của cha. Vốn là có thể tin tưởng , nhưng mà …… ta nghĩ, mọi sự đều một tay chuẩn bị mới được!
Không thể đặt toàn bộ hy vọng ký thác vào một người . Ta nghĩ. nam tước sharke mặc dù bây giờ là tài chánh đại thần, nhưng mà dù sao hắn cũng từng
là thống lĩnh sở trị an. Tại sở trị an theo lý tự nhiên có một chút uy tín, một ít lão bộ hạ cũng phục hắn! Bảo hắn tạm thời gửi tới sở trị an một người, với
danh nghĩa là tài chánh đại thần phái hắn đi thống kê năm nay sở trị an cần bao nhiêu quân phí, có hắn tọa trấn, mới là kế sách vạn toàn!"
Ngừng lại một chút, Kalinna trong ánh mắt chớp động: "hai là vương thành cận vệ quân! Đế đô hiện tổng cộng gần sáu vạn quân! Trong đó ngự lâm quân
tám ngàn. sở trị an một vạn, còn lại toàn bộ đều là vương thành cận vệ quân! Nếu không thể vững vàng nắm trong tay vương thành cận vệ quân …… hậu
quả không cần ta nói. Ca ca ngươi cũng hiểu được, mấy năm trước có một tràng chính biến, chính là bởi vì chúng ta để cho phụ thân của sư phụ nắm
trong tay vương thành cận vệ quân, mới tạo tràng đại loạn ! Mặc dù cận vệ quân sau lại bị cha thanh tẩy, giảm biên chế không ít người. Bất quá, không
hết .Chúng ta cẩn thận một chút cũng không có gì xấu cả, biện pháp hay nhất, chính là an bài mấy người, đối chúng ta tuyệt đối trung thành để bảo trì cục
diện ……" Nói đến nơi này. Tiểu công chúa lại lộ vẻ khó xử: "Chỉ tiếc. Ta đối này phương diện này không quá hiểu rõ. Cũng không biết người nào có thể
tín nhiệm …… hơn nữa nhân tuyển trung thành còn chưa đủ, mà còn phải tại quân đội có uy vọng, nếu không cho dù phái đi. Nhỡ xảy ra sự tình. Cũng
không bảo trì được cục diện. Ta nghĩ tới nghĩ lui, thật ra có một biện pháp."
Charles không tự chủ được, đã bị muội muội nhỏ tuổi có thế trầm ổn làm ngẩn người, vô ý thức nhìn nàng hỏi: "Cái gì biện pháp?"
"Điều động!" Kalinna khóe miệng lộ ra một tia nụ cười nhàn nhạt: "chính là điều động! Không cho quân đội ở lại nơi trấn giữ của mình ! Đơn giản là quân
đội ở Đông môn điều một nửa sang tây môn! Tây môn thì điều một nửa sang nam môn! Nam môn điều một nửa sang bắc môn! Bắc môn điều một nửa
sang đông môn …… như vậy thôi! Cam đoan mỗi cửa thành ít nhất một nửa quân không phải ở chổ của mình! Như vậy, vạn nhất thật sự có người mua
chuộc quân đội, ta cũng không tin người khác có khả năng mua chuộc toàn bộ thống lĩnh của bốn cổng thành! Cam đoan mỗi cửa thành thủ quân đều có
một nửa binh lực bên ngoài ! Như vậy cho dù tướng lãnh có muốn làm loạn, nhưng mà binh lính trung thành chỉ còn lại có một nửa. Còn có một nửa ở
bên ngoài điều đến …… cũng không dám tạo phản!!"
Charles nghe được không khỏi có chút ngẩn người. Mà tại lúc này. Đột nhiên từ trên giường truyền đến tiếng một người, thanh âm suy yếu ,mệt mỏi:
"Hảo!"
Hai người con đều là cả kinh, đồng thời hướng trên giường nhìn lại. Nhưng phát hiện. Nguyên lai nhiếp chánh vương vốn vẫn hôn mê suốt, không biết đã
tỉnh lại lúc nào.
Thần hoàng tử vẫn như cũ, suy yếu nằm đó, sắc mặt trắng bệch, nhưng rốt cục cũng đã mở mắt, trong ánh mắt không có thần thái như mọi ngày. Nhưng
vẫn còn một cổ uy nghiêm!
Môi nhẹ nhàng nhúc nhích, phảng phất dùng rất lớn khí lực, mới chậm rãi phát ra thanh âm: "Hảo biện pháp."
Thần hoàng tử ánh mắt hạ xuống trên người tiểu công chúa Kalinna. Ánh mắt có chút tán thưởng.
Kalinna trên mặt lập tức lộ ra kinh hãi. liền nhào vào trước giường. Khóc to: "Cha .... Cha! Người rốt cục đã tỉnh lại!"
Charles lại phảng phất sợ run, cũng quỳ gối trước giường, trên mặt lộ ra bi thống : "Cha ……"
Thần hoàng tử nhẹ nhàng thở dài, nhìn thoáng qua trước giường gọi thê tử: "Đở ta …… ngồi dậy."
Vương hậu sửng sốt một chút muốn nói gì. Thần hoàng tử ánh mắt phảng phất lạnh vài phần: "Đở ta ngồi dậy!"
Hắn mặc dù bị bệnh nguy suy yếu, nhưng còn khí thế của chúa tể lục địa, vẫn như cũ không cho người khác kháng lệnh. Vương hậu bất đắc dĩ. Chỉ có
thể nhanh lên đưa hắn ngồi dậy. - .
Thần hoàng tử tiêu hao rất nhiều khí lực mới ngồi dậy nổi. Lúc này mới một lần nữa mở to mắt, nhìn Kalinna, trong ánh mắt tràn đầy sũng ái: " con gái
ngoan, con rất thông minh, ta rất yên tâm. Rất vui mừng."
Thanh âm không lớn, nhưng lại làm cho Kalinna trong lòng đau xót, nhất thời nước mắt như mưa.
Thần hoàng tử vươn cánh tay run rẩy, miễn cưỡng nhẹ nhàng tại khuôn mặt Kalinna lau đi lệ ngân. Ôn nhu cười nói: "Con...trước hết lui ra ngoài một
chút. Ta có lời muốn nói ca ca con."
vừa nói vừa nhìn thoáng qua vương hậu ngồi ở bên giường, vương hậu lập tức hiểu ý, kéo tiểu công chúa ra ngoài.
Bên giường, chỉ còn lại có một đôi phụ tử .
Phụ tử hai người nhìn nhau, thần hoàng tử ánh mắt có chút phức tạp. trong ánh mắt, có một phần ôn tình. một phần nịch ái. Còn lại là một phần lo lắng!
"Ta ……" Thật lâu sau. Vị chúa tể đế quốc mới chậm rãi mở miệng, thanh âm vẫn như cũ suy yếu: "Ta cũng không nghĩ tới. Chính mình lại ngã xuống."
Hắn ngước lên cánh tay. Miễn cưỡng hạ xuống đầu Charles. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đứa con, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm của...người cha đối với
đứa con nhỏ, giọng đầy ôn tình: "Ta vốn tưởng rằng, ta còn có thể chống đở một năm nửa. Nếu trong vòng một năm, phương bắc …… phương bắc ……
khụ khụ …… phương bắc chiến sự ổn định. trong khi ngươi …… ngươi tuổi cũng lớn hơn chút. khoảng mười bốn mười lăm tuổi, ta cho ngươi cử hành
.... Cử hành một hồi nghi thức trưởng thành. Lúc đó ngươi chân chánh làm hoàng đế, ta nghĩ cũng không sai biệt nhiều lắm ."
Charles trong lòng run lên, nhịn không được khóc đến: "Cha …… ta ……"
"Đáng tiếc a. Xem ra ta duy trì không được." Thần hoàng tử lắc lắc đầu: "Hiện tại có rất nhiều chuyện ta không làm xong, đều để lại cho ngươi, ngươi còn
nhỏ nhiều chuyện xem ra là làm không xong . Ta, trong lòng …… trong lòng thật sự có chút lo lắng!"
Nói rồi, thở dài. Tâm tình hiện lên ưu tư.
Charles ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, thần hoàng tử lại lắc đầu: "Ngươi không nên nói chuyện, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Ngươi là một đứa nhỏ
thông minh, bất quá ta là cha ngươi. Ngươi tới nay trong lòng tưởng cái gì. Ta đương nhiên toàn bộ đều biết."
Charles không khỏi đắc sắc mặt có chút trắng bệch trong lòng sợ hãi đứng lên.
"Quá mau . Quá ngắn a." Thần hoàng tử nụ cười có chút khổ sỡ: "điều ta tiếc nuối lớn nhất chính là không có thời gian tự mình hảo hảo bồi dưỡng
ngươi. Đáng tiếc. Ta năm đó vì đấu ca ca ta. Có thể chịu đựng nhẫn nhịn mười năm! Âm thầm bố trí một vài hậu chiêu. Cuối cùng để mặc hắn phát động
chính biến. Lúc này mới lấy cớ diệt trừ phản loạn. Nhất cử thượng vị! muội muội ngươi vừa rồi nói một câu nói, ta thấy tâm đắc, chính là 'mọi sự đều một
tay chuẩn bị mới được'! Năm đó ta chính là dựa vào hậu chiêu mới đấu tới cùng với ca ca ta. Hắc hắc ……" Nói rồi. Thần hoàng tử nhìn nhi tử, trong ánh
mắt có một tia nhàn nhạt thất vọng: "Đáng tiếc …… ngươi là nhi tử của ta, mà không có học được ta nửa phần 'Nhẫn Nại' . Ai, ngươi quá nóng lòng, quá
hấp tấp a ……"
Sau đó. là liên tiếp ho khan .
ánh mắt thất vọng chợt lóe rồi biến mất, thần hoàng tử lấy lại tinh thần : "Bất quá, không sao. Ta dù sao còn chưa chết, bây giờ còn có một ít thời gian.
Có thể cho ta cuối cùng giúp ngươi một tay …… nhi tử. Ngươi tới đây."
Charles sửng sốt một chút, thần hoàng tử lại vươn bàn tay ôm lấy bả vai nhi tử, trên mặt tái nhợt , lộ ra vài phần phức tạp : "Ta …… thật lâu không có nói
chuyện riêng với ngươi."
Cảm nhận được cha suy yếu vô lực , Charles dù sao tuổi cũng còn nhỏ. Rốt cục khóc ra nước mắt thật lòng
Thần hoàng tử bên tai nhẹ nhàng nói: "Ta có vài chuyện nói cho ngươi nghe. Ngươi phải vững vàng nhớ kỹ. Nhớ lấy không được làm sai! Ngươi chỉ cần
dựa theo ta nói mà làm, hoàng quyền có thể vững vàng nắm giữ! Ngươi hiểu chưa?"
Nhìn thoáng qua Charles, đã thấy này đứa nhỏ gật đầu, thần hoàng tử chậm rãi tiếp tục nói: "đầu tiên, ngươi nhớ kỹ tham vọng bao nhiêu thì thiên hạ có
bấy nhiêu, tham vọng chỉ có một thành, vậy ngươi nhiều nhất chỉ có thể nắm trong tay một thành! tham vọng có một tỉnh, vậy ngươi nhiều nhất chỉ có thể
nắm trong tay một tỉnh! tham vọng có thiên hạ. Ngươi mới có thể nắm trong tay thiên hạ! Đây là điều thứ nhất ngươi phải nhớ kỹ.
"thứ hai. Gặp phải chuyện càng lớn, lại càng phải trấn định! càng trấn định nhiều, thì làm chuyện mới càng lớn!"
"thứ ba. Đó là Alpay, ngươi nhớ kỹ ! Hắn là ta lưu cho ngươi một cây đao! người này, ngươi có thể dùng hắn, nhưng là không thể tin hắn! tương lai ngươi
ban chức hắn tới vị trí nào, cũng nhất định hạn chế hắn! Tuyệt đối không thể thiệt tình tín nhiệm hắn! Hiểu được chưa?
"thứ tư. Đó là ta... lo lắng nhất…… ai. Ta tưởng chiến sự phương bắc có phòng tuyến trụ cột vững vàng. Đáng tiếc …… bất quá, ngươi nhớ kỹ một điều.
Phương bắc chiến sự ngươi không nên nhúng tay vào. Ngươi dù sao tuổi nhỏ. Chiến tranh nhiều chuyện giao cho quân vụ đại thần làm đi. phương bắc
chiến khu. Đỗ duy làm chính, Alpay làm phó, tựu không có vấn đề gì.
"thứ năm, đỗ duy và Alpay hai người này. Ngươi luân phiên sử dụng. Không thể để cho trong đó một người quá mạnh mẻ, một người khác quá yếu, sử
dụng phương pháp cân bằng mới là tốt."
Nói đến nơi này, thần hoàng tử có chút mỏi mệt. Hắn thở dài: "Có thể nói nhiều như vậy. ngươi nhất thời lĩnh ngộ không được cũng vô dụng, ngươi chỉ
cần vững vàng nhớ kỹ điểm ấy, ít nhất mấy năm không có vấn đề gì lớn. Còn lại, vượt qua mấy năm này. Ngươi lớn lên, sẽ tự chính đưa ra quyết định
của chính mình."
Charles giờ phút này đã khô đi lệ ngân. Cúi đầu vững vàng mặc niệm những lời khi nãy. Nhưng do dự một chút, ngẩng đầu lên. bạo gan hỏi: "Cha ……
người nói ta phải như thế nào đối Alpay. Vậy …… sư phụ, ta thì như thế nào ……"
Thần hoàng tử hiểu được. Nhi tử nói "Sư phụ". Tự nhiên là chỉ đỗ duy.
Hắn suy nghĩ một chút. Nhưng lại cũng có chút cười khổ: "Đỗ duy người này. Ta một mực xem hắn. Nhưng vẫn nhìn không quá thấu, bất quá, ta khẳng
định, chính là …… hắn sẽ không phản ngươi, người này có chút giảo hoạt. Bất quá là trọng cảm tình. Dã tâm có lẽ có một chút, nhưng mà cũng không
lớn, quan trọng là ta đã để lại cho ngươi một cây đao. chính là Alpay! có hắn mới hạn chế được đỗ duy. mặt khác ta có một biện pháp nói cho ngươi,
tương lai ……"
Dừng một chút. Thần hoàng tử lại cười cười: "cô cô ngươi, cho nàng kết hôn với Hussein."
Charles có chút mờ mịt. Hắn nhịn không được nhìn cha.
"Hừ. chuyện cô cô ngươi ở tây bắc, ta đương thật không biết …… bất quá, như vậy cũng tốt. Hussein là thuộc hạ của đỗ duy, nàng gả cho hắn. Cũng có
thể để cho hắn với hoàng thất có quan hệ thân cận thêm một tầng. Đối với ngươi mới có lợi, cho nên mặt mũi ra sao. không cần phải xen vào thì hơn."
Nói xong, thần hoàng tử lại vững vàng nhìn chằm chằm Charles: "sư phụ ngươi là một người phức tạp! Ngươi không thể buộc hắn ngoan ngoãn nghe
theo! Ta tự hỏi, ngoại trừ ta , người khác đều không phải đối thủ của hắn. Bất quá, chỉ cần ngươi không ép buộc hắn, hắn sẽ thiệt tình vì ngươi đi làm
việc!"
"sau này thì sao ……" Charles nhịn không được lại hỏi.
Thần hoàng tử không khỏi trong lòng có chút thất vọng. Nhìn nhi tử trong lòng nhịn không được hiện ra một người, cái ý niệm trong đầu : đáng tiếc đứa
nhỏ này đúng là vẫn còn kém chút trời cho, nếu Kalinna. Có lẽ không cần mình nói nhiều như vậy cũng hiểu được.
Nghĩ vậy, hắn lắc đầu: "Không nói nhiều. Ngươi nhớ kỹ một điều. Thân đỗ duy, dụng Alpay, chữ 'thân' với chữ 'dụng'. Nếu hoàn toàn không rõ. ngươi
cùng muội muội thương lượng một chút. Nó mặc dù tuổi nhỏ, nhưng có chút thông suốt sáng tỏ, với lại nó là muội muội ngươi. Mới là người nên tín
nhiệm nhất."
Nói xong sau khi. Thần hoàng tử tựa hồ đã hao hết toàn bộ sức lực. Rốt cục thở dài: "Ta mệt mỏi rồi. chuyện ta dặn dò nhớ kỹ và làm theo là được rồi.
thôi ngươi ra ngoài đi"
Charles nhắm mắt suy nghĩ, sau một lúc lâu, mở to mắt . Rồi lại nhìn cha . Đột nhiên trầm giọng nói: "Cha, binh quyền phương diện, người bảo ta thân sư
phụ. Dụng Alpay. Ta nhớ kỹ. Nhưng mà …… văn thần phương diện này?"
"Ân?"
Thần hoàng tử vừa nghe. Trong ánh mắt lộ ra một tia sáng kỳ dị! Nhìn nhi tử ánh mắt rốt cục lộ ra vài phần vui mừng cùng tán thưởng. Hắn tinh thần
không khỏi rung lên: "Hảo! Không nghĩ tới ngươi cũng có thể nghĩ như vậy. Vốn ta là định chính mình làm, không cần phân phó ngươi … chuyện này.
Không cần ngươi quan tâm nhiều. Ta tự nhiên trước khi chết giúp cho ngươi xử lý tốt mọi chuyện! Văn thần phương diện. Hừ …… văn thần chỉ cần vô
thủ, thì không cần lo lắng nhiều. Bọn người kia, sợ nhất làm cho bọn họ kéo bè kết đảng, chỉ cần không có người đứng đầu. không tạo thành được uy
hiếp."
Charles lui ra ngoài. Thấy đứng ở đại điện một bên muội muội với mẫu thân, đi lại. Kalinna nhìn Charles liếc mắt: "Cha. Đối với ngươi dặn dò ……"
Tra lý gật gật đầu: "Ân, dặn dò."
Kalinna mới miễn cưỡng cười cười. Đột nhiên chạy lại gần nắm lấy cánh tay Charles thấp giọng nói: "Ca ca. Ngươi sau này phải làm hoàng đế tốt mới
được. Sau này một nhà. Ngươi là trụ cột đó!"
Charles trong lòng nhất thời trào lên một cỗ sung sướng . Dùng sức gật gật đầu: "mọi sự có ta lo!"
sau đó, hắn lập tức tỉnh ngộ, biểu lộ tâm tình như vậy. hình như có chút không ổn, quay đầu lại nhìn thoáng qua giường lớn phía sau màn, thấy trên
giường không có động tĩnh gì, lúc này mới tâm an. Trên mặt mới một lần nữa lộ ra vẻ thống khổ
tới tối. Vương hậu và công chúa đều trước sau trở về nghỉ ngơi. hai người đã ở chỗ này chờ đợi hai ngày hai đêm. Charles không đành lòng nhìn mẫu
thân cùng muội muội chịu mỏi mệt. Mạnh mẽ hạ lệnh để cho hai người trở về nghỉ ngơi, chính mình ở lại nơi này túc trực.
Buổi tối tại đại điện. Một cái bóng người màu đỏ phiêu dật tiến đến. Cũng không cùng Charles chào hỏi. Nhưng lại giống như một trận gió bay tới trước
giường thần hoàng tử.
một thân hồng bào, đúng là..cung đình thủ tịch ma pháp sư thần bí , cũng là bộ hạ nhất tín nhiệm của thần hoàng tử tại hoàng cung ... !
"Điện hạ." hồng bào pháp sư đứng ở bên giường. Thấp giọng hô nhỏ một câu.
Trên giường, thần hoàng tử chậm rãi mở to mắt . con ngươi thất thần. Qua một lúc mới dần dần có lại thần thái, mờ mịt liếc mắt nhìn người bên giường,
thần chí mới một lần nữa về tới trong ánh mắt hắn : "Ngươi đã đến rồi."
"Điện hạ." hồng bào pháp sư đột nhiên quỳ xuống, lại mang theo một cổ bi thê: "Là ta vô năng …… ngài bị bệnh."
"việc ta bị bệnh với ngươi không quan hệ." Thần hoàng tử chậm rãi lắc đầu: "Ngươi …… tìm được biện pháp chưa?"
hồng bào pháp sư trầm mặc một lúc. Sau đó hít thật sâu vào một hơi: "Ta kiệt đem hết toàn lực, cũng không có khả năng tìm ra biện pháp chữa trị cho
ngài. Bây giờ chỉ có cuối cùng hai cái lựa chọn , ta ……"
Thần hoàng tử cười cười, vẻ mặt lạnh nhạt: "Nói đi. hai lựa chọn?"
"Một là …… ta kiệt đem hết toàn lực, mặc dù không thể chữa trị cho ngài. Bất quá, có thể duy trì tới mùa hè sang năm! Chỉ là …… trong lúc này. Ngài sợ
rằng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, hơn nữa ……"
Thần hoàng tử cười cười: "Hơn nữa. Chỉ có thể nằm ở trên giường, hơn phân nửa thời gian hôn mê, ngẫu nhiên có lúc tỉnh lại, đúng không?" Nhìn thoáng
qua bộ hạ, hắn nhàn nhạt nói: "Ta cũng là ma pháp sư. Ngươi không cần lo lắng ta không rõ."
Hồng bào pháp sư cuống quít cả lên. tiếp tục đáp: "biện pháp thứ hai …… ta điều chế ra một dược tề mạnh! ăn vào, khả năng sẻ kích phát sanh mạng
lực của ngài . Có thể cho ngài lập tức đứng dậy khôi phục bình thường. gần như khỏi hẳn …… chỉ là dược hiệu này, chỉ có thể..... chỉ có thể duy trì ……
trong bảy ngày!"
"Ân. Bảy ngày sau …… là chết." Thần hoàng tử phảng phất lầm bầm, hồng bào pháp sư bảo trì im lặng không nói nữa lời
Rốt cục. Thần hoàng tử cười cười: "Ngay cả khi duy trì nữa năm mà sống như người chết có cái tác dụng gì …… ân. Bảy ngày. Bảy ngày thời gian.
Cũng đủ cho ta làm chút chuyện. Tốt lắm. Bảy ngày thì bảy ngày!"
thanh âm càng phát ra càng suy yếu. Cơ hồ không thể nói tiếp.
"Ta còn có một việc trọng yếu nhờ ngươi đi làm! Chuyện này không được để cho người khác biết. Hơn nữa ngươi phải tự mình đi làm. Chính miệng giúp
ta gửi một câu cho một người! Những lời này, sau này giử kín trong bụng. Hiểu rõ chưa?"
Hồng bào pháp sư nhanh ngẩng đầu, phát lời thề, vừa lại thi triển một cái ma pháp, xem như một cái ma pháp thệ ước
"Tốt lắm …… ngươi đi phủ của lão Tể tướng ……"
Ban đêm, tại nhà lão Tể tướng.
Hiện tại lão Tể tướng đang ở phòng ngủ trong, hắn lúc này đã bảy mươi hơn tuổi, mặc dù thân thể càng suy nhược, nhường như mỗi người đều biết, hắn
tùy thời đều có thể già chết, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn còn sống. phủi bỏ trách nhiệm trên người, ở nhà an dưỡng tuổi già. Thân thể già yếu
nhưng gần đây mạnh khỏe chút ít
Buổi tối. Vị này lão nhân cầm một mảnh vải đang lau chùi 1 mộc tượng được cất kỹ, đột nhiên trong lúc đó, trong góc phòng, chỗ âm u. Một người thân
ảnh màu đỏ chậm rãi hiển lộ !
Trong phòng đột nhiên xuất hiện một người, lão nhân lại phảng phất không chút kinh hoảng. Chỉ là cầm khăn thoáng dừng một chút. Sau đó tiếp tục chậm
rãi chà lau.
Động tác, cũng vẫn như cũ vậy mềm nhẹ.
"Tể tướng đại nhân." Trong góc phòng đích hồng bào bóng người nhẹ nhàng mở miệng.
Lão nhân hờ hững: "Ta đã không còn là Tể tướng, thủ tịch pháp sư đại nhân không cần khách khí."
Dừng một chút. Hắn mới thong dong buông đồ vật trong tay : "Ngài muộn như vậy còn đến. Là có chuyện trọng yếu gì sao?.
"Nhiếp chánh vương để cho ta tới. nhờ ta nói với ngài 1 câu."
Lão nhân nhắm con mắt. Hờ hững: "Nói đi."
Hồng bào pháp sư thanh âm vẫn như cũ ……
"Quân thị phụng hai hướng. Phú quý mãn môn. Uy vọng biến thế. Thượng hữu không đủ phủ? Kim ta dục khứ. Quân tùy phủ?"
- Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung!
Lão nhân nghe xong câu này, mày tựa hồ giật giật, nhưng lại mở con mắt, trên mặt lộ ra một tia nụ cười dễ dàng. Nhìn bóng người góc tường. Trong
miệng nhẹ nhàng hộc ra một câu nói: "Ta nguyện tùy theo điện hạ sắp xếp."
Hồng bào pháp sư gật gật đầu, không nói nữa. Một lát sau , thân ảnh tại trong phòng đã biến mất
Đợi người mới đến rời đi, lão Tể tướng đã đứng lên, hắn vẻ mặt trang nghiêm túc mục. Chỉnh lại quần áo chính mình
Lão nhân trên mặt một mảnh thản nhiên. Trong ánh mắt càng bình thản.
Sau đó. Hắn chậm rãi đi tới ngăn tủ lấy ra một bình rượu độc. Trong miệng vẫn nhàn nhạt tự nói: "Điện hạ quả nhiên thị anh minh, hừ, văn thần không có
đầu não, thì sao kết bè được, đối với tiểu hoàng đế tuổi nhỏ . Cũng không có uy hiếp. Tốt lắm. Điện hạ rất thông minh a ……"
Nói xong, lão nhân từ bình rượu ra một chút. Đổ vào trong miệng. rồi thong dong cất bình rượu về vị trí cũ, lúc này mới chậm rãi đi tới cái ghế ở giửa
phòng rồi ngồi xuống, chỉnh lại thế nằm mà hằng ngày ưa thích nhất. Nhắm lại con mắt, gần giống như nhắm mắt dưỡng thần coi như ……
Sau đó. ngủ một giấc thật lâu.
Ngày thứ hai, đế đô đều tin tức:
Tể tướng đại nhân, rốt cục bệnh mà qua đời.
Lão nhân ra đi rất nhẹ nhàng. Nghe nói là vô bệnh vô thống rồi ra đi.
Tại thi thể, người nhà thấy lão nhân trên mặt vẫn mang theo một tia thong dong mỉm cười.
nụ cười …… rất sâu. Rất an tường. Rất bình tĩnh, cũng rất thỏa mãn.
Đương tin tức truyền tới hoàng cung, đang ở trong phòng,sau khi ngủ một đêm mới rời giường, tiểu công chúa không khỏi ngây người ngẩn ngơ.
Bên cạnh là thầy dạy lễ nghi cung đình cho tiểu công chúa nhưng lại phảng phất tự nói một câu: "Lão nhân gia. Quả nhiên là thông minh a …… hắn ra đi,
nhưng ngược lại bảo vệ được cả nhà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...